PHÚC NINH ĐIỆN

Triệu Thế Tông dẫn theo Nhân Mặc đi trong con hẻm âm u.

Lúc này sắc mặt hắn rất không tốt, trong lòng cũng càng thêm khó chịu.

Mặc dù vị bà bà này thức thời hơn tiểu nương tử kia rất nhiều, nhượng mấy thỏi vàng kia cho hắn, hiện tại thỏi vàng hắn cùng đang nắm trong lòng bàn tay. Mà hắn vẫn khó chịu.

Quả nhiên hắn không nên trở về Khai Phong Phủ.

Nhưng nếu không trở về Khai Phong Phủ, ai biết Chu Lập có thể gây ra những chuyện gì, đó là  một kẻ nhiều mưu mô nhưng lại không có bản lĩnh. Bị người trong quan trường chơi trên đầu, vừa đưa tiền vào trong, còn vừa bị bán. Cứ để Chu Lập tiếp tục hồ đồ, gã cũng sớm muộn sẽ bị phát hiện, hắn cũng bị Chu Lập bán luôn.

Mà Chu Lập chẳng ra gì, dù Triệu Thế Tông đã không nghĩ tới hoàng vị nữa, kiếp trước dầu gì cũng đã làm Hoàng đế, tuy lạnh lùng, trong lòng cũng nghĩ tới bách tính. Chu Lập sinh trong bách tính, một chốc đắc thế, lại đi bắt nạt những dân chúng đáng thương này.

Sao hắn có thể khoanh tay đứng nhìn? Người như thế, có một thì phải giết một, không thể nào nhẹ dạ.

Mà những nguyên nhân này cũng không phải điều làm cho hắn khó chịu.

Chỉ là, một khi gặp Triệu Tông, hắn tựa biến thành người khác, đây mới là điều làm cho hắn khó chịu nhất.

Năm năm sau vẫn là như vậy.

Ngay cả Nhân Mặc cũng phát hiện hắn không đúng, theo Nhân Mặc thấy, lang quân quả nhiên là một người lợi hại. Từ nhỏ đã rất có chừng mực, làm từng bước, sắp xếp mọi chuyện gọn gàng. Về sau mặc dù không biết đến cùng là vì sao, bọn họ rời Khai Phong Phủ, chuyển đến Hàng Châu.

Lang quân vẫn là dáng vẻ cực kỳ trấn định kia, cơ hồ là không có chuyện gì có thể làm khó ngài. Hồi lúc mới mười một tuổi, mới tới Hàng Châu, có người không phục ngài, ngài trực tiếp chém đầu người đó, treo trước cửa trại. Sau đó, không có ai dám ngỗ nghịch ngài nữa.

Chặt đầu đối với kẻ liều mạng như sơn tặc mà nói, kỳ thực cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là lang quân lúc đó mới mười một tuổi, trông rất gầy yếu, nào ngờ đao cầm trong tay nhanh, chuẩn, tàn nhẫn, chém đầu, sắc mặt còn bình tĩnh như thế. Ngài đưa tay lau máu trên mặt, ném đao, ngẩng đầu còn cười lên.

Hắn cười đẹp bao nhiêu, người bên dưới sợ hãi bấy nhiêu.

Bọn họ không ở trong trại, bình thường đều ở trong thành Hàng Châu, lang quân có những chuyện khác phải làm. Cách khá xa, những người kia cũng không dám không nghe lời. Chu Lập thuần túy là chán sống, mới dám làm việc như vậy. Mặc dù gan lớn thì làm sao, chẳng phải vẫn bị lang quân bắt lấy, trở về cũng là một chữ “chết”.

Năm năm qua, đây là lần đầu tiên nàng thấy lang quân thất thố như vậy.

Nàng châm chước, đang định nói chuyện, chợt thấy cuối hẻm cách đó không xa có một chiếc xe ngựa dừng lại.

Hai người họ không hẹn mà cùng dừng bước lại. Nhân Mặc rút ra đoản kiếm từ trong tay áo, tiến lên một bước, nửa che chở Triệu Thế Tông. Triệu Thế Tông lại đi về phía trước, ngoại trừ Triệu Tông, hắn chưa bao giờ sợ bất cứ ai, bất luận chuyện gì.

Trong hẻm rất tối, hai bên hẻm cơ hồ đều là cửa sau nhà của dân chúng tầm thường, trong một ngày như thế này, người người đều ra đường ngắm hoa đăng, nơi này đương nhiên là vắng vẻ không ai. Hai người họ đến gần xe ngựa, vừa vặn dừng cạnh cửa một gia đình, khẽ giấu thân hình. Một lát sau, xa xa có một người chạy tới, gã còn chưa tới gần, rèm xe ngựa đã bị xốc lên, một người sốt ruột nhỏ giọng nói: “Lưu quản gia! Ngài đã tới!”

“Làm sao?”

“Yên tâm đi! Người ở bên trong!”

“Được, đây là thù lao của các ngươi, nhớ kỹ, ngậm chặt miệng của các ngươi!”

“Lưu quản gia yên tâm, hôm nay cửa thành đóng trễ, tôi sẽ cùng huynh đệ ra khỏi thành! Suốt đêm đi về phía Nam!”

Triệu Thế Tông nghe đến đây liền cảm thấy chẳng có gì, chắc là mấy kẻ bại hoại, làm một vài trộm gà bắt chó, hắn lười để ý. Hắn cũng không phải hộ vệ Khai Phong Phủ, đâu quản được những việc này.

Ai ngờ hắn vừa muốn quay người lẳng lặng rời đi, thì nghe người đánh xe hèn mọn cười nói: “Lưu quản gia, chúng tôi chuẩn bị hai chiếc xe ngựa, người trong cung đều đuổi theo chiếc kia rồi! Chiếc này của chúng ta rất bí mật!”

Triệu Thế Tông hơi nhướng mày.

Vừa rồi Triệu Tông đến bánh trôi cũng không ăn đã vội vội vàng vàng rời đi, bây giờ nghe vậy, dường như có liên quan đến việc này?

Vậy hắn không thể không quản.

Triệu Tông Ninh thấy Triệu Tông đến, bèn vội vàng kéo tay hắn, đỏ mắt nói: “Muội cùng với An nương qua phía nam Châu kiều* ngắm hoa đăng. Ai ngờ trên cầu có rất nhiều người, khiến bọn muội bị tách ra. Muội nghĩ An nương có thị vệ đi cùng, chắc không có chuyện gì, ai ngờ vừa đi xuống cầu, muội xoay người lại nhìn, nàng đã mất tiêu rồi! Nha hoàn của nàng và thị vệ cũng tưởng nàng ở cùng với muội, đều không tìm thấy nàng. Muội đã sai người đi tìm, có người nói, thấy dưới cầu có xe ngựa qua lại, bọn họ đi theo, cũng tìm được, nhưng xe ngựa kia lại trống!”

*Châu kiều: Tên đầy đủ là Biện Châu kiều, gọi tắt là Châu kiều

“Đây chính là một ngụy trang, ca ca, ai muốn hại An nương!”

Triệu Tông Ninh đều đã bao nhiêu năm không có tư thái tiểu nữ như thế này rồi, dù gì quan hệ của Triệu Thúc An và nàng cũng thân mật, nàng hoảng hồn. Mà với thân phận của Triệu Thúc An, không được cũng không thể trắng trợn tìm kiếm, bằng không vấy bẩn danh tiếng, nàng rất nóng vội.

Triệu Tông trấn an nói: “Vừa dùng xe ngựa dời đi lực chú ý, đương nhiên còn có một chiếc khác giống như đúc. Trẫm đã lệnh người đóng cửa thành, từ Châu kiều đến cửa thành cũng phải mất chút thời gian. Hôm nay trên đường nhiều người, xe ngựa không kịp ra khỏi Khai Phong Phủ, chỉ cần còn ở trong thành này, dĩ nhiên có thể tìm được!”

“Ca ca, muội lo lắng chính là…”

Triệu Tông biết đến nàng lo lắng cái gì, hắn thở dài, hắn cũng lo lắng. Triệu Thúc An quá đẹp, càng lớn càng đẹp, ngoại hình lại vô hại, sợ là bị người theo dõi. Người khác cũng không biết nàng là Huyện chúa, thân phận cao quý, hôm nay thị vệ đều mặc thường phục, đi theo cùng cũng nhìn không ra.

Nhưng hắn vẫn an ủi muội muội: “Không có chuyện gì, Huệ Quận vương phủ cũng đã biết, đều đi tìm, nhất định không có chuyện gì!”

Người của Triệu Tông và Huệ Quận vương phủ đều đang tìm kiếm, Triệu Thúc Hoa ca ca của Triệu Thúc An thậm chí đã tự mình dẫn người đi tìm.

Mà trong con hẻm lạnh giá vừa rồi, giờ khắc này dưới đất có hai người chết, người là Nhân Mặc giết, một đao một người, lưu loát cực kỳ. Vị Lưu quản gia kia còn chưa lấy lại tinh thần lại, bọn gã một tay giao tiền một tay giao người, gã cũng đang chuẩn bị thừa dịp hai người kia lấy tiền thì rời đi, rồi từ phía sau lưng giết chúng.

Dù sao người chết mới không nói những gì không nên nói.

Nào ngờ bên cạnh nhảy ra một vị tiểu nương tử! Hai tay mỗi bên một thanh đoản đao, thoáng một cái đã giết hai người! Gã mới biết, đây không phải là tiểu nương tử, đây là vị nữ hiệp! Gã sợ đến mức quay người muốn nhảy lên xe ngựa trốn, ngẩng đầu nhìn lên, một vị lang quân thực sự không nhìn ra tuổi dưới ánh trăng, đứng trước ngựa cười với gã.

Rõ ràng là cười, so với vị nữ hiệp kia còn muốn làm người ngại ngùng hơn!

Tay gã nắm dây cương, run rẩy, cũng không biết nên làm gì. Vị nữ hiệp kia thu đao, tiến lên kéo gã xuống đất, gã rên lên một tiếng, không dám nói lời nào.

Triệu Thế Tông thì lên xe ngựa thăm dò thử, đi vào thì thấy một nữ nương hôn mê nằm bên trong.

Hắn cau mày, dựa vào đèn nhìn, không ngờ là Triệu Thúc An.

Triệu Thúc An lớn hơn hắn, năm năm trôi qua, ngoại hình đương nhiên cũng có chút biến hóa, nhưng cũng còn có thể nhận ra, bây giờ quả thật cũng càng ngày càng mỹ mạo. Hắn mặc dù ở Hàng Châu, nhưng cũng biết nàng đã sớm được Triệu Tông phong làm Huyện chúa.

Hắn không tin đây là có người thấy nàng xinh đẹp nên trong lúc vô tình mới lừa gạt phải một vị Huyện chúa, nghe ba kẻ rác rưởi vừa rồi nói liền biết được, là có dự mưu, không biết là kẻ thấp hèn nào thèm nhỏ dãi Triệu Thúc An mỹ mạo, mới dùng chiêu này. Người này nhất định cũng là nhà cao cửa rộng, bằng không làm sao có thể biết mặt Triệu Thúc An?

Hắn đột nhiên nghĩ đến năm đó Tôn Trúc Thanh dùng mê dược khiến Nhiễm Đào hôn mê.

Năm đó Tôn Trúc Thanh sợ vỡ mật, người đã điên rồi, chỉ là không biết năm năm sau có khôi phục hay không. Hắn cười lạnh một tiếng, đám người Tôn gia này sợ là tâm còn chưa có chết đâu.

Hắn xuống xe ngựa, Nhân Mặc tránh ra, hắn tiến lên nhấc chân dùng sức đạp vào bụng quản gia kia, quản gia phun ra một ngụm máu tươi.

Triệu Thế Tông trực tiếp hỏi: “Ai phái ngươi tới?”

“Tiểu nhân không biết!” Lưu quản gia cũng kiên cường, không nói.

“Ai phái ngươi tới?” Triệu Thế Tông hỏi lại.

“Có hỏi bao nhiêu đi nữa, tiểu nhân cũng không nói!”

“Đến cùng, ai phái ngươi tới?” Triệu Thế Tông hỏi lần thứ ba.

Lưu quản gia đơn giản nhắm mắt.

Triệu Thế Tông cười lạnh, nhìn Nhân Mặc một cái, Nhân Mặc hiểu ý, tiến lên dùng khăn vải chặn miệng gã. Lưu quản gia không hiểu gì nhìn bọn họ, Nhân Mặc cúi đầu chặt một ngón tay của gã. Lưu quản gia trợn mắt lên, cả người đều phát run.

“Còn không nói?” Triệu Thế Tông lại ra hiệu, Nhân Mặc lại chém một ngón.

Lưu quản gia há miệng run rẩy lấy lại tinh thần, miệng nghẹn ngào, Triệu Thế Tông cười: “Có nói hay không?”

Gã hoảng loạn gật đầu không ngừng, cuối cùng khai ra sạch sẽ.

Việc này cũng thật sự là trùng hợp, Triệu Thế Tông cũng không ngờ tới năm năm hắn không về, vừa về lại gặp một tuồng náo nhiệt lớn như vậy.

Quả nhiên là tên cặn bã Tôn Trúc Thanh.

Tôn Trúc Thanh hai năm trước dần dần thanh tỉnh, nguyên bản còn có mấy phần ngây thơ và thiện lương, lúc này sau khi hết bệnh điên, triệt để thành cặn bã. Tôn gia mặc dù đã sa sút, Tôn thái hậu vẫn ở trong cung làm Thái hậu, thể diện bề ngoài vẫn phải cho, có vài cung yến, Tôn gia cũng sẽ tiến cung có mặt.

Triệu Thúc An bây giờ mỹ mạo như thế, cũng bị hắn theo dõi. Hắn tự biết bây giờ Tôn gia và Huệ Quận vương phủ có khác biệt một trời một vực, nên lại nghĩ đến trò tổn hại này.

Kỳ thực Triệu Thế Tông căn bản không phải người thích quản việc không đâu, ngược lại hắn lạnh lùng cực kỳ.

Mà những việc này, những người này cố tình đều liên quan đến Triệu Tông tương quan, Triệu Thúc An là bạn thân chốn khuê phòng của Triệu Tông Ninh, Triệu Tông Ninh còn là muội muội bảo bối của Triệu Tông.

Hắn đã đụng trúng, thì thật sự không thể không quản, kỳ thực với phong cách xử sự của hắn, hắn còn muốn xách Tôn Trúc Thanh ra đánh cho một trận, triệt để cắt cái kia của hắn mới coi như hả giận. Mà bây giờ đương nhiên không kịp rồi, Triệu Tông vừa rồi đi rất vội vàng, chắc chắn đã phái thị vệ trong cung đi tìm Triệu Thúc An, Huệ Quận vương phủ cũng sẽ có người tới.

Nơi này cách nơi Triệu Thúc An lạc đường cũng không xa lắm, chỉ có điều hơi vắng vẻ, nhưng vẫn có thể tìm tới.

Hắn nghĩ xong, ra hiệu với Nhân Mặc.

Nhân Mặc gật đầu, trực tiếp đánh ngất Lưu quản gia, Triệu Thế Tông dùng mũi đao dính máu Lưu quản gia, viết chữ “Tôn” trên người gã, hắn trực tiếp nhấc Lưu quản gia lên, ném luôn người cũng vào trong xe ngựa. Hắn lại kề sát vào nhìn Triệu Thúc An, thấy nàng vẫn hôn mê, thì yên lòng. Hắn thu tầm mắt lại, quay người xuống xe ngựa, nói với Nhân Mặc nói: “Đưa đến cửa sau Huệ Quận vương phủ đi. Đừng để người nhìn thấy.”

“Vâng!” Nhân Mặc hành động dứt khoát, rất nhanh đã đánh xe ngựa đi.

Trong xe ngựa lắc lư, Triệu Thúc An nghi hoặc híp mắt một cái, trước mắt là đôi mắt vừa mới thoáng qua, vô cùng quen mắt, cùng với viên bảo thạch lấp lánh lóe sáng trong bóng tối.

Cuối cùng nàng hôn mê ngủ thiếp đi.

Triệu Tông và Triệu Tông Ninh ngồi ở trong xe ngựa chờ, chờ thật lâu, tin tức chờ được đều là vẫn chưa tìm được. Triệu Tông Ninh cực kỳ tự trách, tự trách đến bật khóc. Từ khi nàng cập kê, Triệu Tông chưa từng thấy nàng khóc, hắn đau lòng cực kỳ.

Thẳng đến khi Triệu Tông không thể không hồi cung, vẫn chưa có tin tức truyền đến, Triệu Tông Ninh không muốn trở về: “Ca ca, huynh trở về đi, muội ở đây tiếp tục chờ tin tức. Đều tại muội, An nương mới có thể…” Nàng vừa nói vừa muốn khóc.

Lúc này, ngoài xe giọng nói của Phúc Lộc vội vã vang lên: “Bệ hạ! Tìm được rồi!”

Triệu Tông Ninh lập tức vén rèm lên: “Tìm được ở đâu?!”

Phúc Lộc tiến đến trước mặt xe ngựa nhỏ giọng nói: “Còn không biết cụ thể là chuyện ra sao, chỉ là ở cửa sau Huệ Quận vương phủ có chiếc xe, Huyện chúa nằm ở bên trong!”

Trái tim Triệu Tông Ninh căng thẳng: “Người sao rồi?”

Phúc Lộc tự hiểu ý của nàng, lập tức nói: “Công chúa yên tâm, Huyện chúa lông tóc không tổn hại.”

Lúc này Triệu Tông Ninh mới thở phào một hơi, co quắp ra sau, Triệu Tông trấn an nói: “Lần này có thể yên tâm?”

Phúc Lộc còn nói: “Việc này kỳ lạ cực kỳ, Huệ quận vương và Thế tử đều đang điều tra.”

Triệu Tông nói: “Ngươi đi nói cho Huệ quận vương, việc này trẫm thay hắn làm chủ, ngày mai tiến cung, cùng trẫm thương lượng.”

“Vâng!” Phúc Lộc xoay người đi làm việc.

Người đã tìm được rồi, Triệu Tông và Triệu Tông Ninh mới yên tâm trở lại.

Triệu Tông Ninh muốn sáng sớm ngày mai đến thăm Triệu Thúc An, cũng không theo hắn hồi cung, chỉ tự trở về Công chúa phủ.

Triệu Tông về cung, sau cơn kinh hãi, hắn cũng cảm thấy hơi mệt. Huống chi, chợ hoa đăng có bao nhiêu xinh đẹp, lộng lẫy, quay đầu lại, sẽ phát hiện cuộc sống hắn đang sống đến tột cùng có bao nhiêu chán chường. Hắn thầm thở dài, vẫy lui hạ nhân, một mình dựa lên tháp ngơ ngác nhìn chậu than trong góc, bên trong đốt bánh hương vẫn là hương thơm của hoa mai, nhưng là do người khác làm.

Năm năm qua, hắn làm Triệu Tông, vẫn đang làm một Hoàng đế xứng chức.

Nhưng hắn tự biết, bên trong Triệu Tông, còn có một bản thân chân chính, bản thân này là Triệu Tông và Triệu Sâm kết thành một thể, chính mình này sống rất mệt, rất mệt, ngơ ngơ ngác ngác cho qua ngày.

Lại thêm một canh giờ, Tết Nguyên Tiêu năm nay sẽ trôi qua, sinh nhật mười sáu tuổi của Tiểu Thập Nhất cũng trôi qua.

Hắn có nên tỉnh lại hay không?

Hắn có nên tiếp nhận sự thật Tiểu Thập Nhất đã chết hay không?

Một canh giờ cuối cùng có vẻ càng thêm trân quý.

Hắn đang ngẩn người, Phúc Lộc bỗng nhiên từ bên ngoài xông tới, vừa tiến tới, hắn đến lễ cũng không kịp làm, chỉ là lớn tiếng nói: “Bệ hạ!!”

Triệu Tông tỉnh lại, thấy dáng vẻ kỳ lạ này của hắn.

Phúc Lộc không biết là kích động hay là thương tâm, gương mặt đỏ chót, không ngừng thở dốc, Triệu Tông chưa từng thấy bao giờ, hắn khẽ nhíu mày: “Làm sao thế này?”

Hắn cùng với Nhiễm Đào về trước, Phúc Lộc ở Huệ Quận vương phủ, vậy là tra được chân tướng rồi? Nhưng chân tướng cũng không đến nỗi khiến Phúc Lộc kích động đến thế.

Phúc Lộc hít một hơi, từ trong tay áo lấy ra một thứ, đưa cho hắn.

Triệu Tông vừa nhìn, đôi mắt như dính chặt, cũng không còn cách nào dời tầm mắt. Hô hấp của hắn đã bất động từ lâu, đến hô hấp hắn cũng không dám, chỉ sợ vừa hô hấp, một chớp mắt, một phút chốc, đồ trên tay Phúc Lộc sẽ biến mất.

Trên tay Phúc Lộc là một thanh đao.

Đó là đao của Tiểu Thập Nhất! Là đao hắn tự mình kêu người làm tặng cho Tiểu Thập Nhất!

Bình luận

Truyện đang đọc