PHÚC NINH ĐIỆN

Triệu Tông đang ở Sùng Chính Điện xử lý chính sự, Khai Hy năm thứ nhất sau khi đổi niên hiệu, hắn sửa lại quan chế, bỏ rất nhiều chức quan trước đây dư thừa không cần thiết, giản lược cơ cấu quan chế. Năm năm qua, hắn còn đang từng bước điều chỉnh. Mọi việc chỉ cần tồn tại, thì phải thay đổi, trì trệ không tiến thì không được.

Ba ngày hưu mộc Tết Nguyên Tiêu đã qua, tìm kiếm Tiểu Thập Nhất quan trọng đến đâu, hắn hầu như luôn lên triều.

Tiểu triều hội hôm nay, hắn ở Sùng Chính Điện gặp mấy vị tể tướng và quan viên quan trọng.

Từ Tết Nguyên Tiêu tới nay, tâm trạng của hắn luôn lên voi xuống chó, mà ngủ không tốt, sắc mặt rất khó coi, quan viên bên dưới đều thành thật, nói chuyện cũng nhỏ nhẹ.

Năm năm qua, Tiễn Thương vẫn là Trung thư Thị lang, chỉ là cái danh Tể tướng này của gã càng thêm danh xứng với thực hơn, gã không còn là Phó tướng. Bây giờ, gã vừa làm Trung thư Thị lang, còn kiêm Hữu bộc xạ của Thượng Thư Tỉnh, đã là Hữu tướng chân chính rồi. Không giống hồi Tôn thái hậu chính thính, không cách nào chê bai Tiễn Thương, nhưng cũng không muốn giao quyền vào tay gã, chỉ cho gã làm Trung thư Thị lang bình thường.

*Thượng Thư Tỉnh: quản lý bá quan trong triều, nắm giữ quyền hành chính cao nhất dưới hoàng đế, thay mặt hoàng đế thi hành quyền quản lý hành chính, trực tiếp quản lý lục bộ thượng thư. Là một trong ba cơ quan quyền lực trung ương thời xưa bao gồm Thượng Thư Tỉnh, Trung Thư Tỉnh và Môn Hạ Tỉnh

Mà bây giờ Tả bộc xạ kiêm Môn hạ Thị lang, vẫn là Đỗ Dự trước khi Tôn thái hậu trọng dụng.

*Môn hạ Thị Lang: Phó quan của Môn Hạ Tỉnh, dưới quyền Nạp ngôn hoặc Thị trung. Môn Hạ Tỉnh là cơ quan phụ trách thẩm định, xem xét các chính sách của Trung Thư Tỉnh

Triệu Tông vốn muốn triệu hồi Hoàng Sơ từ Nghi Châu về, để ông làm Tả tướng, cố tình Hoàng Sơ thật sự rất lạ! Ông không muốn trở về đến! Ông nhất quyết muốn ở lại Nghi Châu, Triệu Tông lại không thể tự đi bắt ông trở về, không thể làm gì khác hơn là để ông ở lại Nghi Châu tiếp tục làm Tri châu. Hoàng Sơ rất có bản lĩnh, trong thời gian nhậm chức, thành tích rõ rệt, người tài giỏi như thế đưa tới địa phương, cũng là tạo phúc cho bách tính.

Vì Hoàng Sơ không muốn trở về, Triệu Tông mới một lần nữa xem xét Đỗ Dự. Đỗ Dự quả thật rất có tài cán, ban đầu Triệu Tông giữ lại quan sát một phen, thấy gã có thể trọng dụng, Triệu Tông không phải kẻ hẹp hòi, cuối cùng giữ gã lại. Điều này làm cho Đỗ Dự vốn đang run như cầy sấy càng bội phục hắn, lập tức một mực trung thành với hắn.

Hữu bộc xạ trước kia, bây giờ chỉ là Phó tướng, nhiệm vụ rơi xuống cũng không nhiều, vẫn được xem là cần cù.

Ân khoa Khai Hy năm thứ nhất, trạng nguyên là một nhân sĩ Dương Châu họ Dịch tên Ngư. Triệu Tông vồn còn muốn thương lượng cửa sau cho Tiêu Đường, để hắn làm trạng nguyên. Nhưng thẳng thắn mà nói, năng lực tổng hợp của Tiêu Đường cực mạnh, nhưng một khi mở ra, mọi thứ cũng không phải là tốt nhất.

Mà Triệu Tông đối với Tiêu Đường có dự định khác, dưới cái nhìn của hắn, Tiêu Đường là người nhà, đương nhiên là phải đưa tới vị trí xứng đáng nhất, nếu là trạng nguyên thật, đến Hàn Lâm Học Sĩ Viện*, chẳng phải lãng phí? Hắn bèn dựa theo tài nghệ thật sự của Tiêu Đường, chọn hắn vị trí đứng đầu nhị giáp*. Sau đó, rồi phái Tiêu Đường đến Ngự Sử Đài đi rèn luyện.

*Hàn Lâm Học Sĩ Viện: Phụ trách viết chiếu lệnh hoàng đế, văn bản miễn tội, quốc thư và văn thư cho triều đình. Là thư ký và quan tham mưu của hoàng đế

*Nhị giáp: Tiến sĩ bậc hai trong thi Đình hay còn gọi là ‘tiến sĩ xuất thân’ dưới nhất giám (gồm trạng nguyên, bảng nhãn, thám hoa) và trên tam giác (đồng tiến sĩ)

Trạng nguyên Dịch Ngư tất nhiên là đến Hàn Lâm Học Sĩ Viện, Triệu Tông vốn cũng không để người này trong lòng, lúc đầu Tiêu Đường báo người tên Dịch Ngư cho Triệu Tông Ninh biết. Triệu Tông Ninh lại nói người này nham hiểm, trực tiếp gạch đi tên của y, vẫn chưa nói cho Triệu Tông.

Triệu Tông thấy văn chương của y làm rất tốt, nghĩ thầm cho y đến Hàn Lâm Học Sĩ Viện cũng phải rồi.

Ai ngờ qua nửa năm, Dịch Ngư trình lên một phát minh lớn, triệt để khiến Triệu Tông chấn động.

Không sai, phát minh này chính là thuật in chữ rời mà Triệu Tông tìm rất lâu.

Dịch Ngư đầu óc linh hoạt, có tài hoa, trong nhà lại có tiền, trong nhà có xưởng in. Dịch Ngư từ nhỏ thích đọc sách, còn yêu thích thư tịch, thường đến xưởng in. Hiếm thấy kỳ ngộ, bị y nghiên cứu ra phương pháp in ấn này. Ngay sau đó ai y cũng không nói, chỉ dẫn theo tiểu tư thiếp thân, mượn danh đi học, mỗi ngày ở trong biệt viện thử nghiệm liên tục. Thử đến khi có thể in ra sách, Y mới tham gia khoa cử.

Y thật sự có chí hướng lớn, kỹ thuật này, chính là nấc thang lên thiên đường của y trên con đường này!

Triệu Tông đương nhiên kinh hỉ phi thường, lập tức phái Dịch Ngư phụ trách việc này. Triệu Tông biết, thời cổ, thuật in chữ rời kỳ thực chưa bao giờ chân chính được sử dụng rộng rãi. Bởi vì không thực dụng, thời cổ thợ in biết chữ cũng ít, căn bản không có cách nào phổ cập kỹ thuật này. Triệu Tông thật sự muốn phát triển kỹ thuật này, tỉ mỉ suy nghĩ mấy ngày, mới phái Dịch Ngư đến Dương Châu quản lý Bảo Ứng Huyện.

Hoài Nam cùng Lưỡng Chiết nhiều văn nhân, người đọc sách cũng nhiều hơn phương Bắc, làm thí nghiệm ở địa phương, hiệu quả khẳng định tốt hơn phương Bắc.

Ngoài ra, hắn còn muốn phái Tư Lãng phu quân của Triệu Thế Tình cùng đến Dương Châu, hiệp trợ Dịch Ngư. Nói là hiệp trợ, kỳ thực cũng là quản giáo.

Triệu Tông không phải người ngu, hắn mới nhìn đã biết Dịch Ngư có lòng ham danh lợi rất mạnh. Dùng người như vậy thì có chỗ tốt, nhưng cũng có chỗ xấu. Hắn nhất định phải phái người trông kỹ, Tư Lãng là thích hợp nhất, con cháu thế gia, cố tình cũng tài hoa văn hoa, có thể cùng y nghiên cứu kỹ thuật này.

Thế tử Hầu phủ, Dịch Ngư không dám đắc tội, lại muốn che giấu, gần như phải đều phải cho hắn biết mấy phần về kỹ thuật này.

Lại thêm, từ khi Tiểu Thập Nhất biến mất, Triệu Tông giáng Ngụy Quận vương phủ thành bụi trần, trong phủ ngoại trừ tước vị Quận vương, bây giờ đã qua mấy năm quả nhiên chẳng có cái gì cả. Ngay cả huynh trưởng Thế tử phi họ Khương Khương Vị, đóng giữ ở Hà Đông, dù chưa được triệu hồi, Triệu Tông cũng phái những người khác đến Thái Nguyên đóng giữ cùng hắn, chia quyền với hắn. Tề Quốc công phủ Khương gia mấy năm qua cũng không gặp may mắn gì, Triệu Tông chẳng quan tâm gì bọn hắn.

Nhưng chạm đáy thì luôn bắn ngược.

Triệu Tông biết nên làm gì cũng vừa phải, lúc này, hắn bắt đầu trọng dụng vị hôn phu của Triệu Thế Tình, cuối cùng khiến người của Ngụy Quận vương phủ thở phào nhẹ nhõm. Mà Thái Ung và Tạ Trí Viễn đều có quan hệ thông gia với Ngụy Quận vương phủ, bọn họ vẫn còn có hy vọng. Việc này cũng có thể thấy, Ngụy Quận vương thoạt nhìn hồ đồ, rốt cuộc cũng là do Thái tổ giáo quá, từ sớm đã trải đường cho quý phủ của mình.

Dịch Ngư vào ba năm trước đi Dương Châu, năm nay hồi kinh báo cáo công tác, mấy ngày trước vừa về kinh, hôm nay đã vào cung cầu kiến.

Triệu Tông ngồi bên trên, phía dưới chia ra ngồi là Tiễn Thương, Đỗ Dự, Thái Ung, Tiêu Đường, Tư Lãng và Dịch Ngư, Triệu Tông đang nghe Dịch Ngư báo cáo về thuật in ấn.

Đúng vào lúc này, Cát Lợi từ trong hành lang chuồn vào, vén rèm lên đưa đầu nhìn vào trong

Hành vi này vô cùng không có phép tắc, nhưng cậu là Cát Lợi, thái giám được đặt danh hiệu trong Phúc Ninh Điện, các tiểu thái giám khác cũng không dám cản trở cậu. Phúc Lộc đứng phía sau Triệu Tông, thấy cậu như vậy, cũng trợn tròn mắt, lấy lại tinh thần, mới ra hiệu cậu đi nhanh lên.

Nhưng Cát Lợi căn bản không nghe hắn, chỉ nhìn chằm chằm bệ hạ.

Triệu Tông đang nhắm mắt nghe Dịch Ngư nói chuyện, trong lòng cũng dùng mọi cách suy nghĩ, không nhìn thấy cậu.

Phúc Lộc cẩn thận đi ra ngoài, muốn đuổi Cát Lợi đi. Triệu Tông bỗng nhiên mở mắt ra, lần này, nhìn thấy Cát Lợi, đôi mắt Cát Lợi sáng rỡ.

Phúc Lộc thấy bệ hạ phát hiện, lập tức khom lưng nói: “Tiểu nhân đuổi hắn ra ngoài ngay.”

Triệu Tông lập tức ngăn cản hắn: “Gọi hắn tiến vào.”

Phúc Lộc không thể làm gì khác hơn là gọi cậu tiến vào.

Cát Lợi vừa tiến đến, liền quỳ xuống nói: “Bệ hạ, tiểu nhân có chuyện muốn bẩm báo.”

“Ngươi cứ nói.”

“Tiểu nhân muốn bẩm báo riêng.”

Triệu Tông bỗng cảm thấy phấn chấn, chẳng lẽ chim bồ câu xảy ra chuyện gì?! Trên mặt tái nhợt cũng hiện lên một chút huyết sắc.

Chẳng biết vì sao, tay hắn bỗng nhiên có hơi run, hắn ngẩn người, đứng lên nói: “Ngươi đi theo trẫm.” Hắn bỏ lại các quan, đãn theo Cát Lợi đi tới nội thất sát vách.

Các quan hai mặt nhìn nhau, Phúc Lộc cười nói: “Chư vị đại nhân uống chút trà.”

Sau khi Triệu Tông ngồi xuống, muốn đưa tay cầm chung trà, lại phát hiện có hơi run.

Hắn nhìn về phía Cát Lợi.

Cát Lợi khom lưng, cầm trong tay tờ giấy chưa mở ra đưa cho hắn, rất kích động nói: “Bệ hạ! Ngoài cung có chim bồ câu bay vào Phúc Ninh Điện! Tiểu nhân lập tức dùng cung bắn rơi, bên trên quả nhiên có đồ!”

Triệu Tông nhìn tờ giấy nhỏ trong tay Cát Lợi, rất muốn lập tức mở ra xem, nhưng hắn khó hiểu lại có hơi sợ.

Năm năm nay, khoảnh khắc thế này, đột nhiên bay tới một con bồ câu đưa thư, bên trên sẽ viết những gì?

“Bệ hạ?” Cát Lợi thấy hắn không lấy, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn một cái.

Triệu Tông hít sâu, tay khẽ run tay từ lấy tờ giấy từ trong tay cậu.

Hắn lần thứ hai hít sâu một hơi, dùng tay khẽ run mở tờ giấy nho nhỏ, bên trên chỉ viết một chữ: Đao.

Nét chữ đơn giản, căn bản nhìn không ra chữ viết của ai.

Nhưng Triệu Tông lại càng run mạnh hơn.

Hắn cũng không biết rốt cuộc hắn đang run cái gì, càng không biết rốt cuộc hắn đang sợ cái gì.

Cố tình lúc này, bên ngoài Phúc Lộc lại tới báo: “Bệ hạ, Huệ quận vương cầu kiến!”

Hắn hơi hoàn hồn, theo bản năng nói: “Cho hắn tiến vào.”

Huệ quận vương Triệu Khắc Luật rất nhanh đi vào, vừa vào gã lập tức nói: “Bệ hạ! Tiểu nữ đã tỉnh!”

Triệu Tông còn có chút hoảng hốt, đáp: “Vậy rất tốt.”

“Bệ hạ! Tiểu nữ tỉnh lại liền nói, ngày ấy, là, là tiểu thập nhất lang quân của Ngụy Quận vương phủ cứu nàng…”

“…”

“Tiểu nữ nói trong lúc nàng mê man nhìn thấy tướng mạo người cứu nàng! Thần ban đầu cũng không tin, dù sao tiểu lang quân lúc trước đã… Huống chi, năm năm qua, tướng mạo tiểu lang quân nhất định cũng có biến hóa. Mà tiểu nữ nói nàng lúc trước từng nhiều lần nói chuyện, vui chơi cùng với tiểu lang quân, nên nhớ rõ tướng mạo. Mặc dù lớn rồi, đôi mắt sẽ không thay đổi, đôi mắt kia, nàng rất quen thuộc. Nàng còn nói nàng nhìn thấy ánh sáng của bảo thạch, nàng nói, công chúa nói cho nàng biết, bệ hạ từng tặng cho tiểu lang quân một thanh đao!”

Kỳ thực ban đầu Triệu Khắc Luật cũng không tin tưởng lắm, dù sao tiểu lang quân đã biến mất năm năm, ai cũng tìm không thấy.

Nhưng nữ nhi vừa tỉnh lại, đã kiên trì nói là Triệu Thế Tông cứu nàng, không nói nàng gặp được hắn. Đặc biệt là nàng cũng không biết sự thật là có một thanh đao đánh rơi trong xe ngựa, lại lập tức nhắc tới thanh đao kia.

Gã không tin tưởng, nhưng nghĩ lại, việc này lại cũng hợp lý, bằng không ai lại đi cứu nữ nhi của gã, còn làm việc tốt không để lại tên? Không phải hắn tự khoe khoang, thực sự là nữ nhi của gã quá mức mỹ mạo, người từng gặp, rất khó không nổi tâm tư xấu xa.

Cuối cùng gã vẫn không nhịn được, tiến cung báo cáo cho bệ hạ. Dù sao những ngày gần đây, bọn thị vệ đều sắp lật Khai Phong Phủ lên rồi.

“Thần nghĩ, thanh đao kia là ——” Triệu Khắc Luật nói được nửa câu, chợt nghe âm thanh kỳ lạ.

Hắn ngạc nhiên dưới ngẩng đầu, Cát Lợi đã la lớn: “Bệ hạ!”

Triệu Tông bỗng dưng nôn ra một ngụm máu, hắn đưa tay đè ngực mình, một tay khác giơ lên, ra hiệu Cát Lợi đừng kêu lớn.

Nhưng mặc dù hắn đã đè ngực, vẫn không nhịn được hộc máu lần thứ hai, lần thứ ba cùng với càng nhiều máu.

Hắn thật sự không phải đồ ngu.

Năm năm qua, lúc tỉnh táo, kỳ thực hắn từng mơ hồ suy đoán, nhưng mỗi lần hắn đều cấp tốc lật đổ suy đoán của mình.

Hắn căn bản không nỡ hoài nghi Triệu Thập Nhất.

Hắn biết rõ thời cơ Cát Tường xuất hiện quá trùng hợp, cũng biết rõ thời cơ Tiểu Thập Nhất xuất hiện cũng trùng hợp, nhưng hắn không nỡ hoài nghi.

Hắn không đành lòng hoài nghi.

Triệu Thập Nhất đã cứu hắn, Triệu Thập Nhất còn ngoan ngoãn như vậy, đáng yêu như vậy.

Hắn còn xem Tiểu Thập Nhất là người nhà chân chính, Tiểu Thập Nhất sao lại lừa hắn, Tiểu Thập Nhất sao lại liên kết với tiểu thái giám lừa hắn?

Tiểu Thập Nhất đã biến mất.

Hắn không muốn hoài nghi, không nỡ hoài nghi.

Nhưng chung quy đến ngày hôm nay, chữ viết trên tờ giấy rất rõ ràng: Đao.

Lại có ai vào lúc này mà truyền tin vào cung, chỉ vì một thanh đao?

Lại có mấy ai biết sự tồn tại của thanh đao này?

Mà có bao nhiêu người có thể biết rõ vị trí trắc điện của Phúc Ninh Điện, từ đó lại đi huấn luyện bồ câu đưa thư?!

Tiểu Thập Nhất không thích động vật nào khác, mà nhất quyết thích chim bồ câu?

Triệu Tông nôn ra càng ngày càng nhiều máu, trong đầu cũng chợt lóe vô số cảnh tượng, quá nhiều thứ không hợp lý, bây giờ vừa nghĩ tới, Triệu Thập Nhất từ ban đầu đã thiết kế, lừa dối hắn.

Vì sao phải lừa hắn?

Hắn có cái gì đáng giá để người khác dụ dỗ, lừa gạt?

Còn không phải chỉ có cái hoàng vị này.

Lúc Tiểu Thập Nhất đến là lúc hoàng vị của hắn lung lay nhất, nhưng lúc đi cũng là lúc hoàng vị của hắn không có cách nào công phá nhất.

Tiểu Thập Nhất thật sự chỉ là ngốc, thật sự chỉ bị bệnh tự kỉ sao?

Người lúc đầu muốn dùng cẩu kỷ hại hắn, rốt cuộc là Vương cô cô, hay là Triệu Thập Nhất?

Hắn còn lừa gạt chính mình thế nào nữa?

Sông Biện rõ ràng rất hiếm khi có người chết chìm, sông Biện là yên bình nhất, vì sao cố tình hắn lại chết?

Chết rồi, vì sao lại phải về?!

Trước kia hắn hy vọng Triệu Thập Nhất trở về bao nhiêu, bây giờ lại hối hận và thống khổ bấy nhiêu.

Hắn tình nguyện bị Triệu Thập Nhất lừa gạt cả đời.

Tay hắn run rẩy dữ dội hơn, căn bản không đè ngực được, cổ áo lông thú màu trắng của hắn dính đầy vệt máu tươi màu đỏ loang lỗ.

Trong Sùng Chính Điện từ lâu đã rối loạn, Cát Lợi cuống cuồng chạy ra ngoài gọi ngự y, Phúc Lộc kêu người lập tức vây kín Sùng Chính Điện, hắn sợ có người hạ độc bệ hạ.

Triệu Tông lại đưa tay kéo lại Phúc Lộc.

“Bệ hạ!!” Phúc Lộc lo lắng lên tiếng.

Triệu Tông cắn răng, muốn nói chuyện, nhưng trong ngực đau đớn lợi hại, miệng không ngừng nôn máu ra ngoài.

Phúc Lộc khóc thành tiếng: “Bệ hạ, ngự y lập tức đến ngay! Lập tức đến ngay mà! Nhiễm Đào tỷ tỷ cũng sắp tới rồi!”

“Cát ——”

“Bệ hạ?”

“Cát Tường!”

Triệu Tông nói xong cái tên này, lại nôn mạnh ra một ngụm máu nữa, liền hôn mê bất tỉnh, trùng hợp té xỉu trong ngực Phúc Lộc.

Phúc Lộc la lớn: “Ngự y vì sao còn chưa tới?!!”

Lộ Viễn khóc ròng nói: “Phúc đại quan, Cát Lợi đã đi gọi, lập tức tới ngay!”

“Trói Cát Tường lại!”

“Vâng!” Lộ Viễn quay người đi ra, rồi lại đụng phải một thái giám từ bên ngoài vội vã chạy vào, hắn còn không biết bệ hạ thổ huyết ngất xỉu, vừa đến thì hoảng loạn nói: “Thái hậu tứ hôn cho công chúa và Tôn gia đại lang! Tin tức đã truyền ra ngoài cung rồi!”

Phúc Lộc cười lạnh.

Huệ quận vương Triệu Khắc Luật lúc này cũng cười lạnh, lớn tiếng nói: “Bệ hạ vốn đã bị Tôn gia chọc tức, còn chưa nói, Tôn thái hậu cũng không quan tâm tôn ti, trái với cung quy, hành vi đồ đồ, chọc giận bệ hạ hôn mê bất tỉnh! Bản vương cũng muốn đi nhìn xem, đến cùng là ai dám tuyên chỉ này!”

Gã đứng dậy đi ra ngoài.

Lúc Phúc Lộc phái người về Phúc Ninh Điện gọi Nhiễm Đào, Cát Tường liền biết chuyện bệ hạ thổ huyết ngất xỉu. Cậu sợ hãi, đây chính là chuyện quan trọng. Cậu nhớ lang quân có nói, gặp phải chuyện như vậy thì phải lập tức truyền tin. Cậu tức khắc viết tờ giấy, lệnh chim bồ câu truyền đi.

Chim bồ câu mới vừa bay ra ngoài, Lộ Viễn liền dẫn người tiến vào, chỉ vào cậu: “Trói hắn lại!!”

Cát Tường không kịp hỏi mấy câu đã bị bịt miệng, trói tay chân, mang đến Sùng Chính Điện.

Bình luận

Truyện đang đọc