QUÂN HÔN NGỌT NGÀO: KIỀU THÊ THẦN Y CỦA LỤC THIẾU



Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânHơn nữa, Lương Việt Trạch cũng cảm giác được, điện thoại Lục Hành Tung tuy rằng bị đối phương ngắt giữa chừng nhưng từ lúc hắn ngồi xuống đến bây giờ, cảm xúc không có nửa điểm chán nản, thậm chí khoé môi còn không kìm được cong lên. Hắn vẫn luôn đều chú ý vào điện thoại, không giống trước kia, khi bị cúp giữa chừng sẽ không để ý điện thoại nữa.

Có lẽ, hắn cảm giác được, lần này, Giang Dao sẽ chủ động gọi lại.

Lương Việt Trạch cũng cảm thấy suy đoán và phân tích này làm người khác cảm thấy kinh ngạc, nhưng nhìn Lục Hành Tung tâm trạng không tôì, hắn cũng không hỏi nhiều.


Nghĩ nghĩ, Lương Việt Trạch lại mở miệng thử hỏi, “Ngày quốc khánh, anh và Nhược Nhiên kết hôn, cậu đừng quên.”

Lúc này Lục Hành Tung mới ngẩng đầu nhìn Lương Việt Trạch, gật gật, “Em sẽ đưa Giang Dao đến tham gia hôn lễ cùng.”

Nghe được lời này, Lương Việt Trạch cười, rồi quay đầu tiếp tục gắp đồ ăn cho La Nhược Nhiên, không hề lo lắng về hành động của Lục Hành Tung.

Trần Húc Nghiêu không ngốc, nghe câu hỏi của Lương Việt Trạch, Lục Hành Tung đáp lại cũng hiểu rõ thâm ý trong vấn đề này, thầm nghĩ, không hổ là đại ca, một câu hỏi đơn giản liền đem quan hệ giữa hai vợ chồng lão tam bày ra rõ ràng, xem ra, lần này về thăm nhà quan hệ hai vợ chồng đã được cải thiện.

Cũng chỉ có Chu Vĩ Kỳ vẻ mặt mông lung nhìn mấy người biểu tình cao thâm khó hiểu, có phải chỉ số thông minh của hắn cần phải bổ sung thêm IQ? Vì sao, hắn có loại cảm giác như vừa rơi rớt tin tức gì đó rất quan trọng?

Thời điểm điện thoại trên bàn vang lên, Lục Hành Tung cầm điện thoại động tác phi thường nhanh, nhanh đến mức Chu Vĩ Kỳ vươn tay ra liền rơi xuống khoảng không, hắn rất ảo não khi không nắm bắt được thời cơ nghe điện thoại.


Giang Dao cúp điện thoại quá nhanh, hoàn toàn ra khỏi dự tính, cúp xong cô lại hối hận.

Cô đứng chờ bên cạnh điện thoại, muốn xem Lục Hành Tung có gọi lại lần nữa hay không, kết quả, cô đợi 5 phút, điện thoại chưa vang lên chính cô đã không nhịn được ấn dãy số gọi lại.

“Alo.” Giang Dao có chút bối rối, vừa rồi chính cô ngắt giữa chùng, lúc này lại chủ động gọi cho nên nói “alo” một tiếng rồi yên lặng không nói gì, chờ Lục Hành Tung mở miệng.

Lục Hành Tung cầm điện thoại ra khỏi phòng, đứng ở hành lang, nhìn phong cảnh bên ngoài, tâm tình sung sướng.

“Sao vừa rồi điện thoại lại bị ngắt kết nối?” Lục Hành Tung nổi lên tâm tư trêu ghẹo Giang Dao, ra vẻ không biết vừa rồi bị cô ngắt điện thoại.

Giang Dao ah lên, thấp giọng cười, “Đúng vậy, đúng vậy, cũng không biết chuyện gì xảy ra.” Rồi không cùng Lục Hành Tung nói chuyện về vấn đề này, vội vàng thay đổi chủ đề, “Mấy ngày nay có phải anh có nhiệm vụ? Đến một cuộc điện thoại thôi mà đến giờ mới gọi về.”


“Uh, ngồi trên máy bay, còn không kịp trở về đơn vị đã phải ra nhiệm vụ, hôm nay mới kết thúc, hiện tại đang ở bên ngoài ăn cơm cùng bạn.” Lục Hành Tung giải thích, “Em rất lo lắng?”

“Cũng không phải!” Giang Dao vội vàng phủ nhận, “Chỉ một chút mà thôi, ba mẹ nói anh lớn như vậy rồi, không có gì phải lo lắng, đúng không? Vì vậy, em cũng không phải rất lo lắng.”

Lục Hành Tung cười trầm thấp, hiểu ngầm, Giang Dao là người phụ nữ đặc biệt, khẩu thị tâm phi, vừa rồi còn bởi vì lo lắng tức giận đến mức ngắt điện thoại của hắn, lúc này lại ngượng ngùng không thừa nhận.

“Uh, ba mẹ nói rất đúng.” Nghĩ vậy, Lục Hành Tung lại nói thêm, “Có đôi khi đột nhiên ra nhiệm vụ, không liên lạc được với anh, em cũng đừng lo lắng, anh rất tốt.”

“Em đã biết, nhưng anh nhất định phải chú ý an toàn.” Nghĩ đến trước khi sống lại nhìn hắn bị đất lún chôn lấp, Giang Dao liền cảm thấy trái tim như nổ tung.


Bình luận

Truyện đang đọc