QUÂN HÔN NGỌT NGÀO: KIỀU THÊ THẦN Y CỦA LỤC THIẾU



Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân“Không có gì phải xấu hổ, hai con đã là vợ chồng.” Mẹ Lục nhìn Giang Dao ngây người đứng kia tay chân luống cuống không biết làm sao lập tức bật cười, “Mẹ cũng là người từng trải, chuyện này không có gì phải ngượng ngùng. Chỉ là thằng nhóc Lục Hành Tung kia ở bộ đội cả ngày, các con chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, lần này nó về không tránh được muốn làm con mệt mỏi. Tuy đã trưởng thành nhưng vẫn chưa hiểu nặng nhẹ, nếu con có điều gì không thoải mái, đừng cố chịu đựng, nên cho nó biết, phải nói ra bằng không quay đầu lại người chịu tội chính là con, đã hiểu chưa?”

Mẹ Lục thật sự đối xử tốt với cô từ trong tâm, rốt cuộc con trai bà tính tình như nào, bà làm mẹ còn có thể không biết?

Cả ngày ở bộ đội thao luyện, được đào tạo thành một quân nhân kiên cường, sức lực rất lớn.


Mẹ Lục cũng là phụ nữ, bà tự nhiên sẽ lo lắng cho con dâu mình khi làm chuyện thầm kín, cứ để Lục Hành Tung tuỳ hứng làm việc, tổn tương thân thể là Giang Dao nhưng quay đầu lại, người đau lòng còn không phải con trai bà sao.

Giang Dao gật gật đầu, trả lời cô đã hiểu, nhưng âm thanh kia nhỏ đến mức muỗi đều nghe không thấy.

Ở trong lòng cô hận không thể đem Lục Hành Tung đang chạy bộ bên ngoài kéo về nhà cắn chết hắn. Nếu không phải tối qua hắn giống như sói đói nổi cơn thì lúc này cô đâu quẫn bách như vậy?

Mẹ Lục chỉ dạy bảo cô một vài điều, những việc riêng tư của con cái bà làm mẹ nhưng chắc chắn sẽ không can thiệp vào, rồi sau đó cầm trứng gà từ trong tủ lạnh đứng một bên chiên.

Khi hai ba con chạy bộ về nhà còn mang theo mấy cái bánh bao, mỗi người đều trở về phòng riêng tắm rửa, sau khi cả người thoải mái mới xuống lầu, vừa lúc có thể ăn sáng luôn.

Sau khi ăn sáng xong, tài xế Lục Hải Hưng lái xe đến cổng nhà, hắn cũng không vào nhà, chỉ đứng ở cửa chào mọi người rồi đem chìa khoá xe đưa cho Lục Hành Tung và rời đi ngay.

“Ba, mẹ, con và anh Hành Tung ra ngoài ạ, hẹn gặp mọi người ở nhà bác hai vào buổi tối.”


Trước khi Giang Dao ra khỏi nhà không quên nói với ba mẹ Lục rồi mới đi theo Lục Hành Tung lên xe.

Bằng lái xe của Lục Hành Tung là khi hắn vào đại học tự thi lấy, tới hiện tại đã rất nhiều năm, đừng nói lái xe ô tô, dù lái xe tăng hắn cũng thực hiện rất nhẹ nhàng.

Từ trong trấn lên thành phố không cần phải đi qua huyện, đi hơn một giờ trên con đường nhỏ đã vào trong thành phố.

Trong thành phố phát triển hơn so với ở huyện rất nhiều, thời điểm này đã có rất nhiều trung tâm mua sắm lớn, việc đỗ xe cũng không phải quá khó khăn, ở bên cạnh trung tâm có một bãi đất trống để xe rất lớn.

“Em cứ vào trước đi, anh đi đỗ xe rồi vào tìm em.” Lục Hành Tung dừng xe trước cửa trung tâm thương mại để Giang Dao xuống xe, đợi cô vào hẳn bên trong hắn mới lái tiếp đến khu đỗ xe.

Giang Dao rất ít khi đi thành phố, nhưng cô biết Lục Hành Tung đưa cô tới trung tâm lớn nhất cũng có quy mô rộng nhất. Ở đây có rất nhiều cửa hàng đồ hiệu, toàn bộ thành phố cũng chỉ có đến trung tâm này mới mua được.

Vào trung tâm thương mại, Giang Dap lập tức bước vào cửa hàng trang phục gần nhất, nhãn hiệu thời trang này cô rất thích, nhìn tủ kính trưng bày một chiếc váy liền thân màu xanh biếc, cô vui vẻ duỗi tay sờ sờ, nguyên liệu là tơ tằm, giống chất liệu chăn ga trên giường ở nhà, thật mềm mại, mùa hè mặc váy chất liệu này khẳng định rất thoải mái.


“Chào cô, bộ váy rất quý, chất liệu tơ tằm, đừng có sờ loạn, làm bẩn là phải đền tiền.”

Giang Dao xoay người đang muốn gọi nhân viên lấy xuống để cô thử thì bên tai đột nhiên vang lên tiếng nói của một nữ nhân viên bán hàng. Nữ nhân viên bán hàng đánh giá Giang Dao một lần từ trên xuống dưới, vẻ mặt khinh thường nói với cô.

Giang Dao sửng sốt, ngượng ngùng rụt tay lại, cúi đầu nhìn quần áo trên người mình.

Nữ nhân viên bán hàng bởi vì nhìn cô mặc quần áo bình thường nên cảm thấy cô không mua nổi quần áo ở đây, nghĩ cách đuổi cô đi?




Bình luận

Truyện đang đọc