PHÚC NINH ĐIỆN

Quan gia đã không định biểu lộ thân phận thực sự, Tiêu Đường cũng không nói ra. Chờ hắn vào nội thất rồi, cũng không ngẩng đầu, chỉ là cung kính cụp hai mắt, nghe Lâm tiên sinh nói: “Thất lang quân, đây chính là Tiêu Đường, Tiêu lang quân.”

Dứt lời, Tiêu Đường và Lâm tiên sinh cùng nhau khẽ nghiêng người.

Sau đó liền vang lên một giọng nói ôn nhuận mà lại bình thản: “Lâm tiên sinh và Tiêu lang quân không cần đa lễ.”

Lúc này Tiêu Đường mới ngẩng đầu lên, nhìn sang chủ tọa.

Triệu Tông xuất cung chỉ mặc thường phục, đến cả màu đỏ cũng không có trên người, chỉ một bộ sam bào sương sắc. Trên đầu cũng không đội quan, chỉ cắm một cây ngọc trâm trong búi tóc. Trang phục thanh nhã, người càng thanh nhã, ngồi trên chủ tọa lại không thể khinh thường.

Tiêu Đường quả thật là người thông minh, nhưng lúc đầu hắn loanh quanh bên ngoài Quận chúa phủ, lại không phải vì mượn cơ hội tiếp cận bệ hạ. Từ cái năm hắn không muốn tiếp nhận giúp đỡ từ nhà Nhiễm Đào thì đã biết, người này có một luồng ngạo khí, tuy có chút cổ hủ, nhưng cũng giúp hắn trưởng thành hơn nhiều trong những năm gần đây. Cuối cùng hắn không đi gõ cửa Quận chúa phủ, cũng không phải vì nhát gan, mà là sợ bởi vậy bị các quý nhân cho rằng tâm tư hắn không tinh khiết.

Người thông minh tất nhiên gan lớn, huống hồ Tôn thái hậu nói chuyện tuy dễ nghe, nhưng hắn không tin. Hắn là người đọc sách có chút tài học, nhưng lộ phí không đủ, bằng không thi Hội năm nay, hắn cũng đã thi đỗ rồi. Hắn cũng không cho rằng Tôn thái hậu giống như những gì nàng ta nói, quan gia rõ ràng đều bị Tôn thái hậu áp chế, đến cả thân chính cũng khó khăn.

Cho nên, kỳ thực hắn cũng không ôm quá nhiều hy vọng với bệ hạ lúc này, nếu là Hoàng đế thật sự có bản lĩnh, vậy sao có thể bị áp chế? Thậm chí, hắn còn lo tương lai bệ hạ bị Tôn thái hậu làm hại, liên lụy Nhiễm Đào.

Mà bây giờ, hắn nhìn thấy bệ hạ rồi, liền biết suy nghĩ trước đây của hắn buồn cười biết bao.

Giờ đang ở ngoài cung, còn gặp người hắn muốn thu về dưới trướng, Triệu Tông tự nhiên không giả vờ nữa.

Hắn thấy Tiêu Đường đánh giá cũng được rồi, nhìn Lâm tiên sinh một cái, Lâm tiên sinh lại thi lễ một cái rồi lui xuống.

Triệu Tông cười nhẹ giọng thả chung trà trong tay xuống, bàn tay duỗi về phía cái ghế bên cạnh: “Tiêu lang quân mời ngồi.”

“Đa tạ thất lang quân.” Tiêu Đường cũng không nhăn nhó, cảm ơn liền ngồi xuống.

Triệu Tông thích loại người sảng khoái này, cũng không vòng vo nữa, trực tiếp liền hỏi: “Không biết bây giờ Tiêu lang quân bao nhiêu tuổi?”

“Học sinh năm nay hai mươi bảy.”

“Theo Lâm tiên sinh nói, Tiêu lang quân năm ngoái đứng thứ hai trong kỳ thi ở Giang Ninh Phủ?”

“Vâng.”

Triệu Tông cười hỏi: “Vì sao Tiêu lang quân kéo dài đến hai mươi sáu tuổi mới đi thi?”

Tiêu Đường cười khổ: “Không dối gạt thất lang quân, học sinh nhà nghèo, sau khi phụ mẫu qua đời, thế chấp nhà ở không nói, trong nhà còn có vài khoản nợ. Học sinh không muốn từ bỏ đọc sách, nhưng sách mắc, giấy mắc, học sinh thường nhận việc viết chữ để kiếm tiền, dùng để mua sách, còn phải trả hết nợ nần, kéo dài đến năm ngoái mới đi thi được.”

“Từ khi Đại Tống kiến quốc đến nay, mười tám vị trạng nguyên, trong đó có hàng chục người đều đến từ Giang Ninh Phủ. Tiêu lang quân lần đầu thi, liền đạt vị trí thứ hai của Giang Ninh Phủ, có thể thấy được tài học của Tiêu lang quân.”

Tiêu Đường đứng lên, chắp tay: “Học sinh không dám nhận.”

“Ngồi xuống nói chuyện là được.” Triệu Tông đè tay xuống, lại hỏi, “Tiêu lang quân đọc sách vì cái gì?”

Tiêu Đường không chút do dự: “Khi còn nhỏ đọc sách là vì hiểu rõ lý lẽ, vì phụ mẫu kỳ vọng.”

“Vậy bây giờ thì sao?”

“Bây giờ vẫn vì hiểu rõ lý lẽ.”

Triệu Tông cảm thấy hắn giả dối, có chút thất vọng.

Tiêu Đường lại nói: “Mà còn vì làm quan, lên làm đại quan.”

Trong mắt Triệu Tông hiện ra ý cười, câu này mới có ý nghĩa, hắn ra hiệu Tiêu Đường nói tiếp.

Tiêu Đường ngồi thẳng, nhìn hắn nói: “Hiểu rõ lý lẽ, mới có thể thành đại sự, học sinh cũng phải ngày ngày phản tỉnh, ngày ngày đốc thúc, mới chính thức có khả năng làm quan, làm đại quan. Làm quan vì phụ mẫu kỳ vọng, vì chấn hưng gia tộc. Làm đại quan vì hoài bão và lý tưởng của bản thân học sinh, còn vì tương lai của Đại Tống. Học sinh là một người phàm tục, không có cách nào không nhớ mong phụ mẫu, không có cách nào thoát khỏi gia tộc, cũng muốn làm vẻ vang cho tộc nhân, quang tông diệu tổ. Mà học sinh thân là nam nhi, thân là người đọc sách, từ nhỏ đọc biến sử thư, quan tiền triều lịch sử luân phiên, trong lòng có mọi cảm khái, cũng có muôn vàn suy nghĩ, nhưng không được triển khai. Chỉ có làm quan, làm đại quan, học sinh mới có năng lực làm chút việc cho con dân Đại Tống, cũng mới có thể chân chính dấn thân vào trong dòng sông lịch sử luân phiên này.”

Triệu Tông gật đầu, những lời này của Tiêu Đường làm hắn rất hài lòng.

Không quản Tiêu Đường có thật tâm nghĩ vậy không, hay là cố ý làm hắn vui lòng, nhưng có thể nói ra những lời này, thì có thể biết được Tiêu Đường quả thật cũng có suy nghĩ này. Đây cũng là người Triệu Tông chân chính muốn dùng, người quá vô tư và quá ích kỷ đều dối trá như nhau, chỉ có người phân biệt được nhu cầu của mình, nhu cầu của thiên hạ, mới là người nên dùng.

“Tiêu lang quân là người có hoài bão lớn, vậy theo ngươi thấy, phải làm những gì, mới được coi là chân chính làm việc vì con dân Đại Tống?”

“Việc này ——” Tiêu Đường giương mắt nhìn hắn.

“Cứ nói đừng ngại.”

Tiêu Đường cẩn thận nhìn Triệu Tông, tuy là lần đầu gặp gỡ, hắn đã phát hiện bệ hạ chẳng hề dễ dụ như trong lời đồn. Mà lúc này ánh mắt bệ hạ nhìn về phía hắn, thực sự không giống một vị lang quân mới có mười sáu tuổi.

Chính là một vị lang quân như thế này, thế mà lại thành một vị quan gia không được thân chính, nhu nhược ốm yếu mà thế nhân đều biết.

Trong cung quả nhiên là một nơi hay ho, Tiêu Đường thầm nghĩ.

Mà phải là bệ hạ như thế này, mới có thể tạo nên lòng muốn theo, không ai yêu thích ủng hộ kẻ tầm thường cả.

“Học sinh chính là người Hấp Châu, khi vào kinh, đều là đi bộ. Đi qua các châu phủ của Tô Châu, Dương Châu, Từ Châu, Hải Châu, từ Nam chí Bắc, thật sự có vài phát hiện.”

“Mời nói.”

Chữ “Mời” này của Triệu Tông khiến Tiêu Đường thụ sủng nhược kinh, người ngồi ở chủ tọa đó lại là Hoàng đế, mà lại nói chuyện như vậy với hắn, hắn không khỏi ngồi càng thẳng, cũng cung kính nói: “Thất lang quân, sau khi Thái tổ kiến quốc, từng khuyến khích Giang Nam trồng nhiều loại lúa mạch, đậu, lúa mùa, Giang Bắc thì lại trồng nhiều loại lúa nước. Lúc Thái tổ trị vì, quan phủ cũng từng đặc biệt phát triển thử nghiệm trồng lúa nước ở đồng ruộng Giang Bắc. Học sinh bất tài, đã xem bút ký và báo cáo của người đương thời, lúc đó đúng là có phát triển cày ruộng không ít, nghe nói từng đạt tới hơn một vạn khoảnh*. Học sinh là người Giang Nam, tận mắt nhìn thấy Giang Nam trồng lúa mạch, đậu thật nhiều, lại thu hoạch không tệ.

*Khoảnh: Đầy đủ là công khoảnh, nghĩa là héc-ta, 10.000 ha bằng 10 công ruộng tầm nhỏ/gần 8 công (7,7) tầm lớn

Mà lần đầu tiên học sinh đến phương Bắc, vừa vào Từ Châu liền phát hiện, ngoài đồng hiếm thấy lúa nước. Học sinh không tin, bèn lần lượt đến Hải Châu và Mật Châu, lại phát hiện hai nơi này còn không bằng Từ Châu. Mãi đến khi học sinh tiến vào Kinh Đông Tây Lộ, càng lúc càng gần Khai Phong Phủ, mới thấy tung tích lúa nước. So với ghi chép trên bút ký, báo cáo hoàn toàn không khớp. Mà từ khi khai quốc đến nay còn chưa đủ trăm năm.”

Tiêu Đường nói đến đây, lại nhìn hắn một cái.

Triệu Tông gật đầu.

“Học sinh cho rằng, muốn làm việc vì con dân Đại Tống, đầu tiên là phải để con dân có lương thực để ăn, để các con dân sản xuất lương thực bằng vùng đất mình sinh tồn mà. Mà đoạn đường học sinh đến đây, tận mắt nhìn thấy, rất nhiều châu phủ kém xa Giang Ninh Phủ, cũng không giống Khai Phong Phủ, học sinh thấy càng nhiều người đến cơm cũng không ăn được. Vài ngày không được ăn cơm, thì vẫn không sao. Nếu là lâu dài không được ăn cơm, thất lang quân cho rằng sẽ làm sao?”

Triệu Tông cười: “Dân gian tự có người tài ba, thật sự đến ngày đó, đẩy ra một thủ lĩnh cùng đánh tới Đông Kinh Thành, cũng không phải không thể. Cấm quân trong kinh cũng được, trú quân, dân quân địa phương cũng tốt, lâu ngày không luyện binh, đều sẽ vô dụng. Cùng lắm thì liều mạng ngươi tử ta vong.”

Chuyện như vậy trong lịch sử có nhiều lắm rồi.

Tiêu Đường nghe vậy, sợ đến mức lập tức quỳ xuống đất, tuy hắn có ý này, lại không ngờ bệ hạ lại nói trực tiếp như vậy, hắn sợ chọc giận bệ hạ.

Triệu Tông lại không vội kêu hắn đứng dậy, mà cầm lấy chung trà nhấp một ngụm, lại nhìn hắn ôn giọng nói: “Tiêu lang quân, ngươi quả thực có chút tài cán. Chắc chắn, trên đường ngươi lên kinh, cũng nhìn thấy rất nhiều phong cảnh nhỉ? Ôi, có câu nói: ‘Đọc vạn quyển sách, không bằng đi vạn dặm đường’, trẫm cũng rất hâm mộ ngươi, có thể vui vẻ đi cả một đoạn đường.”

Triệu Tông không định che giấu thân phận nữa, Tiêu Đường dập đầu một cái: “Học sinh Tiêu Đường, gặp qua bệ hạ.”

“Đứng lên đi, ngươi vốn đã nhìn ra thân phận của trẫm từ lâu rồi.”

“Bệ hạ ——”

“Ngươi là người thông minh, trẫm thích nói chuyện với người thông minh, ngươi đứng dậy đi.”

“Cảm ơn bệ hạ.”

Triệu Tông cũng không nói thêm nữa, nói thẳng: “Khi trẫm thân chính, sang năm sẽ mở ân khoa*, Tiêu lang quân phải chuẩn bị kỹ. Trẫm chờ ngươi trong Tập Anh Điện, chờ ngươi kể cho trẫm nghe càng nhiều phong cảnh.”

*Ân khoa: Kỳ thi đặc biệt, triều đình mở ra như ban đặc ân nhân dịp khánh điển, ở đây là do bệ hạ đã chính thức thân chính

“Bệ hạ!” Tiêu Đường ngẩng phắt đầu lên.

“Ngoài ra.”

Tiêu Đường nghiêm túc nghe.

“Đọc sách, làm quan đến cùng là vì cái gì, có phải ngươi còn bỏ sót một nguyên do không.”

Tiêu Đường quả thật là người thông minh, gò má vành tai của hắn dần đỏ, lần thứ hai quỳ rạp sát đất.

“Nữ quan của trẫm, không phải ai cũng có thể lấy.”

Tiêu Đường hít sâu một hơi, trịnh trọng nói: “Học sinh hiểu rõ.”

Triệu Tông đặt chung trà lên bàn, âm thanh thanh thúy, Lâm tiên sinh ngoài sảnh đi tới.

“Tiễn Tiêu lang quân ra ngoài phủ.”

“Vâng.”

Tiêu Đường lại dập đầu một cái với Triệu Tông, từ dưới đất đứng lên, cũng không nói nhiều, cúi chào vài cái, quay người theo Lâm tiên sinh ra khỏi chính sảnh.

Người đều đi rồi, Triệu Tông thở dài.

Khi nào hắn mới có thể ra ngoài ngắm nhìn giang sơn thuộc về hắn đây.

Hắn cũng muốn đến Tô Châu, đến Hải Châu, đến mỗi một châu phủ.

Lúc sáng khi từ trong cung đi ra, tinh thần của Triệu Tông rất tốt.

Mà hôm nay dù gì cũng rất mệt, đặc biệt lúc ngồi xe ngựa là mệt nhất, lại nói chuyện với nhiều người, Tiêu Đường đi rồi, hắn không cần chống đỡ tiếp, liền có chút thoát lực, ngồi trên ghế cũng lười cử động tiếp. Hắn nhắm mắt tính toán thời gian, tính toán khi nào kéo Tôn thái hậu xuống thì thích hợp nhất, thích hợp đến mức Tôn thái hậu chỉ có thể ngoan ngoãn giao ngự bảo ra.

Lâm tiên sinh tiễn Tiêu Đường đi rồi, liền lặng lẽ đi tới.

“Bệ hạ.”

Triệu Tông mở mắt: “Tiêu lang quân đi rồi?”

“Vâng.”

“Trẫm nghe quận chúa nói, ngươi muốn tiếp tế hắn, nhưng bị quận chúa ngăn cản.”

“Vâng, cuộc sống của Tiêu lang quân thực sự có chút túng quẫn.”

“Lâm tiên sinh không cần như vậy. Tiêu Đường này, tâm chí cực cao, lại kiên định hiếm thấy. Nếu cho hắn tiền bạc, mới là sỉ nhục hắn. Nếu ngươi thật sự tiếp tế hắn, hắn cũng không vui. Người chí hướng lớn, có ai lại để ý thời kỳ túng quẫn nhất.”

“Bệ hạ nói phải.”

“Được, ra hậu viện gọi quận chúa, giờ trẫm định hồi cung.”

“Vâng.” Lâm tiên sinh hành lễ, vội vàng đi ra ngoài.

Trên mặt Triệu Tông rõ ràng đã rất mệt mỏi, Triệu Tông Ninh vốn còn muốn hắn lại ở lại một lúc, cũng muốn hắn hồi cung ngay.

“Ca ca mau trở về! Về sau còn đến phủ muội nhiều lắm! Ca ca mau trở về nghỉ ngơi đi!”

Triệu Tông cười cười, cũng không cố tiếp nữa: “Ca ca trở về, thực sự có hơi mệt.”

Triệu Tông Ninh cau mày: “Ngự y trong cung sao lại vô dụng như vậy, đều không trị hết bệnh của ca ca!” Nói chuyện trực tiếp như vậy, cũng có nàng dám nói.

“Là sức khỏe trẫm yếu, không liên quan đến ngự y.”

Triệu Tông Ninh có chút khổ sở: “Muội muội chắc chắn phải giúp ca ca tìm được thần y.”

Triệu Tông cười: “Thần y đều là ngụy trang.” Hắn đứng dậy, chân phải có chút mềm, suýt chút nữa đã đứng không vững, bên cạnh lập tức có người dìu lấy hắn.

Hắn cúi đầu nhìn, chính là bạn nhỏ Triệu Thập Nhất. Hắn cười sờ sờ đầu Triệu Thập Nhất, đã không còn tinh thần trêu hắn nữa, rút tay hắn ra khỏi cổ tay, cầm tay Nhiễm Đào duỗi đến, đoàn người đi ra ngoài.

Triệu Tông Ninh tự mình dìu hắn lên xe ngựa, tiến vào xe ngựa rộng rãi, hắn liền dựa vào tháp trong xe ngựa. Nhiễm Đào dùng thảm tơ tằm đắp kín cho hắn, mặt rất đau lòng.

Triệu Tông Ninh nhìn càng thêm khó chịu, Triệu Tông mở mắt nhìn nàng: “Xem muội ủy khuất kìa, bây giờ ca ca đã tốt hơn rất nhiều. Mấy năm trước, ngay cả ngồi trẫm đều không thể ngồi lâu được đây. Hôm nay cũng là do ngồi xe ngựa quá lâu, không cần lo lắng.”

“Ca ca ——”

“Ngoan, đi xuống đi, ca ca phải hồi cung.”

Trong mắt Triệu Tông Ninh đã tràn đầy nước mắt, nàng đưa tay ôm lấy cánh tay Triệu Tông đặt ngoài chăn, mới xoay người xuống xe ngựa.

Trà Hỷ đang khuyên Triệu Thập Nhất không muốn lên xe ngựa: “Tiểu lang quân, bệ hạ đều lên xe rồi, chúng ta cũng lên đi?”

Triệu Thập Nhất cảm thấy Triệu Tông rất kỳ quái, bình thường Triệu Tông không buông tha bất luận cơ hội nào trêu chọc hắn, vừa rồi cư nhiên một chút cũng không trêu. Huống hồ vừa rồi sắc mặt của Triệu Tông cũng quá mức khó coi, Triệu Tông cùng với Tiêu Đường kia rốt cuộc đã nói cái gì? Chỉ nói mấy câu thôi, làm sao lại mệt đến thế?

Sức khỏe của Triệu Tông hóa ra đã yếu thành như vậy?

Kiếp này, sức khỏe của Triệu Tông, có thể cố đến sinh nhật mười sáu tuổi của hắn không?

Trong chớp mắt, có một tí hoang mang khó mà nói rõ từ trong lòng Triệu Thập Nhất dâng lên.

Bình luận

Truyện đang đọc