QUÂN HÔN NGỌT NGÀO: KIỀU THÊ THẦN Y CỦA LỤC THIẾU



Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân“Anh thường đến nơi này?” Giang Dao tò mò hỏi, lại cảm thấy không thích hợp, “Em nhớ rõ hình như anh không thích đồ ăn Quảng Đông.”

“Đúng là không thích ăn nhưng có đến đây vài lần.” Lục Hành Tung có chút ngoài ý muốn khi Giang Dao có thể biết hắn thích đồ ăn gì, “Anh nghĩ em sẽ thích.”

Giang Dao khẩu vị thanh đạm, nhà hàng này một số món súp và đồ hầm thực không tồi, trước kia hắn ăn lần đầu liền nhớ đến Giang Dao, chắc chắn cô sẽ thích, khi đó luôn có suy nghĩ nếu có cơ hội sẽ đưa Giang Dao đến đây, nhưng suy nghĩ đó vẫn chưa thực hiện được bởi vì sau ngày kết hôn, Giang Dao không đáp lại hắn.


“Nhà hàng này là một người bạn cấp 3 của anh mở, nên anh đến vài lần.” Lục Hành Tung giải thích cho Giang Dao, “Ngồi máy bay về đến thành phố có đôi khi sẽ đến đây tụ tập.”

Tuy rằng khách hàng trong tiệm nhiều nhưng bàn của Lục Hành Tung đồ ăn mang lên rất nhanh, không ngoài ý muốn, khẳng định là đi cửa sau, toàn bộ đều ưu tiên bàn của hai người trước.

Sau khi đồ ăn được mang lên, Lục Hành Tung rất tự nhiên gắp cho Giang Dao, thấy cô ăn ngon miệng, khuôn mặt lạnh lùng của hắn nhiều thêm 2 phần ý cười.

“Hương vị như thế nào?” Hắn hỏi.

“Thật không tồi, em thích món canh này, có vị ngọt lại có hương vị của chanh.” Giang Dao chỉ chỉ bát canh đặt trước mặt Lục Hành Tung, ăn đến hai mắt híp lại cười cười hưởng thụ, nhìn Lục Hành Tung dùng muôi múc 1 cái, quả nhiên nhìn thấy một lát chanh mỏng cô cười càng đắc ý.


“Đầu lưỡi rất tốt.” Lục Hành Tung khen một câu rồi nói chuyện phiếm với cô, lơ đãng hỏi, “Sau khai giảng một tháng là ngày quốc khánh được nghỉ dài, em đã nghĩ đi đâu chưa?”

“Cùng bạn ký túc xá đi thăm quan các nơi, hoặc là về nhà.” Giang Dao trả lời xong lại tiếp tục cúi đầu ăn hết cơm trong chén, một lúc lâu sau, hai người ai cũng đều không nói thêm, nhưng Lục Hành Tung vẫn gắp thêm đồ ăn cho cô, vẫn dùng đôi đũa của hắn.

Từ nhà hàng đi ra ngoài đã hơn một tiếng sau, ánh mặt trời chói chang, đúng thời điểm nóng nhất, vừa ra khỏi nhà hàng, Giang Dao lặng lẽ trốn sau lưng Lục Hành Tung, xem hắn như chiếc dù di động, một bên hỏi, “Bây giờ đi về nhà hả anh? Mặt trời chiếu nóng quá.”

“Có muốn đi xem phim không?” Lục Hành Tung không muốn về huyện sớm như vậy, khó có được thời gian ở một mình với Giang Dao, chẳng sợ bên ngoài nắng nóng, hắn thực sự không nghĩ về nhà.

Hắn cho rằng, nữ sinh đều thích đến rạp chiếu phim, mà cùng Giang Dao kết hôn lâu như vậy hắn chưa đưa cô đi ra ngoài lần nào, buổi chiều có thời gian, hắn đã sớm sắp xếp, lúc này vé xem phim đều ở trong túi, vừa rồi hắn nhờ người ở tiệm cơm hỗ trợ đi mua.

Cũng may Giang Dao không phản đối, còn rất hứng thú thúc giục hắn đi lấy xe.


Một tiếng rưỡi xem phim, Lục Hành Tung không biết rốt cuộc nội dung thế nào, chỉ biết là phim hài, làm người phụ nữ bên cạnh hắn cười đến mắt đều không thấy, lúc cao hứng cười còn lắc lắc cánh tay hắn hỏi tại sao lại không cười.

Từ lúc quen biết Giang Dao đến nay, thời gian dài như vậy nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy cô trong mắt cô cười vô tư, thì ra sẽ cũng có lúc cô không tâm không phổi bỏ hết mọi thứ.

Sau khi rời khỏi rạp chiếu phim, Lục Hành Tung lại dẫn Giang Dao đi dạo ở nơi khác, mãi cho đến gần 5 giờ mới lên đường trở về, đúng 6 giờ mới về nhà bác hai ở huyện, không bất ngờ khi hai người bọn họ đến sau cùng.

“Anh hai đã về!” Lục Tiếu Tiếu vừa nghe thấy tiếng xe ô tô liền đứng ở ban công lầu hai nhìn xuống, rồi vẫy tay với Lục Hành Tung đang dừng xe ở sân, hướng về phía hai người hét lớn, “Anh hai, chị dâu, mau lên đây! Chỉ chờ mỗi anh chị!”


Bình luận

Truyện đang đọc