PHONG ĐAO

Cố Tiêu còn chưa kịp thấy rõ, lại một côn mang theo kình phong nghênh diện quét đến. Y nghiêng đầu né qua, nhịn đau nâng tay trái lên, điểm lên cổ tay người kia một cái, chỉ lực theo ngón tay truyền vào kinh mạnh bùng nổ, cánh tay người nọ lập tức mất khí lực, bị y đoạt lấy tề mi côn.

Nhưng mà hai thuyền phía trước đã quay ngược trở về, chặn lại đường lui của y. Cự ly gần không tiện bắn cung, ba chiếc thuyền liền quây thành hình tam giác, Cố Tiêu chỉ cảm thấy thấy hoa mắt một cái, sáu sợi dây thừng bắn ra, mặt trên có quấn liễu diệp đao, chỉ cần quệt vào da thịt là máu tươi đầm đìa.

Cố Tiêu không dám khinh mạn, dưới chân mượn lực một chút, thân hình như hồng nhạn đột ngột từ sàn thuyền tung mình bay lên. Sáu sợi dây thừng ở dưới chân y lần lượt thay đổi phương vị, sáu hắc y nhân nắm chặt dây thừng cũng phóng người theo, lấy dưới chân Cố Tiêu làm tâm điểm, tung hoành qua lại, chỉ trong vài hơi ngay ở giữa không trung đem y buộc thành cái bánh chưng!

Một người trong đó lạnh giọng quát: “Kéo!”

Liễu diệp đao đã ở trên người Cố Tiêu cắt ra mấy vết, nếu chỉ dùng thêm một chút lực, ắt sẽ giống như bị lăng trì thiên đao vạn quả. Ngay trong khoảng khắc người kia vừa dứt lời, tề mi côn trong tay Cố Tiêu bắn ra nhanh như điện chớp, đập mạnh vào đầu một hắc y nhân. Kình lực hướng đó liền buông lỏng. Không đợi những người còn lại kịp phát lực, Cố Tiêu khẽ quát một tiếng, trường đao trở tay chém xéo lên, đồng thời cả người như một tảng đá nặng đột nhiên rơi xuống!

Lực rơi xuống đối lập với thế đao, trên người Cố Tiêu bị rạch ra mấy vết máu, da thịt đều theo dây thừng kéo rách, tốt xấu cũng thoát được vòng vây mà ra. Y không tham chiến, một tay nắm lên dây thừng, vận đủ mười phần khí lực kéo mạnh, một hắc y nhân chưa kịp buông tay liền bị y tà tà quăng ra ngoài.

Đạo lý song quyền nan địch tứ thủ (*), Cố Tiêu từ trước đến giờ đều hiểu rõ, ánh mắt thoáng nhìn ba người bên kia đã sắp chạy qua triền núi, y cắn răng liều mạng chịu một chưởng, mượn lực đạp lên mặt nước mà đi. Kinh Hồng quyết vận đến cực hạn, dưới chân như cưỡi gió lên không trung, chỉ nhô lên hụp xuống vài lần đã dừng lại trước mặt ba người kia.

[(*) hai tay khó địch lại bốn tay]

Thừa dịp truy binh chưa đến, Cố Tiêu còn chưa đứng vững, trường đao trên tay đã thuận thế chuyển theo, nương theo thân pháp đang di động, sử ra thức thứ nhất “Du long” trong Kinh Hồng đao pháp.

“Phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long”, chiêu này là thức thứ nhất của Kinh Hồng đao pháp, cũng là bước đệm để di chuyển sang thức thứ hai. Ra tay nhanh, đao thế hung mãnh, như cuồng long vẫy đuôi bẻ gãy nghiền nát kháng lực từ bốn phương dễ như chơi. Trong nháy mắt, toàn bộ tay phải của y đều bị chấn động, trên đao lại vững vàng giữ chặt móc sắt trong tay nam nhân kia. Cả hai cùng đấu sức, Cố Tiêu không để mình chịu thiệt, liền hạ tay xuống, trường đao bị móc sắt hất lên cao, ngay trong khoảnh khắc đó, tay trái y dùng chỉ như đao, điểm lên huyệt Cự Khuyết của nam nhân này.

Kinh Hồng đao pháp thức thứ hai “Kinh Lôi”, dùng chữ “Phá” làm bí quyết, vận dụng trên đao, thích hợp nhất là từ trong trùng vây đột phá. Nhưng mà Cố Tiêu tuổi còn trẻ, nhãn lực không đủ để nhìn ra sơ hở của địch nhân, đơn giản đem một thức này cải biến, chuyên dùng chỉ lực tập kích bất ngờ các đại huyệt của đối phương.

Cự Khuyết chính là một trong những tử huyệt trên người, bị một chỉ lực mạnh mẽ này xâm lấn, nội lực toàn thân đều ở nơi này nổ tung. Nam tử kia vốn muốn nhân cơ hội một móc ngay cổ họng phong hầu đoạt mệnh, kết quả móc mới vừa đưa lên cổ Cố Tiêu, tâm mạch đã bị tấc tấc đứt đoạn.

Móc sắt thiếu chút nữa móc vào da thịt trên cổ y, Cố Tiêu từ quỷ môn quan nhặt cái mạng trở về nghĩ lại lại không sợ hãi mà nhiệt huyết càng sôi trào hưng phấn. Đôi mắt y nheo lại, nghe sau tai có tiếng gió, liền cởi ra áo choàng ngoài vung lên, lập tức một loạt mũi tên đem chiếc áo lành lặn bắn thành tổ ong vò vẽ.

Trong lòng biết truy binh đuổi tới, Cố Tiêu thấy nàng kia tay cầm Nga Mi thích (*) đặt trên cổ họng thiếu niên, đột nhiên cười lạnh một tiếng, sờ tay vào ngực lấy ra một vật giáp mặt vung ra, trong khoảng khắc liền bùng lên như mưa rào đổ xuống hoa lê!

[(*) Nga Mi thích là một loại binh khí ngắn, giống như cái dùi nhọn hai đầu, ở giữa có khoen để đeo vào ngón tay]

Việc xảy ra thình lình, nàng kia vốn đã bị cái chết thảm của nam nhân hù dọa, hiện tại ám khí gần ngay trước mặt lại càng hoảng, theo bản năng đem thiếu niên đẩy lên trước mặt ngăn cản. Một đám vật kia nhất thời bắn đầy vào người thiếu niên!

Cùng lúc đó, Cố Tiêu phi thân đến gần, tiếp được trường đao từ trên bổ xuống, đem gương mặt cũng được xem là kiều mị kia chém thành bán diện quỷ.

“Vị tráng sĩ này …” Thiếu niên còn chưa lấy lại tinh thần sau một hồi kinh biến, mới vừa rồi những vật nhỏ đó đánh đến làm hắn đau, lại không gây ra sát thương gì. Tập trung nhìn lại, mới phát hiện vật đó nguyên lai là một nắm hạt dưa ướt đẫm nước.

Cố Tiêu ngừng lại hít một hơi: “Đừng gọi tráng sĩ, gọi anh hùng đi… Đa tạ!”

Không kịp nhiều lời, mười hai hắc y nhân trên thuyền đều đã đuổi tới. Cố Tiêu che chở thiếu niên vừa đánh vừa lui, chợt nghe được thiếu niên kêu lên: “Cùng đường rồi!”

Cố Tiêu quay đầu nhìn lại. Cuối triền núi đã không còn đường, phía dưới là là vách đá lởm chởm cùng dòng thác chảy xiết, rốt cục nhịn không được thốt lên một tiếng chửi thề: “… Mẹ nó a!”

Có phải mỗi anh hùng thiếu hiệp mới bước chân vào giang hồ đều phải trải qua một hồi nhảy xuống vực tự vẫn hay không vậy trời?!

Nhưng mà một tá mười hai địch nhân trước mặt, Cố Tiêu cho dù thật sự đầu óc bị ngâm nước cũng sẽ không chọn đối đầu. Y hít sâu vào một hơi, gạt xuống một kiếm đang phi đến, hỏi: “Ngươi biết bế khí không?”

[(*) bế khí: nín, nhịn thở]

Trả lời của thiếu niên là một cái lắc đầu mang theo cười khổ.

“Đây chính là muốn mệnh mà…!” Cố Tiêu một đao đẩy lùi sát thủ đến gần, quay lại ôm lấy thiếu niên, dưới chân mượn lực tung người nhảy xuống. Đao kiếm phía sau cơ hồ là sát người y chém tới, lại chỉ kịp cắt vài sợi tóc bị gió hất tung lên.

Hai người tựa như hòn đá trên đỉnh thác cấp tốc rơi xuống, tiếng nước đổ át đi mọi tiếng kêu sợ hãi cùng la hét. Cố Tiêu căn bản không rảnh đi quản phản ứng của thiếu niên, đồng tử trong mắt y co lại, gắt gao nhìn chằm chằm mặt nước càng ngày càng gần. Y bỗng nhiên đem trường đao ném xuống phía dưới một cái, xé gió xuyên vào trong làn nước, cắm phập vào một khe đá nổi trên mặt nước.

Cùng lúc đó, y ôm thiếu niên lộn người lại, mũi chân vững vàng đạp lên chuôi đao, dư lực rơi xuống khiến cho trường đao gãy đoạn, thân thể y lúc này liền trụ không vững, hai người đồng thời chật vật mà ngã nhào vào trong làn nước.

Sức nước cơ hồ muốn đè chặt lồng ngực, đem toàn bộ không khí đều ép ra ngoài, dòng nước từ phía trên mãnh liệt đổ xuống cọ rửa một thân máu thịt, tứ chi toàn thân không chỗ nào không xây xát. Y đem thiếu niên bảo hộ trong lòng, phun ra một ngụm máu, chính là ngụm máu tươi kia cũng rất nhanh bị nước chảy cuốn đi, cái gì cũng không lưu lại.

May mắn là đám địch nhân phía trên còn quý trọng tính mạng, không có gan mạo hiểm như vậy, mà lúc này tối lửa tắt đèn, chính là thời điểm chạy trốn tốt nhất.

Thiếu niên dùng tay quạt nước, bám vào tảng đá, thật vất vả đỡ y nổi lên mặt nước. Cố Tiêu thở ra một hơi, run rẩy đưa tay lấy ra lưu ly kính tập trung nhìn vào, phát hiện hai người đã bị cuốn đi một khoảng xa.

Bờ sông có một vạt rừng. Chỉ là tới gần phía Bắc, cỏ cây cũng thưa thớt, lúc này vào thu vừa lúc lá khô tiêu điều, hai người đi vào, liền như hai con thỏ bại lộ trên đồng cỏ không khác gì nhau.

Chỉ là hiện tại cũng không còn con đường nào khác mà đi!

Y nắm lấy thiếu niên bơi vào bờ. Mới vừa giẫm một bước lên mặt đất, toàn thân khí lực cũng mất sạch, tay chân mềm nhũn như sợi mì, cơ hồ vừa lết vừa ngã mà đi vào trong rừng.

Liều mạng một hơi đi thật xa, trước mắt cây cối từ thưa thớt đến dần dần rậm rạp, hai người lúc này mới thở ra một hơi ngồi bẹp xuống đất. Cố Tiêu thở còn chưa kịp đều, vết thương trên người bị nước ngâm càng nứt ra, đau đến nhe răng trợn mắt, đành phải run run lấy ra dược bình chuẩn bị bôi thuốc. Đáng tiếc sờ soạng mãi không thấy, nghĩ thầm cái bình thuốc nho nhỏ kia không biết đã rơi ở nơi nào rồi.

Thầm than một câu xui xẻo, Cố Tiêu đem suy nghĩ quay lại cuộc chiến kinh tâm động phách vừa rồi, lúc này mới nhận ra chính mình đã giết người.

Từ khi y xuống núi tới nay đã đả thương nhiều người, chân chính giết người vẫn chưa hề có. Cho dù là ở hắc điếm hôm trước, bất quá cũng chỉ là chặt gãy cây cột gỗ khiến mấy người trong đó khó có thể đuổi theo. Đao trên tay tuy rằng lợi hại, lại chưa từng muốn lấy mệnh người nào.

Rốt cuộc cũng chỉ là một thiếu niên mới lớn, mấy ai có thể thật sự xem mạng người như rơm rác, coi giết người như giết súc sinh được chứ?!

Chính là đêm nay, y đã giết ba người. Lúc ấy dưới tình thế cấp bách cũng không cảm thấy gì, bây giờ trở về hồi tưởng cũng kinh ngạc hơn là sợ hãi.

Y đang ngơ ngẩn mà thần người ra một lát, chợt nghe bên người truyền đến giọng nói: “Đa tạ vị … anh hùng này.”

Cố Tiêu vui vẻ hoàn hồn, lúc này mới có cơ hội quan sát thiếu niên bên cạnh. Nương theo ánh sáng thảm đạm của sao trời, mơ hồ có thể nhìn thấy hình dáng thiếu niên choai choai, thanh âm lúc này đang khàn khàn tuổi vỡ giọng, nhưng ngữ khí rất là hữu lễ.

“Đừng khách khí.” Cố Tiêu co lại một chân, tò mò hỏi “Ngươi tên là gì?”

Thiếu niên đầy lời muốn nói bị tắc ở cổ họng, hắn nghẹn một lúc, không thể tin được mà hỏi: “Ngươi không biết ta là ai?”

Cố Tiêu liếc một cái xem thường, đáng tiếc trong cảnh tối lửa tắt đèn không người nhìn thấy.

Thiếu niên trầm mặc một chút: “Vậy ngươi vì cái gì lại liều mạng cứu ta từ trong tay người của Táng Hồn cung?”

“Được người nhờ cậy, phải gắng hết lòng.” Cố Tiêu thở dài “Một cái tiểu hài nhi giống cục thịt viên, trên thực tế chính là cục thịt viên nước mắt nước mũi lòng thòng mà cầu ta, kêu ta đi cứu ca ca hắn bị người xấu bắt cóc sắp bỏ xuống nồi nấu, cho nên ta tới đây.”

Thiếu niên ngẩn ra, lập tức vui mừng khôn xiết: “… A Nghiêu?”

“Xem ra là không sai.” Cố Tiêu nhìn về phía hắn, “Cho nên, ca ca của tiểu Thịt Viên phải xưng hô như thế nào?”

“… Ta kêu Sở Tuần.”

Câu trả lời của thiếu niên đơn giản minh bạch, cũng chân thành không che dấu, Cố Tiêu ngược lại trầm mặc.

Y chưa từng nghe qua tên Sở Nghiêu, lại đã nghe qua Sở Tuần.

Hoàng thất Đại Sở lấy quốc hiệu làm họ. Đương kim Thánh thượng có chín vị hoàng tử, trong đó đại hoàng tử được lập làm Thái tử đã chết vì bệnh lúc nhỏ, chỉ để lại đích trưởng tử làm hoàng trưởng tôn, được Thánh thượng yêu thích, ban thưởng mỹ ngọc làm tên, gọi là Sở Tuần.

Bởi vì sớm đã nghi ngờ, Cố Tiêu trước mắt cũng không kinh sợ, chỉ bình thản “Quả nhiên là thế”, ngay sau đó liền sinh ra dự cảm không tốt.

“Trong triều đình có phản tặc cùng thế lực võ lâm cấu kết, buôn lậu binh khí hỏa dược, ám sát yếu nhân, ý đồ để trấn thủ quan viên các nơi mệt mỏi ứng đối, không còn đủ lực để trợ giúp phương Bắc. Nhưng mà trước mắt thấy chiến sự Bắc cương vẫn giằng co không phá như cũ, những kẻ này liền thông qua phản tặc báo tin, tìm được ta cùng A Nghiêu cải trang xuất cung, tính toán đem chúng ta mang đi tiền tuyến giao cho phản vương, uy hiếp thủ quan đại tướng.”

Sở Tuần tuổi không lớn lắm, nói chuyện lại rất mạch lạc, thông minh lãnh tĩnh không giống thiếu niên mới mười hai mười ba tuổi “Ta bắt lấy cơ hội để A Nghiêu chạy trốn, cũng hy vọng hắn có thể đem tin tức này truyền ra ngoài.”

Ý tưởng dưới tình thế cấp bách, tuy rằng hấp tấp, nhưng cũng không có cách nào tốt hơn để thực hiện.

Đáng tiếc tiểu Thịt Viên chỉ có nhiều thịt, lại thiếu đầu óc… Những lời này Cố Tiêu không nói ra, mà thay đổi thành tương đối uyển chuyển: “Đáng tiếc hắn quá nhỏ, không hiểu ý tứ của ngươi, chỉ có thể chạy nhặng lên khắp nơi như con ruồi không đầu, hy vọng có thể tìm được người đến cứu ngươi.”

Sở Tuần cười khổ một tiếng: “Không quản nói như thế nào, có thể từ trong tay Táng Hồn cung thoát vây đã là rất may mắn.”

“Hiện tại thở phào còn quá sớm.” Cố Tiêu nhặt lên nhánh cây trên mặt đất phủi đi vài cái “Động đến người của hoàng thất, chính là lấy thủ cấp mà liều mạng. Lúc này bọn họ đều sẽ biến thành đỉa đói đeo bám theo chúng ta không bỏ.”

Sở Tuần: “Ta không thể rơi vào tay bọn họ, nếu không hậu hoạn vô cùng.”

Cố Tiêu trong lòng minh bạch, Sở Tuần lấy tên họ thật để tương giao, đều không phải là cảm niệm ân cứu mạng gì cả, chẳng qua là trước mắt hắn không còn biện pháp nào.

Hắn thực sự cần một người có thể bảo hộ hắn quay trở về an toàn. Nói là sợ chết cũng được, mà vì đại cục cũng được, Sở Tuần cùng Sở Nghiêu đều nhất định phải được an toàn, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Thiếu niên xuất thân hoàng tộc này đem tính mạng chính mình buộc cùng quốc gia, giao phó cho một người xa lạ, đánh cuộc không phải là nhân tình ấm lạnh, mà là ân cừu đạo nghĩa.

Nếu Cố Tiêu đáp ứng, tựa như gánh lấy trọng trách ngàn quân, mỗi một bước đi không cẩn thận liền chết không có chỗ chôn.

Nhưng nếu y không đáp ứng…

Y không lên tiếng thật lâu, Sở Tuần cũng an tĩnh mà chờ. Sau một lúc, Cố Tiêu mới mở miệng: “Ngươi muốn đi chỗ nào?”

“… Trước đi tìm A Nghiêu, cách phương Bắc càng xa càng tốt.” Sở Tuần trong lòng vui mừng, cố gắng ở trong đầu nhớ lại “Cách Miên Phong thành không xa là Du Châu thành, thủ thành Lục đại nhân là thân tín của Cửu hoàng thúc ta, xưa nay thân dân ái quốc, đích xác có thể tin cậy. Cố đại hiệp nếu có thể đem hai huynh đệ ta đưa đến chỗ Lục đại nhân, liền không còn phải lo ngại gì nữa, ngày khác nhất định trọng thưởng báo đáp!”

Cố Tiêu khóe miệng mếu xệch. Trên vai đột nhiên áp trọng trách như vậy, trước mắt căn bản y cười không nổi.

Bình luận

Truyện đang đọc