QUÂN HÔN NGỌT NGÀO: KIỀU THÊ THẦN Y CỦA LỤC THIẾU



Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânLục Hành Tung đồng ý, sau đó không nói gì, có lẽ bởi vì không gian phía trước quá trống trải, đêm lại có gió, yên tĩnh đến mức bên kia điện thoại Giang Dao có thể nghe được tiếng hi hút gió thổi.

“Anh đang ở đâu vậy? Em nghe hình như có tiếng gió rất lớn?” Giang Dao thuận miệng hỏi.

“Ở Bắc Kinh có một nhà hàng đồ ăn rất ngon tên là Long Đằng, anh đang đứng ở ngoài hành lang nói chuyện với em, nơi này rất đẹp, chờ đến quốc khánh, anh đưa em đến đây ngắm cảnh, đồ ăn cũng rất ngon, rất phù hợp với khẩu vị của em.” Lục Hành Tung muốn nói chuyện về hôn lễ của Càng Trạch và La Nhược Nhiên, nhưng lời đến bên miệng hắn lại im lặng, nghĩ nghĩ, vẫn quyết định chờ đến quốc khánh cô đến rồi nói, tránh việc cô dự định đi nghe xong lại bỏ chạy.


Giang Dao theo bản năng gật gật đầu, ngây ngốc đợi vài giây sau mới nhớ ra hiện tại đang gọi điện thoại, lúc này người đàn ông kia không đứng trước mặt cô, tất nhiên không nhìn thấy hành động này, sau đó cô vội vàng mở miệng nói thêm, “Được ạ.”

Biết Lục Hành Tung còn chưa ăn cơm, nghĩ đến hắn ra nhiệm vụ vất cả, Giang Dao vội vàng thúc giục hắn mau đi ăn cơm, cũng không đợi Lục Hành Tung nói thêm lời nào một lần nữa cúp luôn điện thoại.

Kết thúc trò chuyện, Giang Dao không ý thức ngâm nga bài hát, bước chân nhẹ nhàng đi vào phòng bếp, mà ở Bắc King, Lục Hành Tung đứng ở hàng lang cười một hồi lâu mới nhẹ nhàng trở về phòng.

“Lạy chúa! Lão ngũ, cậu xem có phải Tam ca đang cười đúng hay không?” Từ lúc Lục Hành Tung đi ra ngoài Chu Vĩ Kỳ hận không thể đem lỗ tai dán vào cửa để nghe Lục Hành Tung và vợ hắn đang nói cái gì, trông mòn mắt không thấy Lục Hành Tung quay lại, không nghĩ đến cuộc gọi không vượt quá 10 giây mà ở bên ngoài hơn 10 phút mới vào, vừa vào cửa khoé môi cong lên ý cười lan tràn còn không kịp giấu đi.

Trần Húc Nghiêu nghiêm trang gật gật đầu, “Đúng, em cũng thấy tam ca cười.”


Lục Hành Tung ngồi về trị trí của mình, lúc này rất sảng khoái đưa điện thoại di động trả lại cho Chu Vĩ Kỳ, nhìn lão ngũ lão tứ vẻ mặt ngây người, hắn giơ tay gõ nhẹ lên mặt bàn, ngầm bảo hai người thu biểu cảm kinh ngạc trên mặt lại, không vui nói, “Tôi cũng không phải mặt than, cũng sẽ cười, rất kỳ quái sao?”

“Kỳ quái! Đương nhiên kỳ quái!” Trần Húc Nghiêu gật đầu như giã tỏi, “Không phải mặt than, anh còn hơn cả mặt than!”

“Đúng, đúng, đúng! Anh với đại ca so sánh còn quá cả mặt than!” Chu Vĩ Kỳ nhìn Lương Việt Trạch nói, “Đại ca cũng mặt than, chúng ta mấy huynh đệ, đại ca và tam ca là giống nhất!”

“Lão tứ, có phải muốn anh tự đút cơm cho cậu đúng không?” Lương Việt Trạch ánh mắt hình viên đạn bay thẳng về phía Chu Vĩ Kỳ, Chu Vĩ Kỳ tức khắc uể oải.

“Không cần, em nào dám, em không có cái phúc phận này.” Chu Vĩ Kỳ lập tức ngoan ngoãn.


“Lão tứ.” Lục Hành Tung lên tiếng gọi Chu Vĩ Kỳ ngồi bên cạnh ngoan ngoãn như tiểu bạch thỏ, nhìn khuôn mặt hắn ánh mắt trở lên nguy hiểm, “Hay là, cậu yêu cầu anh đút cho cậu?”

“Không!” Chu Vĩ Kỳ không chút do dự cự tuyệt, “Cầu anh cho em một con đường sống! Tam ca, anh kêu em làm chuyện gì? Anh mau nói, em nghe!”

Đừng nói giỡn, ai không biết, tam ca và đại ca đều giống nhau không thể chọc, thật sự nếu để một người bất kỳ trong 2 người này đút cơm, hắn tiêu hoá không được là kết quả tốt nhất, nói không chừng còn phải vào bệnh viện.

Lão ngũ Trần Húc Nghiêu ở bên cạnh nhịn cười thật vất vả, hắn thông minh hơn, biết lông hổ trên người đại ca và tam ca không thể sờ, haizzz, hiện tại hắn hết sức nhớ nhị ca hàng năm ở bên nước ngoài.


Bình luận

Truyện đang đọc