PHÚC NINH ĐIỆN

Triệu Tông nghe thấy tiếng bước chân, xoay người lại nhìn hắn, cười nói: “Sao ngươi lại tới đây?”

Triệu Thập Nhất dĩ nhiên không chờ được hắn đến coi chừng uống thuốc, bèn chủ động đến chính điện.

Triệu Thập Nhất có thể không tới sao? Chờ đã lâu, cũng chờ không được Triệu Tông. Trà Hỷ thấy hắn không chịu uống thuốc, chỉ có thể đến chính điện hỏi, vừa hỏi, Tiễn thục phi nương tử người ta ở đây. Mọi người bị đuổi ra, bệ hạ ở bên trong uống canh Thục phi nương tử tự tay hầm kìa!

Triệu Thập Nhất biết rõ gần đây hắn không đúng, nhưng vẫn tức không chịu được, cuối cùng cũng đến.

“Có ngoan ngoãn uống thuốc không?” Triệu Tông thấy hắn không nói lời nào, hỏi lại.

Triệu Thập Nhất lại nhìn chằm chằm hộp đựng thức ăn và chén canh trên bàn, đi thẳng về phía hai người.

Hắn muốn cẩn thận quan sát một phen, xem canh kia đến cùng có cái gì bất đồng, bất đồng đến nỗi Triệu Tông muốn uống một mình!

Nhưng hắn vừa nhìn chén canh kia, tim đột nhiên căng thẳng.

Triệu Tông thấy hắn nhìn chằm chằm chén canh, cười nói: “Canh đại bổ này, không thích hợp cho ngươi uống, ngươi có chờ mong cũng vô dụng.”

Tiễn Nguyệt Mặc che miệng cười: “Lần tới, thiếp lại hầm canh ngọt cho tiểu lang quân nhé.” Nàng dứt lời, còn hỏi, “Có được hay không? Bệ hạ nói tiểu lang quân thích ăn ngọt.”

Triệu Thập Nhất chậm rãi hoàn hồn, hắn chớp mắt một cái.

“Làm sao thế này?” Triệu Tông thấy hắn hành động quái dị, đưa tay muốn sờ đầu hắn.

Triệu Thập Nhất lại tránh.

Triệu Tông càng cảm thấy kinh ngạc.

Triệu Thập Nhất đột nhiên không dám nhìn Triệu Tông, không nói hai lời, hắn như chạy trốn, nhanh chân quay người ra khỏi chính điện.

“…” Triệu Tông biết hắn là bạn nhỏ tính tình quái lạ, cũng không khỏi cảm thấy kỳ quái, nào có vừa tới đã đi, cũng không ai chọc giận hắn không vui.

Tiễn Nguyệt Mặc cũng thấy lạ, thường ngày, tiểu lang quân kiểu gì cũng phải trừng nàng vài lần, hôm nay thế mà đến trừng cũng không thèm!

Triệu Tông còn nhớ chuyện quan trọng, trước tiên nói với Tiễn Nguyệt Mặc: “Hôm nay Nguyệt nương cứ ở lại đây đi.”

“Vâng, sáng mai thiếp lại về Tuyết Lưu Các.” Tiễn Nguyệt Mặc cấp tốc hiểu ý.

Triệu Tông thầm nghĩ, giờ phải làm một vở kịch lớn cuối cùng trước khi thân chính, hắn diễn với họ một vở.

Triệu Thập Nhất cuống quýt ra khỏi chính điện, bị ánh nắng ngày thu chiếu vào, càng cảm thấy tim nguội lạnh.

Từ Trung Thu, hắn vẫn thấy không thích hợp lắm, cũng không muốn tỉnh lại. Hắn tình nguyện mỗi ngày được Triệu Tông dỗ, cũng không muốn tỉnh lại. Nhưng sự thực tựa như đồ vật hại người luôn sẽ xuất hiện, đều luôn xuất hiện trước mặt hắn.

Vừa rồi hắn thấy trong canh có nấm độc.

Kiếp trước, sau khi đăng cơ, trong Phúc Ninh Điện tìm thấy không ít đồ của Triệu Tông. Triệu Tông là một người không thú vị, lại còn là một người cực kỳ lương thiện, chỉ nhìn chữ viết mềm yếu vô lực cùng thơ từ thường hay làm của hắn là có thể biết được.

Mà trong thế đạo này, thường là tai họa kéo dài ngàn năm.

Vương cô cô còn sống lâu nhất.

Sau khi đọc thơ từ Triệu Tông viết, đột nhiên lại thật hiếu kỳ Triệu Tông rốt cuộc chết như thế nào. Khi Triệu Tông chết, hắn còn đang giả ngu trong Ngụy Quận vương phủ. Triệu Tông thì là một tiểu hoàng đế không có địa vị, hắn mất, Ngụy Quận vương phủ cũng chỉ để tang hắn một tháng.

Triệu Tông chết quá mức lặng yên, khi đó bản thân hắn còn lo không xong, căn bản không để ý Triệu Tông chết như thế nào.

Nhưng hắn biết, Triệu Tông nhất định không phải tự nhiên chết.

Hắn kêu người tìm Vương cô cô đang bị nhốt trong ngục, chính miệng hỏi bà ta.

Vương cô cô đã bị hành hạ đến không ra hình người, đầu óc cũng đã có chút không tốt, nhìn thấy hắn mặc trang phục Hoàng đế, nhưng cũng không nhận ra hắn, chỉ biết không ngừng dập đầu lạy, miệng nói cầu xin. Nhưng khi hắn nhắc đến Triệu Tông, Vương cô cô lại còn có thể nhớ tới người này, bà một năm một mười nói ra làm sao hại chết Triệu Tông cho hắn biết.

Chữ viết và thơ từ của một người không làm được giả, Triệu Tông mặc dù uất ức, lại thật sự thiện lương, vốn không nên chết mới đúng.

Nhưng suy nghĩ lần này của hắn chỉ là nước mắt cá sấu.

Triệu Tông không chết, sao hắn làm Hoàng đế được?

Nhưng hắn ghét Vương cô cô, nghe xong chuyện cũ ấy, bèn gọi người thưởng Vương cô cô một chén rượu độc, bà ta đau đủ một tháng, mới thất khiếu chảy máu thống khổ chết đi.

Chỉ là từ đó về sau, hắn lại rất rõ ràng mà nhớ kỹ thời gian, nguyên do và địa điểm Triệu Tông chết.

Về phần vì sao nhớ rõ như vậy, hắn cũng không biết.

Hắn cứ như vậy ghi vào trong lòng.

Kiếp này Triệu Tông biết dùng người chỉ điểm, đã có tiền đồ không ít, lại chọc cho càng nhiều người muốn hại hắn.

Hắn cũng biết rõ kiếp này, Vương cô cô muốn sớm ra tay, lần đầu không được, thì sẽ có lần thứ hai.

Hắn vẫn đang chờ ngày này.

Nhưng khi cái ngày này thật sự đến rồi, bỗng dưng hắn có chút hồi hộp, cũng không dám nhìn Triệu Tông nữa.

Hắn biết, thời khắc này thật sự sắp đến rồi.

Triệu Tông sắp chết, hắn chỉ cần mô phỏng theo chữ viết của Triệu Tông, viết chiếu thư. Lại thừa dịp Tôn thái hậu đến diễn kịch, giết Tôn thái hậu, hắn có thể từng bước một vùng dậy. Kẻ không nghe lời hắn nói, giết mấy người, còn lại đều nghe lời. Còn nữa, trong tay hắn nắm quá nhiều nhược điểm, hắn cũng biết quá nhiều bí ẩn, một khi tuôn ra, người hoàng thất Triệu gia muốn dùng còn mấy người sống sót?

Hắn không phải Triệu Tông, cũng không phải Tôn thái hậu. Trong người nhà họ Triệu, danh chính ngôn thuận hơn hắn, đều giết rồi, hắn mới có thể yên tâm. Kiếp trước, hắn cũng làm như vậy.

Sinh làm người, hèn như thế đó, bao gồm cả hắn.

Hắn cùng với mục tiêu của hắn thật sự chỉ cách có một con suối hẹp.

Hoàng vị nằm bên kia.

Hắn thì ở bên này.

Mà Triệu Tông, chính là con suối kia.

Chỉ cần Triệu Tông chết, chỉ cần hắn vượt qua con suối không hề rộng này, hắn có thể chạm tới cái mà hắn đã chờ mong quá lâu.

Hắn đứng trong hành lang, không tiến lên cũng không lùi bước.

Cũng giống trái tim bồi hồi mơ hồ của hắn lúc này.

Sau khi hắn chết, trọng sinh đến lúc sáu tuổi, đến nay năm năm, kỳ thực cũng không dễ dàng. Vì dùng hết khả năng kiếm nhiều bạc, vì làm mẹ hắn tin hắn, vì khiến Mục Phù cùng với càng nhiều người nguyện ý nghe chỉ thị của một đứa trẻ con như hắn, hắn quả nhiên cũng từng bước tâm cơ. Kiếp này không suông sẻ như trong tưởng tượng của hắn, mà bây giờ, chỉ cần đợi thêm một ngày, có lẽ cũng không cần một ngày, hắn đã có thể đi lên đường lớn rực rỡ khiến hắn vì nó nỗ lực hơn ba mươi năm trong hai đời gộp lại.

Trong lòng hắn thuyết phục chính mình như vậy, lấy gian nan của hắn, khổ cực của hắn, từng lần một mà thuyết phục chính mình.

Đám Trà Hỷ đang đứng phía sau hắn, vẫn luôn không dám nói lời nào, có lẽ là thấy hắn đã đứng quá lâu, Trà Hỷ cuối cùng mở miệng hỏi: “Tiểu lang quân, ngài sao vậy?”

Triệu Thập Nhất lấy lại tinh thần, phía sau lưng vì đột nhiên đổ mồ hôi nổi lên cảm giác lành lạnh, hắn không phản ứng, bồ câu phành phạch xoay quanh giữa bầu trời và bên hành lang. Hắn theo bản năng ngẩng đầu nhìn, bồ câu đúng lúc bay qua, phía sau vang giọng của Triệu Tông: “Đứng ở đây làm cái gì?”

“Bệ hạ, tiểu lang quân ngắm chim bồ câu đó.” Trà Hỷ đáp.

“Chim bồ câu sau này từ từ ngắm.” Triệu Tông đi tới trước mặt Triệu Thập Nhất, cười nói, “Lại không ngoan ngoãn uống thuốc đúng không? Đi, trẫm tự mình đút ngươi uống nhé.” Triệu Tông nói, muốn đưa tay kéo tay hắn. Triệu Thập Nhất cũng rất đột ngột rụt tay vào trong tay áo, cũng nhanh chân đến trắc điện trước.

Triệu Tông nhìn Trà Hỷ: “Ai chọc hắn mất hứng?”

“Nô tỳ, không biết…” Trà Hỷ thật sự không biết, mặt đều đỏ lên, cũng không nói ra được nguyên do.

Triệu Tông không gặng hỏi, chỉ cũng đi đến trắc điện.

Chỉ là lúc hắn đến, vừa vặn thấy Triệu Thập Nhất ngửa đầu uống cạn một chén thuốc.

Trước sau cũng lắm chỉ một phút, Triệu Thập Nhất vì sao đột nhiên tránh hắn? Cũng không còn dán lấy hắn muốn hắn đút mới chịu uống thuốc.

Triệu Tông thực sự không có thời gian hỏi nhiều, hắn còn phải thương lượng chuyện khác với Tiễn Nguyệt Mặc, tốt xấu gì cũng là một vở kịch lớn, dù sao hắn cũng có chứng cưỡng bách nhẹ, cần phải diễn vở kịch này càng đặc sắc. Hắn đến trắc điện, cũng là vì dỗ Triệu Thập Nhất uống thuốc, mà Triệu Thập Nhất đã uống thuốc, hắn cũng không ở lâu, còn phải tiếp tục bận rộn.

Hắn thả thấp giọng, nói với Triệu Thập Nhất: “Buổi trưa, trẫm đến xem ngươi uống thuốc.”

Dứt lời, hắn đứng dậy rời đi, chỉ là trước khi rời đi, hắn nhìn Cát Lợi canh ở cửa, Cát Lợi chậm rãi cúi đầu.

Triệu Tông giỏi quan sát biểu cảm của người khác, đến nay thời gian Triệu Thập Nhất xuất hiện quá mức xảo diệu, thành công lừa gạt lòng thông cảm và ái tâm của hắn. Hắn vừa nhìn đã biết, tiểu tử Cát Lợi này có chuyện gạt hắn.

Hắn cười cười: “Ngươi bây giờ còn cho chim bồ câu của tiểu lang quân ăn không?”

“Dạ có…”

Cát Lợi mặc dù khờ, bình thường nói chuyện rất sảng khoái, rõ ràng cho thấy trong lòng có quỷ.

“Lại đây, trẫm có việc hỏi ngươi.”

“Vâng.”

Cát Lợi cúi đầu, ngoan ngoãn đi cùng hắn. Người khác cũng tưởng bệ hạ hỏi cậu chuyện chim bồ câu, đều không để trong lòng.

Về phần Triệu Thập Nhất? Lúc này đầy đầu hắn đều là “Hắn phải qua suối” “Hắn không thể ngã trên con suối cạn như vậy”, hắn không tự chủ cưỡng ép chính mình nhiều lần ghi khắc mục đích tiến cung. Nhắc nhiều lần, hắn lại gọi Cát Tường gọi vào hỏi chuyện, tận lực bảo trì sự bình tĩnh của ngày thường.

Nỗ lực mọi cách như vậy, cuối cùng hắn cũng coi như tạm thời đẩy hình bóng Triệu Tông yếu ớt cười với hắn ra khỏi đầu.

Triệu Tông chậm rãi đến chính điện, vô tình hỏi Cát Lợi theo sát sau lưng: “Mấy ngày nay Cát Tường có dị thường?”

“Bệ hạ, không còn, tiểu nhân mỗi ngày đều vào phòng hắn tìm, không tìm được đồ vật lạ nào.”

“Hắn đối với tiểu lang quân có dị thường?”

“Cũng không có.”

“Vậy tiểu lang quân thì sao, có dị thường?”

“…” Cát Lợi không nói. Lúc trước tiểu lang quân lần đầu xuất tinh, cậu đã đồng ý không nói cho người khác, mà bệ hạ không phải người khác.

Triệu Tông xoay người lại nhìn cậu một cái, tuy cười nhưng lại lạnh: “Ngươi làm việc kiểu gì thế? Trung Thu cũng vậy, tiểu lang quân bị người bắt nạt, các ngươi cũng không biết che chở, tất cả đều ngốc! Cứ tiếp tục như vậy, Phúc Ninh Điện này, ngươi cũng đừng ở lại nữa.”

“Bệ hạ!” Cát Lợi có chút hoảng loạn, bệ hạ tốt như vậy, cậu không thể phụ lòng kỳ vọng của bệ hạ, cậu lại càng không muốn rời khỏi Phúc Ninh Điện.

“Vậy ngươi nói, tiểu lang quân đến cùng có gì dị thường.”

“… Bệ hạ, tiểu lang quân, mấy ngày trước, xuất tinh…”

“…” Bước chân của Triệu Tông dừng lại.

Hắn có chút hoảng hốt, hóa ra Tiểu Thập Nhất đã lớn rồi.

Cát Lợi thấy hắn không nói gì, nhỏ giọng nói: “Bệ hạ, khoảng hơn nửa tháng trước.”

Triệu Tông hoàn hồn, hỏi lại: “Chỉ một lần?”

“Tổng cộng hai lần.”

“Chuyện lớn như vậy, ngươi cũng không tới nói cho trẫm biết? Ngươi làm hạ nhân như thế đó à!”

Cát Lợi cũng có chút mờ mịt, lúc trước bệ hạ chỉ kêu cậu coi chừng Cát Tường, không kêu coi chừng tiểu lang quân mà. Cậu cũng đáp ứng tiểu lang quân, không nói cho bất luận một ai. Trừ phi bệ hạ hỏi cậu, cậu mới nói.

Nhưng cậu làm hỏng việc, cậu muốn quỳ xuống.

“Thôi, đừng quỳ, người khác nhìn thấy không tốt. Lúc hắn xuất tinh, đã ăn cái gì?”

Cái này Cát Lợi biết, lần thứ hai tiểu lang quân xuất tinh, tức giận nói với mình, cậu lập tức nói: “Hai lần tiểu lang quân đều ăn canh thịt dê!”

Triệu Tông còn đang tức giận và lo lắng, nghe nói Cát Lợi vậy, lập tức bật cười.

Chẳng trách Triệu Thập Nhất không bao giờ muốn ăn cơm cùng hắn!

Hóa ra là sợ canh thịt dê!

Cát Lợi nghe bệ hạ cười ra tiếng, cũng không biết có nên bẩm báo chuyện tiểu lang quân biết nói chuyện, còn cất giấu thanh đao không nữa.

Nhưng bệ hạ chỉ cười thôi, cũng không hỏi cậu nữa.

Cậu nghĩ nghĩ, cuối cùng không nói nữa.

Triệu Tông cười một hồi, nói với Cát Lợi: “Ngươi đi đi. Về sau, tiểu lang quân lại có gì không đúng, ngươi đều phải đây báo cáo cho trẫm.”

“Vâng! Tiểu nhân đã biết.”

Triệu Tông lại lắc đầu cười, mới về chính điện.

Hắn định đến tối lại đi thăm Triệu Thập Nhất, thuận tiện giúp tiểu bằng hữu khai sáng một tí.

Mọi người đều là nam nhân, đều phải trải qua một lần mà.

Nhưng cũng đừng có dọa bạn nhỏ tự kỉ sợ quá lại càng tự kỉ hơn!

Canh thịt dê lại là đồ tốt, về sau phải tiếp tục ăn!

.

Bình luận

Truyện đang đọc