PHONG ĐAO

Cố Tiêu viết một phong thơ, đến trạm dịch dùng bồ câu đưa tin về Phi Vân phong, sau đó mới đem Sở Nghiêu xách đến một chỗ vắng, cũng không nói lời nào, cứ như vậy mà nhìn hắn thật lâu.

Đánh hài tử không phải tác phong của y, nhưng hù dọa hài tử y đã thấy nhiều lắm rồi. Khi còn bé y sợ nhất không phải là chổi lông gà trong tay sư phụ thổ phỉ kia, mà là ánh mắt sư công nhìn y không nói một lời.

Uy nặng như núi, thế sâu như biển.

Sở Nghiêu bị y nhìn chăm chú đến chân cũng run lên, sợ rằng mình sẽ kích động gì đến kẻ thoạt nhìn giống như đầu óc có bệnh này. Nhưng tuy hắn sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, lại cố nhịn không chảy nước mắt, kiên trì ngẩng đầu cùng Cố Tiêu đối diện.

Cố Tiêu nhìn xem có chút kinh ngạc, thầm nghĩ thằng nhóc Thịt Viên này cũng có vài phần cốt khí can đảm, tương lai không phải là người tính tình quật cường ngang bướng thì cũng là kẻ có tâm cơ.

Nghĩ như vậy, y dịu sắc mặt lại, nói: “Chuyện của ngươi ta đã đáp ứng ắt sẽ đi làm. Nhưng mà chuyện này liên lụy quá lớn, nói thực với ngươi, ta có chút sợ.”

Cố Tiêu năm nay mười sáu tuổi, lăn lộn giang hồ bất quá mới được nửa năm. Tuy nói nghé con mới sinh không sợ cọp, nhưng cũng chưa ngốc đến mức thích chọc vào đại phiền toái.

Nếu y đoán đúng, như vậy chuyện này không phải là ân oán giang hồ bình thường, mà là sự tình liên quan đến quốc gia sinh tử. Cố Tiêu tự thấy bản thân không quá hai lạng thịt, vai không gánh nổi trách nhiệm nặng nề như vậy.

Sở Nghiêu chớp chớp đôi mắt: “Ngươi sợ… chết?”

Trong nhận thức của hắn hiện giờ, cái chết đại khái là thứ đáng sợ nhất.

Cố Tiêu lắc lắc đầu: “Ta càng sợ hại chết người khác hơn.”

“Không… không phải đều là sợ chết như nhau sao?”

“Một đằng chết là xong hết mọi chuyện, một đằng là chết cũng không an tâm.” Cố Tiêu ngồi xuống “Người trên đời này sợ nhất chính là vấn tâm hổ thẹn, cho nên ngươi muốn làm kẻ như vậy không?”

Sở Nghiêu lúc này vẫn không thể hiểu rõ thâm ý trong lời nói của y, chỉ theo bản năng ngây thơ mà lắc đầu: “Không muốn!”

“Bé ngoan!” Cố Tiêu lúc này ngược lại không tiện đi xoa đầu hắn, nhưng vẫn duy trì tư thế nhìn thẳng như vậy “Ta sẽ đi cứu ca ca ngươi nhưng không thể mang ngươi theo. Ta sẽ tìm chỗ an toàn đem ngươi giấu đi, sau đó sẽ có người tới đưa ngươi quay về nhà, ngươi chỉ cần ngoan ngoãn ngồi đợi là tốt rồi.”

Sở Nghiêu nghe vậy chụp lấy tay y, lắc đầu như trống bỏi: “Ta muốn đi theo ngươi! Ta sợ!”

“Mang theo ngươi, ta cái gì cũng không làm được.” Cố Tiêu cười cười, “Ngươi có thể tưởng tượng được không?”

Sở Nghiêu ngậm miệng, do dự mà buông tay ra, ngập ngừng nói: “Ngươi nhất định phải mang ca ca ta trở về, đừng gạt ta!”

“Yên tâm, ta chưa bao giờ lừa con nít.”

“Ta đã tám tuổi!”

“Lông dài rồi sao?!”

“…”

“Vậy thì đúng rồi.” Cố Tiêu đứng lên, kéo tay Sở Nghiêu “Ta trước hết đem ngươi giấu đi, không cho nháo!”

Lá thư vừa rồi của y là gởi cho Cố Thời Phương. Dù sao trước mắt ngoại trừ sư phụ sư công ra, không có ai để cho y phó thác tín nhiệm mà không e ngại. Ở trong phong thư đó, y viết địa điểm một cái khách điếm bình thường không chút nào nổi bật trong Kim Thủy trấn. Lão bản của khách điếm y cũng gặp qua lúc sáng, là một người trung hậu thành thật, vì thế y thuê hai gian phòng, lại trả trước tiền bạc đầy đủ.

Sau đó lại dặn dò Sở Nghiêu ngày thường ít đi ra ngoài, mỗi ngày đều ở trong phòng dùng cơm nước. Phía ngoài gian phòng còn lại vẽ một con hồng nhạn nho nhỏ, lúc này mới yên tâm chuẩn bị rời đi.

Sở Nghiêu vẫn luôn nhìn y bận bịu, trong lòng lo lắng bất an. Hắn biết rõ mình không giúp được gì, đành phải thấp thỏm không yên cắn răng ngồi một chỗ, cho đến lúc này mới mở miệng: “Ngươi để người nào tới đón ta?”

“Sư phụ ta. Là một nữ nhân vừa cao vừa gầy, bên hông có mang một thanh trường đao màu đen, biểu tình thực là thiếu đòn. Ngươi vừa nhìn thấy là biết ngay!”

Trong lòng Sở Nghiêu lúc này mới thả lỏng, cảm thấy hỗn đản này cho dù không nói tiếng người, nhưng tốt xấu trong tay cũng có chút công phu, sư phụ y hẳn là càng đáng tin hơn. Không ngờ chợt nghe Cố Tiêu bổ sung một câu: “Chính là nữ thổ phỉ tối hôm qua ta kể cho ngươi nghe đó… Đừng sợ a… nàng hoàn lương rồi!”

“…!”

Cố Tiêu trước khi bị thằng nhóc ôm chân, nhanh như chớp đã vọt ra ngoài, chạy thật xa mới dám ngừng lại lau mồ hôi.

Y đi trạm dịch tìm người hỏi đường. Phương Bắc tiền tuyến chính là Kinh Hàn quan. Con đường này xa xôi, chỉ trong ngắn ngủi hai ngày, đừng nói những người đó đi đường thủy, cho dù mọc cánh cũng tuyệt đối chưa đi đến nơi, như vậy nửa đường hẳn là còn có cơ hội. Cố Tiêu tìm mấy kẻ du thương kinh nghiệm phong phú vẽ ra một bản đồ sơ lược, cau mày suy tính trong chốc lát, quyết định theo đường vòng mà đi.

Đường thủy thuận lợi để che giấu, nghĩ đến bọn họ không muốn kinh động đến quan sai, ắt phải ngày nghỉ đêm đi. Cố Tiêu chuẩn bị đầy đủ nước cùng lương khô, lại mua một con ngựa tốt, trong lòng tính toán hành trình, một đường giục ngựa chạy như điên. Chạy liên tục hai ngày, suýt chút nữa ngay cả chính mình cũng không tìm ra hướng Bắc, lúc này mới phát hiện một vùng cỏ lau rộng lớn.

Phía trước không xa chính là sông Nhạn Hồi, thuyền đi vài dặm liền phải chuyển lên đường bộ. Đã gần đến Bắc cương, theo lý nơi này phải đặt trạm kiểm soát của quan phủ, nhưng dòng sông Nhạn Hồi này mạch nước ngầm chảy xiết, sau đó đến trung du đổ xuống thành thác nước, hai bên bờ sông là vách núi hiểm trở dựng đứng cao chót vót, có thể nói như một đạo lạch trời. Nếu không phải là người tài cao gan lớn, hẳn là chẳng có ai đến chỗ này cùng lão thiên gia đánh cuộc tính mệnh.

Trước mắt đúng là cảnh tối lửa tắt đèn, mây đen che khuất trăng mờ, chỉ có thưa thớt mấy ngôi sao, đúng là thời điểm tốt để đục nước béo cò. Cố Tiêu thả ngựa, cắt một ít cỏ lau lót chân. Y học đao bất quá sáu năm, khinh công cũng đã luyện được mười hai năm. Tuy rằng không bằng Cố Thời Phương đạp thủy không dấu vết, cũng đã đem “Nhất vĩ độ giang” (*) luyện ra chút thành quả.

[(*) Nhất vĩ độ giang: vượt sông bằng một cọng cỏ lau]

Y thừa dịp đêm tối đi dọc theo bờ sông dò xét một phen lại không phát hiện ra manh mối gì. Nói vậy hai ngày nay khả năng là không có con thuyền hoặc xe ngựa nào đi ngang qua, vì thế trong lòng thả lỏng một chút, an tĩnh núp vào trong đám cỏ lau.

Y mai phục gần hai canh giờ, trên mặt sông vẫn không có nửa điểm động tĩnh, Cố Tiêu không khỏi có chút lo lắng.

Thời điểm gặp được Sở Nghiêu dù sao cũng đã muộn, manh mối nắm giữ trong tay không nhiều lắm, hơn phân nửa vẫn dùng cảm giác mà suy đoán. Y một đường ngày đêm kiêm trình, trong lòng tràn ngập e sợ không cản nổi đối phương, lại quên tính đến trường hợp mình suy đoán sai.

Cố Tiêu do dự tính toán, lại chờ thêm một canh giờ mà không thấy động tĩnh gì liền mạo hiểm hướng quan phủ bên kia báo tin. Trước đó y không muốn làm như vậy, chính là ngại giang hồ triều đình phân biệt rõ ràng, cộng thêm y cũng không biết những kẻ chốn quan trường đó có thể tin cậy được hay không, đến lúc này mới đành quyết định liều mạng một lần. Nếu y suy đoán sai lầm, vậy cũng chỉ có thể bí quá hoá liều một chuyến xem sao.

May mắn là lão thiên gia vẫn chiếu cố con mèo mù này.

Ngay lúc y đã có chút không kiềm chế được, rốt cục nương theo điểm điểm tinh quang ở trên mặt sông thấy bóng dáng mấy con thuyền, không mở cánh buồm, cũng không đốt đuốc. Không hiểu mấy người chèo thuyền rốt cuộc có bản lĩnh gì, vậy mà lại có thể ở trong bóng đêm dòng nước chảy xiết này mà lái thuyền không chút e ngại.

Cố Tiêu nghĩ nghĩ, từ trong túi lấy ra một khối lưu ly kính giống hình chiếc lá.

Thứ này là đồ chơi khi còn bé Cố Thời Phương cho y, nghe nói là bạn hữu từ Tây Vực mang đến, tạo hình tinh mỹ không nói, còn có thể nhìn xa như gần, cho dù trong đêm tối cũng xem rõ như ban ngày. Bằng vào bản lãnh lật mái ngói mò chim bắt cá y cũng không cần đến, nhưng cho dù trưởng thành cũng luyến tiếc không bỏ đi.

Cố Tiêu nheo mắt trái, đem lưu ly kính đặt sát mắt phải, bóng đêm mờ mịt giống như được vén màn lên, hết thảy sự vật đều nhìn rõ mồn một – Ba con thuyền không lớn không nhỏ, bề ngoài bình thường, đầu thuyền đuôi thuyền đều có hai người mặc đồ đen, khoang thuyền ở giữa được dán kín mít, nhìn không thấy được chút xíu gì bên trong.

Đến rồi! Cố Tiêu trong lòng trầm xuống, đáng tiếc là khoảng cách quá xa, y căn bản nghe không được động tĩnh trên thuyền, chỉ có thể mơ hồ nhìn được những hắc y nhân đó thỉnh thoảng lại đổi bên. Cân nhắc một khắc, y liền ngậm cây cỏ lau trong miệng, lặng yên không một tiếng động chuồi xuống nước.

Y dù sao cũng là người miền Nam, thủy tính dĩ nhiên vô cùng tốt, lại hành sự cẩn thận, nương theo mấy cụm lục bình tới gần, sau đó một hơi lặn xuống, đến sát một con thuyền đi sau cùng, suốt một đường lặng lẽ không gợn sóng lợi hại y như một con rái cá.

Y lựa chọn chiếc thuyền này là có nguyên nhân. Hai chiếc thuyền phía trước độ mớm nước không khác nhau lắm, nghĩ hẳn là bên trong chứa đồ vật cùng trọng lượng. Mà con thuyền cuối cùng này đuôi thuyền lại trầm hơn một chút, nếu phía trên không phải là chứa nhiều đồ vật, hẳn là chở nhiều người hơn.

Vốn y tính toán đến gần để nghe lén, nhưng không ngờ vị trí ẩn nấp này của y tuy rằng bí mật, nhưng lại khó nghe trộm. Nín thở một lát ngay cái lông gà vỏ tỏi cũng không nghe rõ. Cố Tiêu một bên giống con rái cá cẩn thận ngoi lên hớp một ngụm không khí, một bên lấy ra chủy thủ, quyết định binh đi nước hiểm, bắt chước thủy quỷ đục thuyền, tặng cho bọn người kia một cái tiên hạ thủ vi cường.

Nghĩ xong liền thực hiện luôn. Cố Tiêu vận khởi nội lực tập trung trên tay, hung hăng hướng phía đáy thuyền đâm vào. Chính là y xem nhẹ lực cản của nước, một dao kia tuy rằng ra tay nhanh chóng, nhưng lại bị nước cản mất không ít lực. Cuối cùng thân dao cắm vào đáy thuyền, lại không thể chọc ra một lỗ thủng như nguyện, ngược lại khiến thuyền bị chấn động một cái!

“Ai?!”

Cố Tiêu thầm nghĩ không xong rồi, cả người liền lao lên khỏi mặt nước, thuận tay rút ra trường đao bên hông, dựa thế trảm xuống, hoàn toàn chém bay mái chèo của một người, chân ở trên đầu người kia đạp thật mạnh một cái. “Rắc” một tiếng, cổ người này liền thụt xuống nửa tấc, chết ngay lập tức.

Bên này sinh biến, hai chiếc thuyền còn lại lập tức quay đầu, trên thuyền đã có người giương cung cài tên. Cố Tiêu đem đao vung lên bảo vệ toàn thân, đánh bay các mũi tên phóng tới, đồng thời một cước đá văng khoang thuyền che mành. Thình lình một người từ trong xông ra, tề mi côn trong tay liên tục vung lên. Cố Tiêu tuy rằng tránh thoát yếu hại, nhưng bả vai cũng trúng một côn, nhất thời cả cánh tay trái đều run lên.

Khiến y kinh ngạc chính là, vừa rồi giao phong cũng đủ để y nhìn được đồ đạc trong thuyền – Bất quá chỉ là vài bao tải đựng đồ vật, cũng không có hỏa dược khí tức, càng không nói đến phú gia công tử bị bắt trói.

Trong tim nảy lên một nhịp, Cố Tiêu trong lúc giao thủ quay đầu nhìn quét qua. Chỉ thấy trên bãi bồi phía sau bị cỏ lau che lại còn có một chiếc thuyền nhỏ. Lúc này người trên thuyền đã phát hiện đằng trước sinh biến, liền vứt bỏ thuyền hướng sơn đạo gập ghềnh chạy đi. Y vội vàng nhìn qua: là một nam một nữ kéo theo một thiếu niên.

Bình luận

Truyện đang đọc