QUÂN HÔN NGỌT NGÀO: KIỀU THÊ THẦN Y CỦA LỤC THIẾU



Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân“Giang Dao, nhanh, chúng ta phải di chuyển nhanh”

Cửa đột nhiên bị đẩy ra, Giang Dao nhìn vẻ mặt sốt ruột, trên người thấm đẫm nước mưa của bạn thân Ôn Tuyết Tuệ có chút khó hiểu, “Xảy ra chuyện gì?”

Ôn Tuyết Tuệ tính tình nóng nảy, không đợi nghe Giang Dao nói tiếp, chỉ nhanh chóng thay Giang Dao lấy vài bộ quần áo, mang theo ô che mưa, rồi thu thập một ít đồ vật tương đối quan trọng trên bàn bỏ vào túi, không nói hai lời kéo tay Giang Dao chạy ra ký túc xá liền cửa đều không để ý đóng.


Chờ Giang Dao đi xuống dưới mới phát hiện, toàn bộ người trong khu nhà đã thưa dần, sân thể dục nhỏ chỉ còn vài quân nhân một thân màu xanh ô liu, chỉ là mưa quá lớn, họ đưa lưng về phía cô, cô không thấy rõ mặt họ.

“Đã xuống dưới đều chạy nhanh rời đi, đừng đứng đợi ở nơi này” Thôn trưởng lớn tiếng thúc giục, giọng nói tràn đầy lo lắng.

Mưa to rơi xuống vùng núi nhỏ đã liên tục một tuần, hai ngày trước người trong làng đã có chút hoảng loạn.

“Xảy ra chuyện gì?” Giang Dao ở cạnh bước chân nhanh chóng đi theo Ôn Tuyết Tuệ, một bên thấp giọng hỏi.

“Còn không phải do trời tức giận, mưa rơi liên tục một tuần, hôm nay trong vùng đã có rất nhiều địa phương bị sạt lở đất, thôn chúng ta không còn an toàn, vì vậy thôn trưởng liên hệ bộ đội phụ cận cầu hỗ trợ, trong đêm nay dẫn toàn bộ thôn dân dời khỏi núi, nhưng đường thôn quá gập ghềnh, xe bộ đội không thể đi vào, chúng ta đều phải đi bộ ra điểm dừng xe ngoài ngã ba đường rồi mới ngồi xe.” Ôn Tuyết Tuệ nói chuyện tốc độ nhanh tựa như súng máy đánh giặc, có thể thấy được trong lòng cô thật sự có chút sợ hãi, “Thấy mấy quân nhân vừa rồi không, là tới giúp đỡ chúng ta dời đi.”


Giang Dao nghe vậy, quay đầu lại nhìn, thấy bóng hai quân nhân cùng thôn trưởng đi sau lưng cô cùng Ôn Tuyết Tuệ, trong đó có một người chú ý đến Giang Dao đang nhìn hắn, hắn liền hướng về phía Giang Dao cười cười, vẫy vẫy tay, người đi bên cạnh hắn túm hắn về phía sau cúi đầu giống như tìm kiếm đồ vật gì trên mặt đất nên cô không thấy mặt họ.

Thôn trưởng bước nhanh vội vàng, trong lòng có lẽ còn lo những người khác, ông quay đầu cùng người bên cạnh dặn dò, “Hai đồng chí, tôi còn vội đi nơi khác nhìn xem mọi người đã đi hết chưa, hai bác sĩ từ thành phố tới giao cho hai người, phải bảo vệ an toàn cuả họ, toàn bộ thôn dân người già trẻ nhỏ chúng tôi mấy năm nay chỉ dựa vào các cô ấy trị bệnh, đây là ân nhân thôn chúng tôi, tôi mang ơn hai đồng chí.”

“Ông chú ý an toàn, hai mươi phút sau, vô luận như thế nào, nhất định phải tới nơi tập trung.” Người quân nhân cúi đầu đè nặng tiếng nói một câu.”

Chính là nghe lời này, nghe được thanh âm này, Giang Dao bước chân đột nhiên va vấp, nhanh chóng quay lại sau lưng nhìn.

Âm thanh này, quá quen thuộc…

Hoặc là nói, âm thanh vùi sâu trong ký ức của cô.


Chỉ là, nhìn người phía sau cúi đầu, Giang Dao liền quay đầu lại, nghĩ nghĩ, tự lắc lắc đầu, tự nhủ với bản thân, không có khả năng, người kia, không có khả năng xuất hiện ở chỗ này.

Cô vì trốn hắn, từ bỏ công việc ở bệnh viện lớn, tự nguyện tới nơi này làm bác sĩ tình nguyện, người đàn ông kia, đuổi theo cô chuyển rất nhiều các đơn vị bộ đội, sẽ không có khả năng đến nơi này.

Âm thanh này chỉ có điểm giống mà thôi, huống chi, cô đã vài năm không nghe thấy âm thanh hắn, có lẽ, cô nhớ nhầm âm thanh.

“Nghĩ gì vậy, chú ý dưới chân.” Ôn tuyết tuệ thấy bạn thân cạnh lực chú ý không biết đi nơi nào nhanh chóng kéo cô sắp dẫm lên phân bò lại, “Tớ cũng thật phục cậu đó Giang Dao, tâm bao lớn, lúc này đều có thể thất thần?”


Bình luận

Truyện đang đọc