PHÚC NINH ĐIỆN

Giữa phố Tây đèn đuốc náo nhiệt, Triệu Tông bước chậm lại, cũng không có phương hướng cụ thể, quán bánh trôi kia, cũng chỉ là nhiều năm trước thỉnh thoảng nghe Tạ Văn Duệ kể một lần, hắn vốn chỉ nhớ mơ hồ. Hắn ít xuất cung, đối với con đường bên ngoài cũng không rành cho lắm. Tết Nguyên Tiêu vốn là thời điểm tốt nam nữ trẻ tuổi ở chung, bây giờ niên đại thái bình, trên phố Tây đâu đâu cũng có nam nữ trẻ tuổi sáng sủa.

Người càng nhiều, hắn càng tìm không ra phương hướng.

Hai bên phố lớn có vô số cửa hàng, trong đó bán hoa đăng là nhiều nhất, gương mặt vui vẻ dưới đủ loại hoa đăng chiếu rọi, càng linh động.

Triệu Tông đơn giản đi theo dòng người, nhìn thấy rất nhiều nụ cười này, trên mặt mới không khỏi nở một nụ cười chân thành.

Nhiễm Đào cùng Phúc Lộc đều đổi sang trang phục bình thường, hầu bên cạnh hắn, thị vệ khác mặc thường phục, trà trộn trong dòng người, chăm chú nhìn hắn cùng với bốn phía.

Có biết bao nhiêu người đang đoán đố đèn, Triệu Tông thỉnh thoảng dừng lại, nghe bọn họ tìm ra lời giải, Nhiễm Đào thấy hắn rốt cục có chút hứng thú, cười nói: “Lang quân, chúng ta cũng mua chiếc đèn nhé?”

Phúc Lộc nhanh chóng gật đầu: “Đúng vậy, mấy chiếc đèn này mặc dù không tinh xảo lắm, nhưng cũng có mấy phần thú vị! Tiểu nhân vừa rồi nhìn thấy một chiếc đèn hình thỏ, được làm rất sống động rồi! Bị một bé con mua, cầm trong tay, trông thật phù hợp quá thể!”

Triệu Tông biết đến bọn họ đang dỗ hắn vui, giờ khắc này hắn cũng hơi vui vui, mới gật đầu đáp ừ.

“Lang quân mau nhìn nè, chúng ta mua cái nào được! Đẹp quá trời đi!” Nhiễm Đào nhìn về phía hoa đăng vây quanh bên người, nhiều lắm, xem hoa cả mắt.

Triệu Tông cũng không có tỉ mỉ tìm, hắn đã bị một chiếc đèn cá chép cách đó mấy bước hấp dẫn ánh mắt.

Người làm chiếc đèn này người nhất định là một người tâm tư linh hoạt, cá chép vẽ rất sống động, giống hệt như cá chép trong hồ nước, ngoài ngôi đình trong hậu uyển của hắn, hắn không khỏi tiến lên trước. Còn thiếu hai bước là đến nơi, chiếc đèn cá chép kia đã bị người gỡ xuống, hắn dừng bước lại.

“Vị lang quân này! Muốn mua đèn?!” Hóa ra người lấy đèn chính là người bán, là nương tử trẻ tuổi, ăm mặc mộc mạc, lại rất hoạt bát, cười lên hai gò má đều có lúm đồng tiền. Tay nàng lấy cá chép, ngăn cản một vị lang quân, ngước đầu hưng phấn mong đợi hỏi.

Triệu Tông không khỏi cũng nhìn sang lang quân bị nàng ngăn lại, nhưng chỉ có thể nhìn thấy lưng.

“Lang quân, mua một chiếc đi! Ngài không thích cái này? Vậy ngài thích cái nào?”

Vị lang quân kia vẫn như cũ không nhúc nhích, không hề quay người, cũng không hề quay đầu lại.

Triệu Tông cười thầm, vị lang quân này ngoại hình đúng là không tệ, trời lạnh như vậy, mặt tiểu nương tử kia dưới ánh đèn đều đỏ rồi, cũng phải cản đường hắn.

“Lang quân, ngài xem một chút đi, chỉ cần ngài thích, ta đều tặng ngài nha!” Tiểu nương tử không buông tha.

Vị lang quân kia rốt cục cũng cam lòng nhúc nhích, hắn nghiêng người, cúi đầu nhìn vị tiểu nương tử nỗ lực ngửa đầu nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Không cần.”

Đóa hoa trên mặt tiểu nương tử lập tức héo rồi, nàng cụp vai xuống.

Triệu Tông rốt cục cũng nhìn thấy sườn mặt của hắn, kỳ thực trông chẳng hề cẩn thận, người kia mặc đồ đen, bên ngoài khoác áo choàng lông thú màu đen, trên gò má hắn, cũng che mặt đi phân nửa. Mà chỉ nửa gò má, Triệu Tông cũng có thể nhìn ra, đúng là ngoại hình không tệ.

Nếu là kiếp trước của hắn, chính là đường nét cực kỳ ăn ảnh.

Hắn dáng dấp rất cao, chỉ nhìn sườn mặt và bóng lưng cũng không nhìn ra tuổi tác cụ thể.

Không đợi Triệu Tông xem tỉ mỉ, người kia đã xoay người đi về phía trước, rất nhanh đã rời đi.

Tiểu nương tử bán hoa đăng lại nhìn bóng lưng hắn ngẩn người.

Triệu Tông đi lên trước, ôn thanh hỏi: “Đèn này có bán không?”

“Không bán ——” Tiểu nương tử buồn bã ỉu xìu quay đầu, chờ khi nhìn rõ mặt Triệu Tông mặt, nàng tinh thần lại phấn chấn, lập tức nói, “Không bán! Chỉ tặng! Ta tặng đèn cho vị lang quân này!”

Tâm tình Triệu Tông rốt cục tốt lên, cười to trong lòng, thật sự là một tiểu nương tử đáng yêu. Hắn cười nhận lấy hoa đăng trong tay của nàng, tiểu nương tử cũng sướng đến phát rồ rồi, lại hỏi: “Lang quân, ngài rất thích chiếc đèn này sao?!”

“Đúng, ngươi vẽ rất đẹp.”

Tiểu nương tử cười đến trên mặt nở hoa.

Triệu Tông sao có thể lấy không đồ của tiểu cô nương người ta, hắn nhìn Nhiễm Đào một cái, Nhiễm Đào hiểu ý, từ hầu bao lấy ra mấy thỏi vàng nhỏ làm thành hình hoa đào, đưa cho hắn.

Đây là Triệu Tông chuyên môn kêu người làm cho Triệu Tông Ninh chơi, Triệu Tông Ninh rất thích.

Triệu Tông đưa tay, cười nói: “Cho ngươi.”

Tiểu nương tử nhìn thỏi vàng nhỏ trong lòng bàn tay hắn, nửa ngày chưa tỉnh. Mấy thỏi vàng nhỏ này, sợ là có đến hai mươi lượng! Hai mươi lượng vàng bằng hai trăm lượng bạc! Hai trăm lượng bạc, bằng bao nhiêu văn? Nàng từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, căn bản không biết tính. Chiếc đèn đắt nhất của nàng mới bán được năm mươi văn thôi!

Nàng lập tức lắc đầu: “Lang quân, cái này ta không thể lấy.”

“Cầm mua hoa cài.”

Nàng vẫn lắc đầu: “Cảm tạ lang quân, ta không cần, chiếc đèn này là ta tặng ngươi, ta có hoa cài!” Nàng vừa nói vừa chỉ lên đỉnh đầu, trên búi tóc của nàng cài một đóa hoa lụa, hình dáng cũ kỹ, cũng không tinh xảo, lại rất mới, vừa nhìn là biết là ngày lễ ngày tết mới cài, nhưng nàng lại thỏa mãn cực kỳ.

Triệu Tông thở dài trong lòng.

Nhiễm Đào thấy nàng có thể chọc bệ hạ cao hứng, cũng cười khuyên nhủ: “Tiểu nương tử, cứ nhận đi, hôm nay lang quân chúng tôi cùng cô gặp mặt cũng coi như duyên phận, đèn của cô làm lang quân chúng tôi cao hứng, cô cứ nhận lấy, đi mua châu hoa xinh đẹp mà cài, cô vui vẻ, lang quân chúng tôi sẽ càng vui vẻ đó.”

Tiểu nương tử bị ngôn luận của Nhiễm Đào làm mơ hồ, bèn hồ đồ ngẩng đầu nhìn Triệu Tông.

Triệu Tông cười gật đầu với nàng, lại đưa tay làm tư thế mời với nàng: “Cầm đi.”

Tiểu nương tử cúi đầu nhìn lòng bàn tay của hắn, đây là lần đầu tiên nàng thấy vàng xinh đẹp như vậy đó, nàng giãy giụa chốc lát, cẩn thận run rẩy xòe bàn tay ra. Triệu Tông cười để thỏi vàng lên tay nàng, nàng cúi đầu nhìn hồi lâu, cực kỳ cao hứng, ngẩng đầu nói với Triệu Tông: “Hóa ra cầm vàng trong tay là như thế này!”

Triệu Tông cười càng cao hứng.

Tiểu nương tử bị hắn cười đến mắt cũng lóa, phục hồi tinh thần lại, cười nói: “Lang quân! Ta dạy ngài nhìn đèn như thế nào! Bên trong còn có điều kỳ lạ đó!”

“Được thôi.” Triệu Tông gật đầu, hắn dựa theo chỉ dẫn của tiểu nương tử, giơ đèn lên, hướng về phía mặt trăng.

Triệu Thế Tông kinh ngạc nhìn Triệu Tông cách đó vài bước.

Triệu Tông trong tay giương đèn, nhìn hướng mặt trăng, người bên cạnh hắn đều đang cười nói, không biết nói cái gì, chọc cho hắn cũng bật cười. Hắn lại đổi phương hướng nhìn đèn, lúc ngửa đầu, mũ áo trên đầu mũ rơi xuống, Nhiễm Đào đưa tay đổi lên cho hắn, hắn lắc đầu, trái lại nhìn càng thêm cẩn thận.

Đèn cá chép lấy màu đỏ làm chủ, ánh đèn chiếu ra ánh đèn cũng thiên về đỏ, chiểu gương mặt vốn trắng ngọc của Triệu Tông càng trơn bóng.

Ngón tay của hắn dưới ánh trăng và đèn sặc sỡ tựa hồ cũng đang nhàn nhạt ánh quang.

Triệu Tông hình hẳn ba hướng, hướng thứ ba, vừa vặn đối diện hắn. Triệu Thế Tông sợ đến ngay lập tức muốn trốn, cũng đã không kịp rồi, nhưng không có chuyện gì. Vì Triệu Tông vẫn chưa nhìn thấy hắn, trong mắt Triệu Tông chỉ có đèn và mặt trăng.

Xem xong, hắn mới cúi đầu, cười không biết nói gì, tiểu nương tử bán đèn gật đầu liên tục.

Lúc này Nhiễm Đào mới một lần nữa đội mũ áo lên cho hắn, Triệu Tông không cự tuyệt nữa, cầm theo theo đèn, đi về phía hắn.

Hắn lập tức tránh sau giá đèn, trơ mắt nhìn Triệu Tông cúi đầu ngắm đèn đi ngang qua hắn.

Khi đi ngang qua hắn, Nhiễm Đào nhỏ giọng nói: “Lang quân không thể hướng đầu gió như vậy đâu, gió cũng lớn nữa.”

Triệu Tông cười nói: “Không sao.”

Không sao ——

Năm năm trôi qua, lần thứ hai nhìn thấy Triệu Tông, cũng lần thứ hai nghe thấy giọng nói của Triệu Tông.

Là đột ngột không kịp chuẩn bị như thế này.

Nhưng giọng nói của hắn vẫn là nhẹ như mây gió, dường như vô luận thế sự ra sao đều không quấy nhiễu đến hắn.

Hắn nhìn hướng Triệu Tông rời đi xuất thần.

“Tam lang!” Nhân Mặc đẩy hắn một cái.

Hắn phục hồi tinh thần lại.

“Tam lang, ngài làm sao vậy?!” Nhân Mặc không rõ, “Là thân thể có chỗ nào không khỏe?”

Triệu Thế Tông lắc đầu.

“Vậy ——”

“Ngươi đi đi, mua đèn đi.”

Hai người họ sở dĩ đi rồi quay lại, chính là vì Nhân Mặc muốn mua chiếc đèn cá chép kia, ai mà ngờ, vừa quay đầu đã thấy Triệu Tông.

Nhân Mặc thở dài: “Nô tỳ chỉ muốn mua chiếc đèn cá chép thôi, mua không được, bị người mua rồi, nô tỳ vừa nhìn thấy! Bất quá là vị lang quân tuấn tú, mua rồi thì thôi ạ!”

Giọng nói của Nhân Mặc dần dần kéo hồn hắn trở về, hắn lần thứ hai cười tự giễu, kỳ thực năm năm không gặp, bề ngoài của hắn đã sớm giống nhau ngày xưa. Ngày trước hắn còn thấp hơn Triệu Tông một cái đầu, bây giờ không biết cao lên bao nhiêu. Hắn hôm nay, mặc dù đứng trước mặt Triệu Tông, Triệu Tông sợ rằng cũng không nhận ra hắn.

Hắn có cái gì phải sợ.

Lời tuy nói như vậy, nhưng hắn vẫn không khỏi đi đến nơi vừa rồi.

Tiểu nương tử bán đèn thấy hắn đi mà quay lại, hiếu kỳ nói: “Vị lang quân này là muốn?”

“Thỏi vàng người vừa rồi cho ngươi.”

“Hả?” Tiểu nương tử không hiểu.

Triệu Thế Tông đưa tay, Nhân Mặc để một thỏi vàng năm mươi lượng vào tay hắn, Triệu Thế Tông đưa qua: “Đổi mấy thỏi vàng kia.”

“…”

“Không đủ?”

Nhân Mặc trực tiếp để một túi vàng vào tay hắn, Triệu Thế Tông lại đưa hết toàn bộ.

“…”

“Còn chưa đủ?” Triệu Thế Tông xoay người lại nhìn Nhân Mặc, Nhân Mặc cũng bất đắc dĩ, trên người chỉ đem theo một hầu bao mà thôi, nàng rút trâm vàng trên đầu, Triệu Thế Tông đang định lấy.

Tiểu nương tử phục tỉnh lại: “Bao nhiêu ta cũng không đổi!” Nàng tức giận nói, “Vị lang quân này tuấn tú vô cùng, tính nết lại thật quái lạ, căn bản không có thể so lang quân vừa rồi! Đây là vàng vị lang quân kia cho ta mua hoa cài! Là tâm ý của huynh ấy! Bao nhiêu ta cũng không đổi!” Trên tay nàng thậm chí bắt đầu thu dọn sạp hàng, nàng không bán đèn nữa, giờ phải về nhà.

Triệu Thế Tông híp mắt lại, động sát tâm, giết, thỏi vàng chính là của hắn.

Nhân Mặc là nhìn hắn lớn lên, vô cùng hiểu hắn, thấy dáng vẻ ấy của hắn, nhanh chóng kéo hắn, nhỏ giọng nói: “Tam lang, ngày mai chúng ta đã phải đi về rồi. Ngài còn muốn ẩn mình hay không?”

Muốn ẩn mình, không thể vào lúc này, giết người trên đường trong thành nha! Đây cũng không phải Hàng Châu, vào trong núi tìm một cái trại, là có thể giết người đến thần không biết quỷ không hay, dù sao nơi này là Kinh Thành, hôm nay còn là Tết Nguyên Tiêu.

Tiểu nương tử không hề biết có người muốn giết nàng, tay nàng nhanh chóng thu dọn đèn, trước khi đi, còn hung hăng “Hừ” với Triệu Thế Tông một tiếng.

Triệu Thế Tông tự biết không thể giết người, Nhân Mặc không biết Triệu Tông chính là Hoàng đế, hắn lại biết Triệu Tông ra ngoài, bên người nhất định có rất nhiều thị vệ đi theo, chỉ có điều đang ẩn mình trong đám đông thôi.

Một khi giết người, hắn tức khắc sẽ bị bại lộ.

Trong lòng Triệu Thế Tông không thoải mái.

Nếu như chưa gặp Triệu Tông, hắn sẽ không có bộ dạng này.

Năm năm qua, vẫn giống như trước, chỉ cần có Triệu Tông, hắn sẽ trở nên đặc biệt đáng sợ.

Hắn cũng không phải là kẻ cuồng giết người, thường ngày mặc dù giết người, cũng phải có nguyên do, bây giờ bởi vì chuyện nhỏ này, hắn vậy mà lại động sát tâm.

Triệu Tông không ở Tuyên Đức Lâu, chạy đến chỗ này làm cái gì?

Hắn cũng biết rõ lúc này hắn rốt cuộc muốn làm gì, lại khó có thể tự kiềm chế, cuối cùng lại đi theo hướng Triệu Tông rời đi.

Nhân Mặc không hề biết nguyên do, chỉ là theo chân hắn.

Triệu Tông tìm được tiệm bánh trôi lúc trước Tạ Văn Duệ nói, cũng cửa hàng lúc trước hắn từng nói muốn mang Triệu Thập Nhất và Triệu Tông Ninh cùng đi, trong con hẻm yên lặng. Hôm nay tuy là Tết Nguyên Tiêu, người người muốn đến hội hoa đăng, ngược lại không bao nhiêu người đến ăn bánh trôi.

Tiệm rất nhỏ, bên trong đặt một cái bàn, bên ngoài đặt hai cái bàn, ngoại trừ bà bà cúi đầu làm bán trôi, thì không một người.

Thấy Triệu Tông lại đây, bà bà lập tức nhiệt tình tiếp đón, muốn đưa hắn vào trong.

Triệu Tông chọn ngồi bàn bên ngoài, Phúc Lộc lau bàn và ghế cho hắn, hắn ngồi xuống. Bà bà thấy cách ăn mặc của hắn là biết không phải người thường, nhưng cũng không sợ hắn, hỏi hắn muốn ăn bánh nhân gì, lại hỏi kiêng kị, mới mang bánh trôi lên.

Chén sứ nhỏ, bên trong cộng mười viên.

Bà bà cười nói: “Mười viên bánh trôi, thập toàn thập mỹ, đoàn đoàn viên viên.”

Nhiễm Đào cười: “Bà bà nói hay quá.”

“Vị tiểu nương tử này, bà mặc dù già, mắt lại sáng lắm, lang quân nhà cô thật sự là người phúc khí, đời này nhất định là thập toàn thập mỹ, đoàn đoàn viên viên!”

Lần này, Triệu Tông và Phúc Lộc đều nở nụ cười, Triệu Tông còn trêu ghẹo nói: “Vị bà bà này, bà nhìn giúp vị tiểu nương tử này xem làm sao?”

Bà bà còn thật nhìn kỹ Nhiễm Đào một phen, nói: “Người hữu duyên của tiểu nương tử sợ là đang ở trong chợ hoa đăng này đây!”

Nhiễm Đào mặt đỏ lên.

Tiêu Đường hôm nay quả thực đang ở đây, thậm chí uỷ thác công chúa gửi lời, muốn gặp nàng một lần. Bệ hạ lại vô cùng tán thành, mà ngay cả Phúc Lộc cũng chọc nàng, nàng cũng không muốn gặp. Chuyện với Tôn đại lang ngày xưa, tuy nàng vô tội, nhưng nàng không muốn lấy chồng. Thay vì gặp lại không cho hy vọng, không bằng đơn giản không gặp.

Triệu Tông cười nói: “Bà bà nói cũng rất có lý.”

“Lang quân…” Nhiễm Đào càng xấu hổ.

Phúc Lộc cười đến vai run rẩy, Triệu Tông cũng cười, chỗ này là cười đến cả nhà vui mừng.

Bà bà vốn cũng cùng cười, mãi đến khi trong tiệm có hai vị khách đi vào, bà bà nhanh chóng hoan nghênh: “Lang quân, mời tiến vào!”

Người đến tất nhiên là Triệu Thế Tông và Nhân Mặc. Hai người họ trực tiếp đi vào trong tiệm, ngồi vào cái bàn bên trong.

Nhân Mặc giòn tan hỏi: “Bà bà, trong tiệm có nhân bánh trôi gì vậy?”

Nếu như hôm nay theo tới là Trà Hỷ, thì lập tức có thể nhận ra nàng, vì ban đầu là nàng đến ngoài cung gọi tiểu lang quân đi, Trà Hỷ nhớ rất rõ. Trà Hỷ vẫn luôn vì chuyện năm đó để tiểu lang quân chạy mà hổ thẹn.

Nhưng hôm nay người đến là Nhiễm Đào, bọn họ đều không nhận ra vị nữ sử này, càng không nhận không ra bóng lưng của tiểu lang quân của bọn họ sau năm năm sau đã rất là cao to. Nhiễm Đào và Phúc Lộc thậm chí cũng không nhìn qua đó.

Mà Triệu Tông thì ngẩng đầu, thấy tận mắt đôi chủ tớ kia đi ngang qua hắn, lại đi vào bàn bên đưa lưng về phía hắn.

Chỉ nhìn một cái, hắn đã nhận ra người này là vị lang quân vừa mới bị chặn đường muốn tặng đèn.

Bọn họ gọi hai chén bánh trôi nhân hạt vừng.

Triệu Tông cúi đầu, múc bánh trôi trong chén, cũng là nhân hạt vừng, hắn cắn một miếng, nhân bánh lập tức chảy lên muỗng sứ. Vỏ bánh trôi trắng đến dụ người, nhân hạt vừng tuy là màu đen, cũng thơm cực kỳ.

Tiệm này tuy nhỏ, bà bà làm bánh trôi lại rất là thơm, Triệu Tông ăn một miếng, không khỏi liền ngẩng đầu nhìn vị lang quân kia một cái.

Áo choàng của hắn trông rất ấm, tướng tá hắn rất cao, mặc dù ngồi, cũng cao hơn nữ sử bên cạnh hắn rất nhiều.

Chẳng biết vì sao, Triệu Tông đột nhiên nghĩ đến Tiểu Thập Nhất.

Nếu như Tiểu Thập Nhất có thể bình an lớn lên, bây giờ không biết hình dáng thế nào? Lang quân của Ngụy Quận vương phủ ai ai cũng cao to, Triệu Thế Nguyên đại ca của Tiểu Thập Nhất, lúc còn chưa nhược quán, đã cao hơn Triệu Từ Đức rồi.

Nếu như Tiểu Thập Nhất có thể bình an lớn lên, tất nhiên cũng giống vị lang quân này, vóc dáng cao to tuấn tú, đi trên đường cũng được người tặng hoa đăng.

Triệu Tông đắng chát cúi đầu cười.

Triệu Tông Ninh trước kia thường lấy tướng mạo của hắn đùa giỡn, còn nói Tết Nguyên Tiêu muốn cùng hắn đi ngắm hoa đăng, muốn nhìn xem rốt cuộc có bao nhiêu người muốn tặng hắn hoa đăng.

Chỉ là Tiểu Thập Nhất của hắn, nhất định không lạnh lùng như vị lang quân này, cũng sẽ không mặc đồ đen như vậy. Tiểu Thập Nhất phong nhã cực kỳ, vẽ tranh đến cả Triệu Tông Ninh cũng yêu thích, còn có thể làm bánh hương.

Càng nghĩ, Triệu Tông càng cảm thấy đắng chát, khó chịu, bánh trôi ngọt ngào lại càng thêm ăn không vô.

Đúng lúc, một vị thị vệ trông coi ngoài hẻm đi tới, khom lưng nhẹ giọng nói: “Bệ hạ, công chúa sai người gọi ngài trở về.”

“Chuyện gì?”

“Nói là Nhạc An huyện chủ của Huệ Quận vương gia mất tích.”

Triệu Tông hơi nhướng mày, đây chính là đại sự, hắn lập tức đứng dậy. Hắn nhấc chân định đi, trước khi đi, chân thoáng ngừng lại, nói với Nhiễm Đào: “Mời vị lang quân bàn bên trong chén bánh trôi.”

“Vâng.”

Triệu Tông dứt lời, liền dẫn Phúc Lộc vội vội vàng vàng đi ra ngoài hẻm.

Nhiễm Đào gọi bà bà nói vài câu, nhét vào tay bà mấy thỏi vàng, bà bà còn chưa kịp phản ứng, nàng đã quay người theo Triệu Tông rời đi.

Bà bà buồn bực nhìn vàng trong tay, lại nhìn đầu hẻm trống trơn, còn có chút ngu ngơ.

Nghe Triệu Tông rời đi rồi, Triệu Thế Tông quay đầu lại nhìn, lúc bà bà bà lúc này mới phản ứng, lập tức nói: “Vị  lang quân này, lang quân vừa rồi ngồi chỗ này, mời các ngài chén bánh trôi đây!”

Triệu Thế Tông nhìn cái bàn vuông ngoài tiệm, trên bàn có để lại một chén bánh trôi, nóng hổi bốc hơi.

Bên bàn đã không còn người.

Bỗng dưng để người thấy, trong lòng lại cảm thấy lạnh giá.

.

Bình luận

Truyện đang đọc