Ngày kế, Triệu Thập Nhất mới biết, Triệu Tông không chỉ nạp Thục phi, tính cả Thục phi, hắn tổng cộng nạp bốn vị phi tần!
Người người đều xem đây là việc vui, khi Trà Hỷ chải đầu cho hắn, thì cao hứng nói: “Hôm nay là ngày vui của Phúc Ninh Điện chúng ta, sau khi tiểu lang quân gặp bệ hạ, cũng phải vui hơn nha!”
Trà Hỷ nói chuyện với hắn, cứ như dỗ con nít.
Trà Hỷ lại nói: “Bốn vị nương tử tất nhiên đều dễ ở chung, bình thường các nàng cũng không tới Phúc Ninh Điện, tiểu lang quân cứ yên tâm đi.”
Hắn có cái gì mà không yên tâm? Hắn còn sợ bị hậu phi bắt nạt?
Trà Hỷ buộc tóc cho hắn, dùng hết mấy cái ngọc quan đều không hài lòng, cuối cùng chọn một cây ngọc trâm cài lên cho hắn. Lúc này nàng mới hài lòng nói: “Nhìn kỹ, tiểu lang quân cũng có mấy phần giống bệ hạ nữa này.”
Triệu Thập Nhất không có gì để nói, hắn đang muốn gặp Triệu Tông gấp, bèn đứng dậy đi ra ngoài.
Trà Hỷ để cái lược xuống, vội vã đuổi theo hắn.
Lúc này Triệu Tông lại hiện ra mặt mày thâm đen.
Hôm qua diễn kịch quá độ, Tôn thái hậu miễn cưỡng bị kỹ xảo của hắn thuyết phục, vậy mà lại sinh ra tình cảm từ mẫu quá cường liệt, dùng hết vãn thiện cũng không cho hắn trở về, thậm chí còn muốn cho hắn nghỉ lại Bảo Từ Điện qua đêm. Cũng may chuyện này dù sao cũng không hợp quy củ trong cung, hắn mới có thể trở về, Tôn thái hậu lại cho hắn một đống lễ vật.
Hắn ngáp một cái, nghiêng người trên tháp nhìn Nhiễm Đào xếp lại lễ vật hôm qua.
Đêm qua trở về quá muộn, Nhiễm Đào không kịp chỉnh lý, liền vội vàng hầu hạ hắn ngủ.
Giờ khắc này Nhiễm Đào dẫn theo tiểu cung nữ cùng ghi vào sách, mấy thứ này là do Tôn thái hậu cho, thì phải ghi vào tư khố của Triệu Tông. Nhiễm Đào nghe thấy tiếng hắn ngáp, quay đầu lại nhìn, đau lòng nói: “Bệ hạ cứ nằm trên tháp đi nhé? Hôm nay hãy nghỉ học một ngày đi.” Kỳ thực bệ hạ đã sớm không cần lên lớp nữa, nên dạy đều đã dạy rồi, cái mà bệ hạ khuyết thiếu chính là thực chiến.
Triệu Tông lắc đầu: “Chờ Thập Nhất đến, dùng tảo thiện, trẫm lại đi ngủ. Ngươi đến Sùng Chính Điện xin phép thái phó.”
Nhiễm Đào gật đầu, nói: “Trà Hỷ nói với nô tỳ, hôm qua tiểu lang quân nhớ ngài, rất muộn mới ngủ.”
Trong lòng Triệu Tông nhất thời yên tâm thả lỏng, không uổng công nuôi nha.
“Bệ hạ, không biết nơi ở của bốn vị nương tử sẽ ở đâu? Thái hậu có nói, khi nào sắc phong?”
Triệu Tông không nhịn được liền ngáp một cái, thật sự quá buồn ngủ.
Hắn cảm thấy có lỗi với bốn nữ tử đáng thương kia, bị hắn liên luỵ phải vào Hậu cung nhìn không thấy mặt trời này cũng không sao, lại còn định sẵn không chiếm được ân sủng của hắn. Hắn nghĩ nghĩ, nói: “Ngươi chọn thời gian, đi gặp Thanh Mính, cùng nàng đến Điện Trung Tỉnh*, thương lượng một phen. Ngươi có ý kiến gì cứ việc nói là được, để bốn vị nương tử được ở thoải mái một chút, đặc biệt là nhị nương tử Tiễn gia. Thái hậu sẽ đồng ý.”
*Điện Trung Tỉnh: Chưởng quản mọi việc trong sinh hoạt của Hoàng đế như ăn, ở, mặc, đi lại
Nếu không cho được ân sủng, vậy hắn sẽ dùng hết khả năng để các nàng sống càng thoải mái hơn.
“Vâng.” Nhiễm Đào còn muốn hỏi lại.
Triệu Thập Nhất đã vào điện rồi.
Hắn xuyên qua chính sảnh, vòng qua cách song, thấy Triệu Tông vẫn giống như không có xương cốt nghiêng người trên tháp.
Triệu Tông bình thường luôn mặc quần áo màu đỏ, hôm nay lại mặc TSm tay áo rộng màu trắng, thắt lưng chưa cột, tóc hắn cũng không buộc, miễn cưỡng rối tung trên bờ vai. Trên đầu gối của hắn còn đắp một cái thảm lụa màu đỏ nhạt.
Vài ngày trước Triệu Tông nghĩ đến thân phận thúc phụ của mình, còn rất để ý hành vi cử chỉ. Nhưng giờ hắn đang ở trong Phúc Ninh Điện, nhàn tản quen rồi. Triệu Thập Nhất lại là một bạn nhỏ luôn trầm mặc không nói gì, hắn dần dần vứt bỏ cái vỏ ngoài đi.
Bây giờ, hắn còn nghiêng người trên tháp, sau khi nghe thấy tiếng vang, thì ngước mắt.
Bước chân của Triệu Thập Nhất hơi khựng lại.
Triệu Tông lần thứ hai ngáp một cái, chung quy do Triệu Thập Nhất vẫn còn đây, hắn giơ tay che lại, mới mắt chứa ánh nước mà cười nói với Triệu Thập Nhất: “Lại đây, ngồi bên cạnh trẫm.”
Triệu Thập Nhất đứng tại chỗ.
Triệu Tông đưa tay về phía trước: “Lại đây nha.”
Triệu Thập Nhất chậm rãi đi tới bên cạnh hắn, Triệu Tông lười biếng vỗ vỗ bên cạnh: “Ngồi.”
Triệu Thập Nhất nghe lời ngồi xuống bên cạnh hắn.
Triệu Tông hỏi Trà Hỷ: “Tiểu lang quân đêm qua ngủ ngon giấc không?”
“Rất ngon, bệ hạ yên tâm. Đêm qua nô tỳ có đi xem ba lần.”
“Lúc thức dậy, uống mật thủy chưa?”
“Uống rồi ạ.”
Lúc này Triệu Tông mới yên tâm gật đầu, lại hỏi Triệu Thập Nhất: “Đói bụng không?”
Triệu Thập Nhất tất nhiên không nói lời nào.
Triệu Tông chống tay trên giường liền nhớ tới, cũng nói: “Dùng bữa đi ——”
Lời còn chưa dứt, cổ tay của hắn đã mềm nhũn trước tiên, hắn lại ngã ra sau. Nhiễm Đào cách xa mấy bước, sợ hãi đang định bước nhanh tới, Triệu Thập Nhất đã đỡ được Triệu Tông trước tiên. Hắn duỗi hai tay ra, nâng nửa người trên của Triệu Tông.
Triệu Tông nở nụ cười, đưa tay bóp mặt Triệu Thập Nhất: “Không uổng công nuôi, rắn chắc rất nhiều. Không giống tiểu lang quân đến cả con gái đều có thể bắt nạt lúc trước.”
Triệu Tông chỉ đùa thôi.
Triệu Thập Nhất dù gì cũng là người trọng sinh một đời, cũng từng làm Hoàng đế chỉ thiếu chút nữa đã là người thắng cuối cùng, nào chịu được vụ này. Hắn hơi nhướng mày, đưa tay muốn hất tay Triệu Tông ra. Nhưng tay hắn còn đang đỡ Triệu Tông, Triệu Tông lại ngạc nhiên: “Ồ, giận rồi?”
Triệu Thập Nhất nhíu mày càng ngày càng chặt, cho dù là một đứa ngốc, cũng không ai quy định không thể giận mà?!
Triệu Tông rồi lại bóp gương mặt gần đây nuôi được chút thịt của hắn, mới cười buông tay ra, nói: “Đáng yêu.”
Đáng yêu?
Đáng yêu là sao?
Triệu Thập Nhất không hiểu.
Triệu Tông cũng đã đứng lên, cũng tránh khỏi hai tay của hắn, Nhiễm Đào ở một bên nói: “Dùng bữa xong, bệ hạ hãy mau chóng nghỉ ngơi! Vừa nãy thực sự đã dọa sợ nô tỳ rồi!”
Triệu Tông cười gật đầu, lại phát hiện tay hắn đang bị Triệu Thập Nhất cầm lấy.
Hắn không hiểu quay đầu nhìn lại, Triệu Thập Nhất viết trong lòng bàn tay hắn một chữ “Phi”.
Triệu Tông kinh ngạc: “Ngươi muốn biết chuyện trẫm nạp phi?”
Triệu Thập Nhất khẽ gật đầu.
Triệu Tông như có điều suy nghĩ, mới cười nói: “Ngươi còn nhỏ, trẫm không nói cho ngươi đâu.” Dứt lời, hắn còn đắc ý nhướng mày.
Triệu Thập Nhất trước kia cũng là người cầm đao cầm thương đi qua chiến trường, lệ khí không ít, bây giờ cũng không phải là thiếu niên mười một tuổi không hiểu gì của kiếp trước, trải qua mấy ngày nay giả ngu thật sự quá mức thống khổ.
Triệu Tông chọc hắn cười cũng không sao, lại còn trêu chọc hắn!
Triệu Thập Nhất thiếu chút nữa đã không nhịn được.
Vẫn là Nhiễm Đào cười nói: “Bệ hạ cứ lấy tiểu lang quân ra trêu thôi.”
Triệu Tông “Hừ” một tiếng: “Thích hắn, mới trêu hắn đó. Các ngươi có khi nào thấy trẫm trêu ai ngoại trừ Bảo Ninh với Thập Nhất chưa?”
“Vâng ——” Nhiễm Đào cười còn cố ý thi lễ một cái, “Do bệ hạ thích quận chúa và tiểu lang quân, mới trêu họ.”
“Nghe thấy không?” Triệu Tông hỏi lại Triệu Thập Nhất.
Một cụm lửa trong lòng Triệu Thập Nhất, bỗng dưng dập tắt.
“Ngươi còn nhỏ, không hiểu những thứ này. Chờ ngươi lớn lên, trẫm tứ hôn cho ngươi, cho ngươi cưới một tiểu nương tử mỹ mạo, ngươi phải đối xử tốt với người ta.”
Tương lai hắn là người muốn làm Hoàng đế, sở hữu cả một Hậu cung, mỹ nhân muốn bao nhiêu liền có bấy nhiêu, còn muốn Triệu Tông tứ hôn cho hắn?
Triệu Tông trước hết cứ qua kiếp nạn tại vạn thọ năm nay rồi nói sau đi!
Triệu Thập Nhất cúi đầu ra khỏi nội thất trước tiên.
Mặt lại khó hiểu có hơi nóng, lửa trong lòng chuyển lên mặt.
Triệu Tông cười lắc đầu một cái, mới chậm rãi đi ra theo.
Tôn thái hậu hiếm thấy từ mẫu một lần, trong lòng yên ổn không ít. Dù có bao nhiêu người xúi giục Triệu Tông đi nữa, chỉ cần Triệu Tông trước sau đứng về phía nàng, chỉ cần tay nàng cầm ngự bảo, nàng sẽ không sợ hãi chút nào.
Mà hôm ấy Triệu Tông xác thực diễn quá đạt, Tôn thái hậu không khỏi hồi tưởng đến sáu năm trước, chung quy đã bỏ mặc Triệu Tông quá mức, nên mới có lòng bồi thường hắn. Chuyện nạp phi cũng không kéo dài, không chờ Nhiễm Đào đi dò hỏi, nàng đã kêu Thanh Mính dẫn người đến Điện Trung Tỉnh trước, rồi đến Phúc Ninh Điện thương thảo với Triệu Tông.
Cuối cùng quyết định, Thục phi Tiễn Nguyệt Mặc ở tại Tuyết Lưu Các, ba vị tiểu nương tử còn lại đều phong Mỹ nhân, cùng ở tại Yên Minh Các.
Ngày chín tháng sau thì vào ở, mười tám làm lễ sắc phong.
Quy củ triều đại rất nghiêm, ngoại trừ Hoàng đế, Hoàng hậu và Thái hậu có thể ở cung điện, còn lại nơi ở của phi tần chỉ có thể gọi là “Các”, tên của mỗi các, đều do Hoàng đế khâm định.
Triệu Tông cũng không châm chước, chỉ nghe Nhiễm Đào nói nhị nương tử Tiễn gia rất đẹp, cái gì mà da như tuyết, mắt như lưu ly, hắn rất lười bèn đặt “Tuyết Lưu Các”. Ba vị Mỹ nhân còn lại, càng dễ bàn hơn, “Yên Minh Các”, hắn hy vọng ba vị tiểu nương tử này có thể sống vui vẻ, trong sáng trong cung.
Trong cung hiếm có hỉ sự, lúc này vừa có, còn tận bốn vị cung phi, Điện Trung Tỉnh lấy ra bản lĩnh trông nhà mà xử lý. Những ngày gần đây, nụ cười trên mặt cung nhân đều nhiều hơn mấy phần.
Mà quan hệ giữa Triệu Tông và Tôn thái hậu cũng đạt tới trạng thái tốt nhất trong sáu năm qua.
Tôn thái hậu hở tí là muốn sai người đưa tới điện của Triệu Tông vài thứ, Triệu Tông đau răng, Tôn thái hậu cũng làm hắn kinh ngạc ghê. Hắn không ngờ tới, Tôn thái hậu mà cũng có mấy phần lương tâm thế đó. Hắn cũng đành phải mỗi ngày tìm vài thứ, lệnh Nhiễm Đào đưa đến chỗ Tôn thái hậu.
Lại nói đến Lưu Hiển, gần đây lão đã có thể xuống giường. Biết trong cung có hỉ sự, lão cũng không dám nằm úp sấp trên giường nữa, chỉ sợ ánh mắt quý nhân, càng sợ họ tùy ý ném lão đi hơn. Lão đang muốn đứng dậy, ra ngoài đi loanh quanh, nhưng có tiểu thái giám đến trước cửa phòng lão, mắt hất lên trời, nói: “Nếu đã có thể xuống giường, thì đi làm việc đi.”
Lưu đại quan mọi khi uy phong như vậy mà giờ đây chỉ có thể mặt dày cười tươi: “Lại nương cho ta mấy ngày đi.”
“Hừ! Lưu đại quan cũng đừng nói câu này với tiểu nhân, tiểu nhân nương người, người thoải mái, lỡ đâu Phúc đại quan bắt tiểu nhân dò hỏi thì sao!”
Lưu Hiển cắn răng, lão cùng với Phúc Lộc cộng sự nhiều năm, tất nhiên biết rõ Phúc Lộc không phải người lòng dạ hẹp hòi như thế. Tên tiểu tử này đang cố ý bắt nạt lão!
Nhưng Lưu Hiển lão đã sớm không còn là Đô đô tri nữa, bây giờ lão chính là thái giám phẩm cấp thấp nhất trong Phúc Ninh Điện!
Lão lại cắn răng một cái, lề mề di chuyển ra ngoài, tiểu thái giám ở phía sau lão lại “Hừ” một tiếng, tràn đầy xem thường.
Bây giờ bệ hạ kêu lão chăm sóc hoa cỏ, khi vừa vào cung, cái gì đều phải học, lão tự nhiên cũng học rồi. Mà nhiều năm không làm việc này, nhất thời lão cũng không biết làm như nào, lão càng không thể mặt dày đi hỏi người khác. Cơ thể lão cũng chưa khỏi hẳn, cuống lên đi vài bước, lão bị mất tự do, ngã xuống đất.
Lưu Hiển “Ôi” một tiếng, rốt cuộc không bò dậy nổi, lão cũng có chút tuổi rồi.
Đang lúc tuyệt vọng, phía sau có một người đi tới, lão rùng mình.
Người kia lại nói: “Lưu đại quan, người vẫn ổn chứ?”
Lão quay đầu nhìn lại, chính là Cát Tường, mắt già của lão co thắt, nhịn không được, cũng làm cho nước mắt rơi xuống.
Thời khắc nguy nan, mới biết bản tính con người!!
Về bên này, Tôn thái hậu và Triệu Tông hòa thuận vui vẻ, trong Bảo Từ Điện, người người đều thoả mãn.
Trong Phúc Ninh Điện, đám người Nhiễm Đào, Phúc Lộc tuy rằng biết Tôn thái hậu có dụng ý khác, nhưng cuối cùng vì chuyện nạp phi mà tạm thời không quản đến tâm tư của Tôn thái hậu.
Cho nên trong cung tạo thành một loại cục diện cân bằng hiếm thấy.
Ngụy quận vương lại mất hứng, ngày đó Tôn thái hậu đã nói rất tỉ mỉ rõ ràng, để Triệu Tông gặp sứ thần các quốc gia, thế mà lại kéo dài mãi.
Chuyện quan gia muốn nạp phi, người người đều đã biết.
Nhà mẹ đẻ của mấy vị tiểu nương tử, đã sớm có thái giám đến tuyên đọc ý chỉ.
Ngụy quận vương không khỏi lại trách Triệu Tông, thật sự là một tiểu tử không tiền đồ!
Tôn thái hậu đưa cho hắn mấy Mỹ nhân, hắn liền quên chuyện quan trọng!
Ông mặc triều phục lên, định tiến cung.
Đại quản gia vội vàng hỏi: “Vương gia muốn tiến cung?”
“Hừ! Lão tú bà chuốc mê hồn dược cho hoàng chất ta rồi, ta phải đi xem thử. Ta cũng muốn hỏi Tôn thái hậu, khi nào cho sứ thẩn gặp hoàng chất của ta!”
“Vương gia, ngài thực sự không cần như vậy ——” Đại quản gia vẫn khuyên.
“Chớ có khuyên ta, việc này, bản vương vẫn muốn nhúng tay vào!” Ngụy quận vương nói xong, nhấc chân đi luôn, đại quản gia chỉ có thể đuổi theo.
Nhị quản gia nhìn lên thấy xe ngựa của vương gia đã rời phủ, lập tức chạy tới thư phòng Thế tử.
Sau khi Triệu Từ Đức nghe xong liền nhíu mày: “Phụ thân rốt cuộc có ý gì? Thật sự muốn ra mặt thay con ma ốm kia?”
“Tiểu nhân không biết.”
“Thôi, ngươi đi đi.” Triệu Từ Đức không kiên nhẫn hất tay.
Nhị quản gia vâng lời lui ra.
Triệu Từ Đức buồn bực đi vài vòng trong thư phòng, lại gọi nhị quản gia vào.
“Thế tử.” Nhị quản gia hành lễ, nghe gã chỉ thị.
“Ngươi đưa thiếp mời vào cung, ta muốn gặp Thái hậu.”
“Vâng.”
“Còn nữa, viện tử xây cho Đan nương tử khi nào mới xong?”
Nhị quản gia vội vàng nói: “Thế tử đừng vội, nhiều lắm lại thêm ba, năm ngày.”
“Còn phải ba, năm ngày?! Trong vòng ba ngày, Đan nương tử nhất định phải chuyển vào viện tử mới! Tất cả vật dụng cũng không được đưa thiếu cho nàng! Toàn bộ phải chọn cái tốt nhất để đặt mua. Nếu là không làm được, các ngươi cũng không cần ở lại trong phủ nữa!”
Nhị quản gia đổ đầy mồ hôi trán, liên tục đáp “Vâng”.
“Cút đi!” Triệu Từ Đức phất tay.
Nhị quản gia nhanh chóng lăn ra ngoài, gã đứng dưới hành lang, thở ra một hơi, thầm nghĩ, trời hơi nóng, tính tình của Thế tử cũng nóng không ít. Chẳng trách nhất định phải dán trước mặt Đan nương tử, gã phục vụ Thế tử nhiều năm như vậy rồi, lại chưa từng gặp nữ tử nào lạnh lùng như thế.
Mỗi ngày Thế tử là đều dán trước mặt Đan nương tử, mà Đan nương tử ngay cả tươi cười cũng không cho.
Cơ mà cũng kỳ, Thế tử luôn bám lấy Đan nương tử, mấy ngày nay chỉ đến những viện khác một hai lần. Mà viện tử xập xệ của Đan nương tử, một ngày Thế tử muốn đến hai ba lần!
Gã không khỏi nghĩ, đứa con trai đang ở trong cung, được bệ hạ nuôi dưỡng của Đan nương tử.
Chẳng lẽ, tương lai Vương phủ còn có thể biến thiên?