PHÚC NINH ĐIỆN

Triệu Tông quay về điện, nói chuyện cùng Tiễn Nguyệt Mặc mấy câu, nàng cũng rời đi.

Phúc Lộc tiến vào, cho hắn xem hình sư phụ rèn đao vẽ.

Triệu Tông thấy cũng không tệ chút nào, bèn sửa lại mấy chỗ, nói: “Đi đi, kêu hắn làm nhanh nhanh. Trên chuôi đao khắc chữ ‘Tiểu Thập Nhất’.”

“Vâng.” Phúc Lộc lĩnh mệnh lui ra.

Triệu Tông ở lại trong thư phòng suy tư một phen, Lộ Viễn đồ đệ của Phúc Lộc đi vào, gần đây các tiểu thái giám trong cung có tin tức đến bẩm báo, đều đến chỗ hắn.

“Bệ hạ.” Lộ Viễn đi vào liền quỳ xuống.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

“Bệ hạ, tiểu thái giám quét tước bên ngoài Thùy Củng Điện vừa đến đây một chuyến.”

Giờ đang là thời gian lên triều, Triệu Tông nheo mắt, ngồi thẳng người, nói: “Ngươi nói thẳng.”

“Bệ hạ, có Ngự sử đang tố Vũ An hầu! Bây giờ trong triều đang liệt kê tội trạng của Vũ An hầu kia kìa, nói hôm qua ngài ấy tông chết ba người dân thường ở phố Đông!”

Triệu Tông cười: “Còn có loại náo nhiệt này nữa à?”

Lộ Viễn vốn đang hoảng hốt, vừa nghe ngữ điệu không để ý chút nào của bệ hạ, trái tim bỗng nhiên cũng bình tĩnh trở lại.

“Có náo nhiệt, trẫm lại không thể bỏ qua, đi, xem thử.”

“Bệ hạ, Phúc đại quan đến Điện Trung Tỉnh rồi ạ.”

“Không sao, trẫm phải đi xem náo nhiệt, không trở ngại Thái hậu chính thính. Không cần bao nhiêu người đi cùng đâu, người đến càng nhiều, Thái hậu sẽ hoảng hốt đó, ngươi đi cùng trẫm là được.”

“Vâng!”

Triệu Tông cười đến xiêm y cũng không thay, trực tiếp ra ngoài Phúc Ninh Điện.

Hắn là Hoàng đế, quy tắc của hắn chính là quy tắc trong cung, hắn muốn đi lúc nào, thì sẽ đi lúc đó. Hắn muốn mặc xiêm y gì đi, thì sẽ mặc xiêm y đó đi. Người trong cung, phải chậm rãi thích ứng thói quen của hắn.

Thùy Củng Điện với Hoàng đế mà nói, không phải là nơi cần phải có một đám thái giám, thị vệ theo đuôi, mặc vào triều phục mới đi được.

Mọi người thấy hắn mặc thường phục, phía sau chỉ có mỗi mình Lộ Viễn, ai mà ngờ hắn đến tiền điện.

Cho nên, chờ hắn đến Thùy Củng Điện rồi, thái giám canh cửa còn ngây ngốc chưa tỉnh.

Lộ Viễn tiến lên, ngăn trở thái giám ngốc kia, đứng ở cửa điện hô to: “Bệ hạ giá lâm! ——”

Cháu trai của Tạ bộc xạ, Đỗ ngự sử, đang đứng trong điện, tay cầm thẻ quan, ra sức tố tội trạng của Tạ Trí Viễn, nói vô cùng sảng khoái. Đột nhiên nghe thấy tiếng hô to này của Lộ Viễn, hắn hơi sững sờ.

Quan viên ở đây, phần lớn đều là người phục vụ Tôn thái hậu sau khi chính thính.

Trong đó chỉ có một số ít người từng lên triều với Tiên đế, những người còn lại từ khi lên triều, chỉ toàn gặp Tôn thái hậu. Bệ hạ đột nhiên đến đây, trong thời gian ngắn họ cũng có chút ngẩn ngơ, dồn dập đứng ngốc tại chỗ.

Đỗ ngự sử thậm chí còn quay đầu lại nhìn Triệu Tông một cái.

Triệu Tông ngược sáng từ ngoài điện nhàn nhã đi vào, mặc bộ thường phục màu đen, tướng mạo ấy cũng không biết nên hình dung thế nào!

Đỗ ngự sử nhất thời càng ngây người!

Mãi đến khi Triệu Tông cười nói: “Tài ăn nói của vị Ngự sử này quả là không tệ, chẳng lẽ từng luyện trong câu lan ngõa xá nào ở phố Đông?”

Mặt Đỗ ngự sử cấp tốc đỏ lên, hắn đi ra từ khoa cử nghiêm chỉnh! Đâu thể lấy hắn so với những kẻ đó!

Hắn không đáp lời, Lộ Viễn quát mắng: “Bệ hạ đang hỏi ngươi đó!”

Ôi! Tên thái giám này khí thế thật lớn! Trong lòng mọi người ở đây đều nghĩ thế.

Đỗ ngự sử lập tức trả lời, “Bẩm bệ hạ, thần chưa từng đến những nơi đó.”

“Thế thì cũng rất đáng tiếc.”

“…”

“Chỉ là nếu ngươi không đi, bình thường tiêu khiển ở nơi nào trong phố Đông thế?” Triệu Tông đi tới trước mặt hắn, chắp tay sau lưng, cười hỏi.

“… Thần, thần ít ra ngoài tiêu khiển lắm!”

“Không ra ngoài tiêu khiển, lại càng không đến phố Đông, sao ngươi biết việc Vũ An Hầu tông chết ba người dân thường? Còn miêu tả sống động đến như vậy, vô cùng đặc sắc, cứ như đích thân tới ấy, không thể kém hơn tiên sinh thuyết thư, trẫm suýt nghe nhập tâm.”

Bệ hạ thế mà còn biết!

Họ mới nói ở Thùy Củng Điện được bao lâu? Bệ hạ thế mà đã biết!

Đỗ ngự sử nhất thời có chút hoảng loạn, đôi mắt nhìn qua Tả bộc xạ.

Triệu Tông lại cười: “Bây giờ quan viên trong triều quả nhiên có nhiều người tài, nhìn tài ăn nói và tài hoa của vị Ngự sử này, trẫm cũng bội phục ấy —— Chỉ là, vị Ngự sử này, sao ngươi cứ nhìn sang Tả bộc xạ thế?” Hắn dứt lời, cũng nhìn sang Tả bộc xạ, “Trẫm cũng từng gặp Tả bộc xạ một lần, còn chưa biết Tạ bộc xạ họ gì tên gì.”

Tả bộc xạ lập tức quỳ xuống hành lễ: “Bẩm bệ hạ! Thần họ Đỗ tên Dự.”

“Tên rất hay, vừa nghe đã biết là người trọng danh dự và chữ tín rồi!” Triệu Tông khen xong, bây giờ mới nhìn lên Tôn thái hậu trên thủ tọa, “Nương nương, trẫm nghe nói Thùy Củng Điện hôm nay náo nhiệt lắm, mới tới nhìn thử, nương nương ngài không nổi giận chứ?”

Tôn thái hậu không nổi giận?

Bắt đầu từ khi Triệu Tông tiến vào, Tôn thái hậu đã tức giận đến đau ngực!

Triệu Tông cũng không biết xảy ra chuyện gì, từ sau hôm Trung Thu, đã hoàn toàn biến thành người khác! Nàng không tin một người có thể thay đổi nhanh như vậy, nhưng nàng cũng không tin Triệu Tông có thể giả ngu nhiều năm như thế.

Nàng càng không có nghĩ tới, Triệu Tông làm việc còn vô lý hơn cả Ngụy quận vương nữa! Bỗng nhiên mặc bộ thường phục không thể tùy tiện hơn nữa như thế, tới Thùy Củng Điện! Còn dửng dưng dẫn theo mỗi một tiểu thái giám đến đây! Còn trực tiếp đi vào từ cửa chính!

Nàng tức đến đau tim, đầu cũng đau, nghe Triệu Tông nói thế, nhất thời cũng không nói được gì.

Lúc này Triệu Tông nói như vậy, nàng cuối cùng cũng tỉnh táo lại, cũng cười nói: “Tông Nhi nói đùa, nương nương sao lại giận ngươi? Chỉ là, Tông Nhi ngươi cũng tới nghe thử đi. Tạ Trí Viễn này làm việc quá đáng như thế! Hắn dám cưỡi ngựa ở nơi đông đúc, còn tông chết người! Thậm chí còn tông liền ba người! Gia đình người bị tông không dám báo quan, may mà có nhân sĩ hảo tâm nhìn không nổi, đến quý phủ của Đỗ ngự sử báo, Đỗ ngự sử lại đến hiện trường điều tra một phen, mới có chứng cứ.”

“Nghe nương nương nói vậy, vậy là chứng cứ đã xác thực?”

“Đúng thế, thi thể ba người dân kia vẫn còn đây!” Tôn thái hậu trong lòng đắc ý, xem Triệu Tông lúc này làm sao cần xin cho Tạ Trí Viễn. Ba người đều chết rồi, trên phố Đông ai ai cũng nhìn thấy, nhân chứng vật chứng đều có! Triệu Tông chỉ cần cầu xin một câu, nàng sẽ kêu người đem nhân chứng vật chứng lên! Nàng chuẩn bị vô cùng đầy đủ.

Nhưng Triệu Tông tất nhiên không cầu tình, trực tiếp hỏi: “Nương nương định xử lý chuyện này thế nào?”

Tôn thái hậu sững sờ, nói: “Tạ Trí Viễn làm việc tàn ác, sợ rằng phải tước chức vị của hắn mới đúng!”

Triệu Tông cười: “Nương nương, Vũ An hầu là tước vị Thái tổ thân phong, võng thế thừa kế* đó.”

*Võng thế thừa kế: Tước vị cố định truyền từng đời không thay đổi được

Tôn thái hậu vô cùng đau đớn: “Ta cũng suy nghĩ đã lâu, nhưng Đại Tống chúng ta từ trước đến giờ trọng bách tính nhất, sao có thể mặc kệ người của Hầu phủ làm ra việc này? Nếu năm đó Thái tổ gặp phải việc này, chỉ sợ cũng làm như vậy. Kỳ thực trong lòng ta cũng có chút thấp thỏm.”

Triệu Tông nhìn nàng cười, nghĩ thầm, mặt cũng lớn đó, lấy mình so với Thái tổ nữa.

Tôn thái hậu bị Triệu Tông cười như thế, trong lòng bèn cả kinh.

Rõ ràng nàng ngồi trên ghế, Triệu Tông chỉ đứng dưới bậc, nhưng bỗng nhiên nàng cảm giác thấy nàng thấp hơn Triệu Tông rất nhiều. Trong tay áo, tay nàng siết chặt, hôm nay dù thế nào cũng không để Triệu Tông cầu xin cho Tạ Trí Viễn!

Triệu Tông cười xong, lại nói: “Trẫm tin nương nương, nếu nương nương và Ngự sử của nương nương nói Tạ Trí Viễn tông chết người, thế thì tông chết người thôi.”

Tôn thái hậu cau mày, sao lại là nàng và Ngự sử của nàng? Đó là Ngự sử của Đại Tống! Triệu Tông không khỏi quá không nể mặt nàng, nàng lạnh nhạt nói: “Tông Nhi, ngươi không cần cầu xin vì Vũ An Hầu.”

“Nương nương, sao trẫm lại cầu xin cho hắn? Hắn tông trúng người, phải bị phạt. Nương nương nói cũng đúng, từ khi khai quốc đến nay, cũng đã gần trăm năm, có một vài quy tắc dù gì phải sửa đổi một chút thôi. Sợ rằng có mấy người có tước vị, thật sự coi võng thế thừa kế là kim bài miễn tử đây này!” Triệu Tông nói xong, quay người nhìn mặt các quan viên tại đây, “Hôm nay, trẫm sẽ đặt quy tắc mới.”

“…” Tôn thái hậu hoảng hốt.

Lộ Viễn hô to: “Bệ hạ có chỉ thị! ——”

Quan viên bên dưới thức tỉnh, dồn dập vội vàng quỳ xuống.

Triệu Tông mỉm cười: “Về sau, triều đại không còn tước vị võng thế thừa kế nữa. Dựa vào quốc công của hắn cũng được, nam tước cũng được, chỉ cần phạm lỗi, mắc sai lầm lớn, tước vị vẫn có thể bị tước như thường! Cũng giáng chức như thường! Thiên địa vạn vật đều có biến, huống chi một tước vị? Tất nhiên, nếu là có công, tước vị vẫn còn có thể thăng lên. Khoản quy định mới này, sau này trẫm sẽ làm kêu người nghĩ, phổ biến khắp thiên hạ.”

Hắn lại nói: “Không chỉ người có tước vị, người làm quan cũng nên như vậy! Trẫm làm Hoàng đế Đại Tống, các ngươi làm quan viên Đại Tống, điều luôn mưu cầu, cùng lắm chỉ là Đại Tống giang sơn vạn an ổn, cùng lắm chỉ là mưa thuận gió hòa và bách tính giàu có! Mong mọi người ở đây nhớ rõ! Trước khi ngươi làm việc, trước khi ngươi phát ngôn, cần phải nghĩ tới lời nói hành động của ngươi, có xứng đáng với bộ quan bào trên người mình không, có xứng đáng với con dân Đại Tống không, có xứng đáng với giang sơn Đại Tống này hay không!”

Lời nói của Triệu Tông kỳ thực không lớn, nhưng âm sắc của hắn cực đẹp, lời này nói ra, tự có sự quyết đoán động nhân khiếp người.

Có vài phần dư âm ý lạnh còn âm ỉ bên tai.

Bệ hạ thế này rất khác với những gì mọi người luôn nghĩ.

Mọi người lần thứ hai dồn dập sửng sốt. Đang nói đến chuyện tước chức vị mà, sao giờ lại dạy bảo trên đầu bọn họ thế?

“Các khanh có nhớ kỹ chưa?”

Mọi người vẫn như cũ sững sờ.

“Nếu như quên, cũng không sao.” Triệu Tông mỉm cười nói, “Đến lúc đó, trẫm sẽ tự phái người lột quan bào trên người các ngươi.”

Lúc này mọi người mới vội vàng dập đầu lạy, đứng dậy, hô to: “Thần ghi nhớ trong lòng!”

Triệu Tông cười xoay người lại nhìn Tôn thái hậu: “Nương nương, như thế rất tốt, ngài có thể yên tâm xử phạt Tạ Trí Viễn, không cần lo lắng, càng không cần thấp thỏm. Do trẫm phá vỡ quy tắc của Thái tổ, sau này có người trách tội, cũng không trách lên người nương nương được, đều do một mình trẫm chịu trách nhiệm.”

“…” Tôn thái hậu chưa hề biết Triệu Tông lại nhanh mồm nhanh miệng, chu đáo như vậy, trong ngữ điệu hoàn toàn không tìm ra sai lầm và khe hở để công kích! Huống hồ Triệu Tông vừa nói “quốc công”, không phải đang ám chỉ nhà mẹ đẻ của nàng ư? Triệu Tông thế mà còn muốn tháo công tước nhà mẹ đẻ của nàng hay sao?! Nhưng nàng vẫn chỉ có thể cười nói, “Tông Nhi thực sự là đứa trẻ ngoan.”

“Chỉ là nương nương, Tạ gia lục lang, con trai chi chính Tạ Văn Duệ đang đi sứ Liêu quốc. Lúc này nếu như xử phạt người nhà của hắn, chỉ sợ vướng bận nhân tâm, đến lúc đó mất mặt ở Liêu quốc, tổn hại mặt mũi Đại Tống chúng ta, vậy cũng không ổn.”

Tôn thái hậu chẳng phải đang đánh chủ ý này sao?

Được đó, Triệu Tông nghĩ thầm: Ta lấy ra nói thẳng với ngươi luôn.

“Nhưng nếu không phạt, chỉ làm tổn thương tấm lòng càng nhiều con dân hơn.” Tôn thái hậu trong lòng cười lạnh, vừa rồi còn nói một lòng vì dân cũng là Triệu Tông đó.

“Không bằng trước tiên nhốt hắn nhốt vào đại lao Khai Phong Phủ đi, chờ Tạ Văn Duệ trở về, lại thẩm tra việc này.” Triệu Tông nói xong, căn bản không cho Tôn thái hậu cơ hội cãi lại, “Việc này cứ để trẫm xử, bằng không sẽ bẩn tay nương nương mất.”

Tạ Trí Viễn là Vũ An hầu! Phạm lỗi, sao có thể nhốt vào đại lao Khai Phong Phủ chứ?!

Tôn thái hậu đang muốn phản bác, Triệu Tông cười: “Trẫm về đây, không quấy nhiễu nương nương chính thính. Mấy năm qua khổ cực nương nương, còn phiền nương nương vì trẫm gánh vác trọng trách mấy ngày nữa, chờ trẫm qua sinh nhật, sẽ thay nương nương phân ưu!”

“…”

“Các ngươi phải nghe lời nương nương nói!” Triệu Tông nói với các quan lại trước mặt.

“Vâng!” Mọi người đáp.

“Nương nương, rảnh rỗi, trẫm lại đến Bảo Từ Điện thăm ngài.” Triệu Tông hành lễ vãn bối với Tôn thái hậu, quay người đi ra ngoài điện.

Lộ Viễn hô to: “Bệ hạ khởi giá! ——”

Mọi người quỳ xuống hành lễ, hô: “Cung tiễn bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!!”

Tôn thái hậu duỗi tay nắm tay vịn ghế, khiến gân xanh bên trên đều nổi lên.

Triệu Tông quả nhiên đã biến thành người khác rồi, quả nhiên đến một chút mặt mũi cũng không cho nàng.

Triệu Tông hai tay chắp ở sau lưng, hứng gió thu nhẹ thổi, nhàn nhã đi về điện.

Nhưng trong lòng nghĩ, hôm nay không biết có thể lừa gạt được vài ngọn cỏ đầu tường ở Thùy Củng Điện không đây?

Vẫn là câu nói kia, có người sáp vào, hắn sẽ dùng một tí, không ai đến, thế tới lúc đó hãy cút hết.

Động tác này của Tôn thái hậu thật ra rất thông minh, mượn thời điểm Tạ Văn Duệ đang ở Liêu quốc, trực tiếp tước chức vị của Vũ An hầu gia, đến lúc đó người khác sẽ nghĩ thế nào về vị Hoàng đế này? Đến người nhà của tâm phúc đều không cứu được, tương lai có ai muốn làm việc cho hắn? Lại có ai muốn trung tâm với hắn? Huống hồ Tạ gia nhân khẩu đông đảo, ai có thể bảo đảm mỗi người đều trung tâm với hắn giống Tạ Văn Duệ? Luôn có người muốn oán hận hắn.

Mà Tôn thái hậu cùng người vì nàng bày mưu tính kế lại không biết, hôm Tết Trung Thu cũng không phải là ngẫu nhiên, hắn đã quyết phải phản kích. Đừng nói nàng ta không có bản lĩnh tước chức vị của Vũ An hầu gia, cho dù nàng ta lợi dụng sơ hở tước gấp, cũng không hề ảnh hưởng đến hắn.

Từ lâu hắn đã không định làm Triệu Tông trước kia nữa rồi.

Triệu Tông hắn, sống một ngày, ngày đó hắn chính là Hoàng đế.

Chỉ cần hắn là Hoàng đế, hắn đứng trong điện nói câu đó, không có bất luận ai có thể phản bác hắn.

Độ lửa ngày xưa còn chưa đủ, lửa hôm nay mặc dù cháy không vượng lắm, nhưng đã có thể cháy vài lần.

Bây giờ cứ nhìn hôm sinh nhật của hắn, đến cùng có bao nhiêu cỏ đầu tường muốn cùng đến vây quanh đống lửa này.

Hắn nói với Lộ Viễn phía sau: “Ngươi xuất cung một chuyến, dẫn theo mấy thị vệ, mang Vũ An hầu đến Khai Phong phủ nha. Lại mời Ngụy quận vương ra mặt, đưa ông ta vào một sương phòng, chăm sóc cẩn thận. Nói trên dưới quý phủ Vũ An hầu yên tâm, ở không bao lâu, trẫm sẽ thả ông ấy ra. Chỉ là sau những chuyện này, người trong quý phủ phải ít ra ngoài hơn đi.”

Bây giờ Ngụy quận vương đang lo lắng thay vương phủ, hận không thể làm việc trước mặt hắn đây này.

Lộ Viễn đáp: “Tiểu nhân đã biết, bệ hạ yên tâm, tiểu nhân biết nên nói như thế nào, làm thế nào.”

“Ngươi lại đi tỉ mỉ điều tra việc tông người, điều tra rõ ràng nguyên do. An táng đàng hoàng thi thể ba người kia, nếu họ còn người nhà, ngươi hãy cho họ nhiều tiền một chút.”

“Vâng, tiểu nhân nhớ kỹ.”

Triệu Tông cười: “Đi đi.”

Lộ Viễn dập đầu, rồi quay người chạy đi làm việc.

Hắn lại tiếp tục hứng gió thu, một mình đi về Phúc Ninh Điện, việc này cũng khiến các cung nữ thái giám trên đường đi kinh ngạc.

Triệu Tông lại cảm thấy buồn cười, ai nói phía sau Hoàng đế nhất định phải có rất nhiều người theo đuôi?

Thay đổi mới có thể hiểu thấu, hiểu thấu rồi, mới có thể dài lâu.

Hoàng cung này, phải mau mau thích ứng phong cách mới thuộc về Triệu Tông mới đúng.

Bình luận

Truyện đang đọc