PHÚC NINH ĐIỆN

Tôn thái hậu cũng không khiến họ chờ quá lâu.

Tôn Tiểu Dục rời Đông Kinh chưa được mấy ngày, Yến quốc công Tôn Bác Huân tự mình dẫn Thế tử Tôn Phong, cũng chính là phụ thân của Tôn Tiểu Dục, đến Ngụy Quận vương phủ nhận lỗi. Ngụy Quận vương phủ mở rộng đại môn, đại quản gia tự mình đón hai người vào.

Tôn gia có đắc ý đi nữa, ở trước mặt Ngụy quận vương cũng không được lợi ích gì. Ngụy quận vương tiếp tục giả ngây giả dại, chính là muốn chọc tức Tôn gia, nói “Không bằng để tiểu lang quân nhà ta cưới tiểu nương tử nhà ngươi”.

Tôn Phong không bằng phụ thân gã, cuối cùng tức quá, trào phúng nói: “Đại nương tử nhà ta, không xứng với tiểu thập nhất lang quân đâu, tiểu thập nhất lang quân thật lợi hại, khiến cho một nhân vật như bệ hạ, cũng muốn giữ nó ở lại trong cung kia kìa.” Không chỉ cười nhạo Tiểu Thập Nhất, còn âm thầm trào phúng Triệu Tông.

Chọc cho Ngụy quận vương tức đến suýt chút nữa đã thở gấp. Vốn dĩ ông cho rằng, ngày thứ hai sau khi xảy ra chuyện, Tôn thái hậu sẽ kêu Tôn gia đến nhận lỗi với ông, chờ tới hôm nay cũng được đi. Ông cũng kêu người trong nhà mở rộng đại môn, đại quản gia cũng đi tự mình nghênh đón rồi.

Nhưng Tôn gia này thực sự không biết trời cao đất rộng, ở ngay trước mặt ông, lại dám cười nhạo người nhà ông, còn dám cười nhạo Triệu Tông! Tôn gia là cái thá gì?! Ngụy quận vương không cao hứng, ông lại là con cháu mà Thái tổ đại đa đa* tự mình giáo dục, ông mất hứng, trực tiếp xé rách mặt, chung trà vừa đặt xuống: “Tiễn khách!”

*Đại đa đa: Bậc trưởng bối

Tôn Bác Huân lập tức đứng dậy chắp tay: “Vương gia của tôi ơi! Cái tên Thiện Thủy này xấu tính nóng nảy, cũng không phải ngài không biết, ngài hà tất nổi giận với nó! Tôi ở đây, nhận lỗi với vương gia!” Thiện Thủy là tên tự của Tôn Phong.

Ngụy quận vương không để ý tới họ.

Vẫn là Triệu Từ Đức khuyên can đủ đường, mới khuyên được thân phụ của gã.

Đúng vào lúc này, người trong cung đến, đại thái giám và nữ quan bên cạnh Tôn thái hậu tự mình đến tặng quà. Đây là Tôn thái hậu một mặt đưa quà nhận lỗi, đại thái giám còn truyền khẩu dụ của Tôn thái hậu, từ trên xuống dưới, cuối cùng cũng tạm thời vuốt xuôi lông của Ngụy quận vương.

Tôn Phong vừa ra khỏi cửa vương phủ, xoay người lại định “Hứ” một tiếng, cuối cùng thì nhớ tới thân phận của mình, chỉ mặt mày lạnh lùng lên ngựa. Không để ý phụ thân phía sau, gã vút một roi, trực tiếp khoái mã chạy đi.

Tôn Bác Huân thấy vậy trực tiếp cau mày, Tôn gia, chỉ dựa vào ông và Thái hậu trụ vững, con cháu hậu bối chẳng có ai dùng được, họ có giãy giụa nhiều hơn nữa, thì có ích lợi gì đây?! Nói khó nghe một chút, cho dù Thái hậu thật sự có thể soán vị, làm Nữ hoàng đế, thì có thể tại vị bao lâu?

Ông đúng là đầu bị lừa đá, hôm nay mới dẫn thứ cẩu vật này cùng đến Ngụy Quận vương phủ!

Ngụy quận vương vẫn không thoải mái, thứ cẩu vật Tôn Thiện Thủy kia dám thẳng thừng không nể mặt ông.

Tôn thái hậu có nể mặt ông nhiều hơn nữa, ông cũng không thoải mái, còn nữa, từ khi nào ông cần một Thái hậu nể tình vậy? Triệu gia cư nhiên bị một tên công tử bột không dùng được của Tôn gia làm mất mặt.

Ông suy tư chốc lát, đứng lên đi thẳng ra ngoài, đại quản gia vội vàng hỏi: “Vương gia đây là?”

Ngụy quận vương cười lạnh: “Vào cung tạ ơn!”

“Có cần kêu Thế tử hay không?”

Ngụy quận vương tiếp tục cười lạnh: “Nó suốt ngày chỉ biết hồ đồ tại hậu trạch, không cần quan tâm đến nó!”

Đại quản gia đáp vâng, rồi cùng ông ra ngoài.

Ngụy quận vương là Vương gia, có thể dẫn theo một người tiến cung.

Ông từ Đông Hoa Môn vào cung, vì chưa thông báo, nhìn thấy thái giám canh cửa, không chờ đại quản gia nói chuyện, ông nói thẳng: “Bản vương muốn gặp bệ hạ, thỉnh thông báo thay.” Ông nói chuyện lại hiếm khi khách khí, xem như nể mặt Triệu Tông.

Đại quản gia há hốc mồm, gã cho rằng Vương gia nhà mình tiến cung là để tạ ơn Thái hậu!

Thái giám canh cửa càng há hốc mồm hơn, đây là lần đầu tiên, có người tiến cung, lại đi bái kiến bệ hạ trước, mà không phải Thái hậu!

Ngụy quận vương mặt hùng hổ: “Lời bản vương nói không có tác dụng?!”

Tiểu thái giám dập đầu, cuống quýt bò lên rồi vội vàng chạy về phía Phúc Ninh Điện.

“Vương gia.” Đại quản gia lên tiếng.

“Hừ! Bầu trời này sắp biến đổi rồi!” Ngụy quận vương cười lạnh, ông đi về phía trước.

Muốn tát vào mặt ông, tát vào mặt Triệu gia á, cũng phải xem Ngụy quận vương ông đây có đồng ý hay không.

Lại có tiểu thái giám lanh lợi chạy đến Bảo Từ Điện, thông báo chuyện này.

Hôm nay có tiểu triều hội, Tôn thái hậu thức dậy rất sớm. Sau khi tan triều hội, Tôn thái hậu liền ở Duyên Hòa Điện xử lý chính sự nửa ngày. Tôn thái hậu đang mệt, tựa lên gối nhắm mắt nghỉ ngơi, tiểu cung nữ đang bóp chân cho nàng.

Thanh Mính đột nhiên nhanh chân đi tiến vào, vội la lên: “Nương nương!”

Tôn thái hậu lập tức mở mắt, Thanh Mính từ trước đến giờ luôn hiểu lễ, hiếm có lúc như vậy.

Nàng nhắm mắt phượng lại: “Chuyện gì.”

“Ngụy quận vương tiến cung tạ ơn.”

“Vậy dẫn tới là được, ta đứng dậy thay quần áo.”

“Nương nương, Ngụy quận vương, đến Phúc Ninh Điện…”

Tôn thái hậu thật sự giật mình ngây ngẩn cả người.

Từ khi Tiên đế mất, nàng lâm triều chính thính tới nay, đây là lần đầu tiên, có người bỏ qua nàng, đến chỗ Triệu Tông trước.

Người này, còn là Ngụy quận vương, là đại ca của Tiên đế.

Thanh Mính thấy nàng ngơ ngẩn, sợ hãi đến mức tiến lên cầm lấy chung trà nói: “Nương nương, ngài uống chút nước.”

Tôn thái hậu mặt không hề có cảm xúc, nhận lấy chung trà, lại không uống.

Nửa ngày sau, nàng hung ác ném chung trà xuống đất.

Trong âm thanh thanh thúy của đồ sứ vỡ tan, Thanh Mính dẫn đầu các cung nữ quỳ tại chỗ.

Hôm nay Triệu Tông dẫn Triệu Thập Nhất đi học, hết giờ học, hắn liền dẫn Triệu Thập Nhất về phía hậu uyển.

Ngọ thiện trực tiếp đặt trong đình tại hậu uyển.

Ngày xưa Triệu Tông đều một mình ngồi trong đình đọc sách, tĩnh tọa, bên cạnh tuy có một đống người, nhưng mỗi người đều đứng. Từ nhỏ hắn lớn lên trong cung, ban đầu bên cạnh chỉ có một Nhiễm Đào, đó cũng là may mắn. Lúc đầu hắn mới vào cung, Tôn thái hậu không có quá nhiều tâm tư, nghiêm túc chọn cung nữ cho hắn, Nhiễm Đào là người giỏi nhất trong đó, cũng đối tốt với hắn nhất. Sau khi hắn đăng cơ, liền trực tiếp phong Nhiễm Đào làm nữ quan.

Sau đó mới thêm một Phúc Lộc. Nhiễm Đào, Phúc Lộc vô cùng tốt với hắn, mà đến cùng chủ tớ cũng có khác biệt. Từ nhỏ đến lớn hắn vẫn luôn rất cô đơn, là cô đơn chân chính, dù cho hắn có tâm trí kiếp trước, cũng thấy cô đơn. Kiếp trước hắn thích yên tĩnh, là bởi vì vị trí hoàn cảnh quá ồn ào, cũng có quá nhiều người vây quanh hắn.

Kiếp này thì lại thanh tĩnh, nhưng lại thanh tĩnh quá.

Năm Tiên đế bệnh nặng, Tôn thái hậu cực kỳ đề phòng hắn, đến nay hắn đều nhớ, năm đó, hắn nhiều lắm chỉ nói được mấy chục câu. Ngoại trừ Nhiễm Đào và cung nữ trong điện, hắn cơ hồ xưa nay không nhìn thấy người ngoài. Tôn thái hậu quản lý Hậu cung, ai cũng không tới gặp hắn, hắn cũng không gặp được ai.

Đây có lẽ cũng là nguyên nhân hắn giữ Triệu Thế Tông ở lại.

Đặc biệt là khi hắn thấy Triệu Thế Tông vùi đầu ăn cơm, sức khỏe của hắn không tốt, mặc dù dùng bữa cũng chú ý ung dung thong thả, lại ăn không được nhiều. Nhưng hắn thích nhìn Triệu Thế Tông ăn, ăn thật sảng khoái, cách ăn cũng có thể phản ảnh tính cách và thái độ làm người.

Chỉ tiếc e rằng Triệu Thế Tông không hiểu những thứ này.

Nhưng hắn muốn có cuộc sống như thế, lại không có được.

Hắn không khỏi đưa tay sờ sờ đầu Triệu Thế Tông, thầm nghĩ: Chỉ mong này bạn nhỏ tự kỷ này có thể vui vẻ mà đơn thuần cả đời như vậy, vui vẻ tiếp tục sống.

Khi hắn có thể che chở, hắn cũng sẽ cẩn thận che chở.

Triệu Thế Tông không hiểu ngẩng đầu nhìn hắn.

Hắn cười nói: “Không có gì, tiếp tục ăn đi.”

Khi Ngụy quận vương đến, Triệu Tông đang nghỉ trưa.

Đoan Ngọ qua đi, cuộc sống của hắn cuối cùng cũng xem như khôi phục lại quy luật ngày xưa, dậy sớm lên lớp, trưa ngủ một giấc, thức dậy thì đọc sách. Chỉ ngoại trừ thêm một bé nhi đồng bị bệnh tự kỷ.

Ngụy quận vương đứng trước Phúc Ninh Điện, đột nhiên lại cảm thấy trong lòng chua xót.

Triệu Tông rõ ràng là thiên tử đương triều, vô luận triệu kiến ai, vô luận ai muốn cầu kiến, đều phải ở tại Thùy Củng Điện, tại Sùng Chính Điện. Mà đến phiên Triệu Tông, thế mà chỉ có thể gặp hắn ở tẩm điện!

Đường đường là Hoàng đế Đại Tống, thế mà chỉ có thể gặp ở tẩm điện!

Ngụy quận vương không khỏi than thở. Ông không thể so với An Định quận vương, cũng không thể so với Tiên đế. Mặc dù đều là con cháu của Thái tổ, mà tổ mẫu của An Định quận vương và Tiên đế là Hoàng hậu, tổ mẫu của ông chỉ là một Chiêu nghi. Cũng may ông là cháu đích tôn, Thái tổ rất tốt với ông.

Tiên đế và An Định quận vương còn chưa kịp lớn, Thái tổ đã qua đời. Ông tự biết mình không có thiên phú, không hề mơ ước hoàng vị. Huống hồ triều đại chú trọng quy củ, chú trọng chính thống. Ông tự giác làm một vương gia tiêu dao thật nhàn nhã, trước khi Tiên đế đăng cơ, có một vị hoàng đệ tạo phản, còn chưa thành công đã bị cấm quân chém chết.

Ông cũng xấu hổ khi nói ra, lúc đó ông sợ hãi cực kỳ.

Bởi vì do ông lén báo cho Tiên đế, vị huynh đệ kia có lòng mưu phản.

Ông thấy tận mắt nhìn thấy đệ đệ bị giết, mặc dù không phải sinh cùng một mẹ, chung quy cũng dọa người.

Kỳ thực ông vẫn luôn không phải người gan lớn, nhưng ông vì chính thống, vì một chút lòng riêng, chung quy cũng phải làm vài việc lớn mật. Cũng bởi vậy, Tiên đế vẫn luôn rất kính trọng ông. Là ông nhìn An Định quận vương trưởng thành, với ông thì, nguyên nhân cái chết của An Định quận vương rất đột ngột.

Một Quận vương, nói là thân chinh, thế chẳng lẽ muốn ông ấy ra chiến trường giết người thật?

Làm sao lại chết dễ dàng như thế được?

Nhưng ông không dám nói, cũng không thể nói.

Cố tình khi đó Tiên đế cũng bệnh bị hồ đồ rồi, cái gì cũng không biết, cũng không có ai thăm dò việc này. Triệu Tông và Triệu Tông Ninh khi đó đều còn nhỏ, có tác dụng gì? Lễ quan vội vàng liền chôn cất An Định quận vương.

Ông đã lớn tuổi rồi, mở một mắt nhắm một mắt, xem như tích đức cho con cháu không nên thân. Trong phủ cũng không tốt hơn Yến Quốc công phủ bao nhiêu, Triệu Từ Đức cũng là kẻ không tiền đồ, giống như Tôn Phong cũng bất phân cao thấp, cả ngày chỉ biết vùi mình trong đống mỹ nhân. Dạy con không tốt, là tội lỗi của ông.

Mà đã dạy con thành như vậy, ông còn có thể làm sao? Chỉ có thể tận lực bảo đảm chúng bình an.

Nhưng Tôn thái hậu và Tôn gia bày vẽ như vậy, ông thật sự nhịn không nổi nữa.

Nếu lúc ông trước có thể giúp Tiên đế đăng cơ, bây giờ cũng có thể che chở Triệu Tông bình an thân chính.

Triệu Tông có không tiền đồ, cũng là cháu của ông.

Ông còn nhớ khi An Định quận vương còn bé, đi theo sau ông gọi tiếng “Đại ca”.

Ông thở dài lần thứ hai.

Đại quản gia thấy ông chỉ thở dài, không nói lời nào, cũng không đi vào, không khỏi nói: “Vương gia?”

“Vào đi thôi.”

Ngụy quận vương lần đầu tiên, bước chân vào Phúc Ninh Điện của Triệu Tông.

Triệu Tông đang ngủ mơ thì bị Nhiễm Đào đánh thức, hắn mơ mơ màng màng không khỏi dụi dụi mắt, hiếm khi lộ ra mấy phần ngây thơ: “Có chuyện gì?”

Nhiễm Đào vốn vì Ngụy quận vương đến mà thấy mừng rỡ, thấy bệ hạ thế này, cười càng thêm sâu, nàng nhẹ giọng nói: “Bệ hạ, Ngụy quận vương đến.”

“Ờ.” Triệu Tông theo bản năng mà đáp một tiếng, định ngủ tiếp, sau chốc lát, hắn lại mở mắt, “Vương thúc đến?”

“Đúng là thế!” Nhiễm Đào bổ sung, trong âm thanh có chút đắc ý, “Vương gia trực tiếp đến điện của chúng ta, không đến Bảo Từ Điện.”

“…” Triệu Tông triệt để tỉnh hẳn.

Tình huống này, rất đáng để cân nhắc một phen.

Lão xảo quyệt Ngụy quận vương, thế mà lại ra mặt rồi!

Bình luận

Truyện đang đọc