QUÂN HÔN NGỌT NGÀO: KIỀU THÊ THẦN Y CỦA LỤC THIẾU



Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânSân bay trong thành phố vừa được xây dựng cách đây mấy năm, quy mô không lớn nên các chuyến bay không được đầy đủ, vì vậy dòng người cũng không nhiều như các sân bay có chuyến quốc tế ở thành phố Bắc Kinh.

Giang Dao xoa mắt buồn ngủ cả đoạn đường, mông lung bị Lục Hành Tung nắm mũi dắt đi, còn đặc biệt không có hình tượng ngáp ngắn ngáp dài.

Nghe bên tai thông báo thời gian chuyến bay, Giang Dao mới biết Lục Hành Tung tính toán thời gian từ trong nhà bắt đầu đi, vừa đến sân bay, chuyến bay của hắn đã bắt đầu làm thủ tục.


“Nhanh lên, nhanh lên.” Giang Dao tránh thoát vòng tay của Lục Hành Tung, đẩy đẩy người hắn.

Nhìn vẻ mặt thiếu kiên nhẫn của cô, Lục Hành Tung cúi đầu trực tiếp hôn xuống, còn nhẫn tâm cắn môi cô, mãi đến khi nghe được âm thanh kêu đau của cô mới dừng lại một chút, sau đó hôn cô sâu hơn, quấn lấy cô môi lưỡi triền miên.

Người xung quanh sân bay nhìn cặp đôi hôn nhau quên hết tất cả đều có chút kinh ngạc. Tuy nói xã hội hiện giờ suy nghĩ đã mở và thoáng hơn, nhưng công chúng vẫn rất ít khi gặp trường hợp cặp tình nhân hôn nhau như vậy.

Nụ hôn này duy trì suốt 5 phút, tính thời gian đến đúng lúc phải kiểm vé Lục Hành Tung mới chính thức kết thúc nụ hôn nhưng hắn vẫn ôm chặt Giang Dao như cũ, thấp giọng ở bên tai cô nói, “Quốc khánh đi thăm anh, được không?”

Một tiếng được không, giọng điệu tăng lên, mang theo chút thương lượng lại có cảm giác dụ dỗ.

Giang Dao thật sự bị hắn đánh bại, gật gật đầu, “Đi! Đi! Sẽ đi! Em còn có thể trả lời không đi được sao?” Thật là, công phu quấn người của hắn quá đáng sợ. Cô còn nghĩ tạo cho hắn một ngạc nhiên, nhưng xem bộ dáng này nếu cô không đáp ứng, không khéo hắn còn không màng chuyến bay, tiếp tục nán lại đòi bằng được mới thôi.

“Em đồng ý rồi?” Lục Hành Tung kinh ngạc, hắn không muốn từ bỏ ý định nên hỏi lại cô một câu, không nghĩ tới tối hôm qua bị lăn lộn như vậy cô đều không mở miệng đồng ý, vậy mà bây giờ cô lại buông ra?


“Đáp ứng rồi, đáp ứng rồi.” Giang Dao lặp lại câu trả lời của mình hai lần, đẩy đẩy người đang ôm cô không buông tay, “Lại không đi làm thủ tục đăng ký, máy bay cũng sẽ không chờ anh.”

Lúc này Lục Hành Tung mới buông lỏng tay, rồi lại nhịn không được nhéo nhéo khuôn mặt khen cô, “Thật ngoan.” Nhận được lời đồng ý của cô, chân hắn rời bước lên máy bay dường như không còn quá khó.

“Tới bộ đội anh nhớ rõ gọi điện thoại về nhà báo bình an.” Giang Dao dặn dò một câu rồi sau đó đi đến sau lưng Lục Hành Tung, dùng tay đẩy người hắn về phía trước, đẩy đến tận chỗ kiểm vé mới thôi.

Ngàn vạn lần không muốn bỏ cô lại nhưng Lục Hành Tung vẫn phải lên máy bay, nhìn hắn đi khuất đến tận khi khi máy bay bay lên trời cao không thấy bóng dáng, Giang Dao mới rời khỏi sân bay.

Cảm ơn người tài xế đã giúp cô mua bữa sáng, Giang Dao ngồi trên xe về nhà, tưởng tượng lại Lục Hành Tung quấn lấy cô liền ngăn không được cong môi mỉm cười.

Trước kia, cô cho rằng Lục Hành Tung từ nhỏ tính cách lãnh đạm ít khi nói cười nhưng trải qua hai ngày cô hiểu được, khi ở gần cô, có đôi khi Lục Hành Tung rất dính người lại còn trẻ con đến ấu trĩ.


Khoảng 10 giờ, Giang Dao về tới nhà và cảm ơn tài xế, cô lê một thân đau nhức trở về phòng.

Lúc này trong nhà không có ai, nhưng bước vào phòng, nhìn cả phòng hỗn độn, cô đỏ mặt đem người đàn ông đang ngồi trên máy bay mắng một hồi.

Trên khăn trải giường tơ tằm tràn đầy dấu vết hoan ái đêm qua, cô đỏ mặt, tay chân lanh lẹ đem toàn bộ ga giường thay đổi, mang xuống dưới bỏ vào máy giặt rồi nhanh chóng vệ sinh phòng. Quần áo đều được giặt sạch, tính cả quần áo tối qua hắn tắm rửa xong đến bộ quần áo thay cho cô.

Lục Hành Tung chỉ về nhà ở 2 ngày, nhưng hắn vừa đi, Giang Dao cảm thấy toàn bộ căn phòng đều trống rỗng.

Cô phải thừa nhận rằng, lúc này mới hơn 1 tiếng cô đã bắt đầu nhớ người đàn ông kia.


Bình luận

Truyện đang đọc