QUÂN HÔN NGỌT NGÀO: KIỀU THÊ THẦN Y CỦA LỤC THIẾU



Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânTrường cấp 3 Giang Dao học yêu cầu học sinh đi học mỗi ngày cần mặc áo đồng phục, vì vậy ngày thường cô cũng thường xuyên mặc áo đồng phục, quần áo hàng ngày của cô đều mua từ trước khi kết hôn, toàn bộ chất liệu kiểu dáng đều rất bình thường phổ biến.

Sau khi kết hôn thì mùa đông vừa đến nên cô mua thêm hai bộ, không phải Lục gia keo kiệt không mua cho cô mà vì khi đó mải học cô không có thời gian sắm đồ. Hai bộ quần áo mùa đông cũng là quần áo mới mặc tết. Nhân dịp nghỉ tết mẹ Lục dẫn cô vào bách hoá trong huyện mua.


Tuy rằng chỉ mua ở bách hoá trong huyện nhưng giá hai bộ quần áo kia cũng làm rất nhiều người phải líu lưỡi. Khi cô mặc đến trường học, các bạn học nữ thấy cả đám đều rấy hâm mộ. Chẳng qua, hiện tại là mùa hè, quần áo cô đang mặc là đồ mùa hè mua từ hồi cô vừa vào cấp 3.

“Nơi này là trung tâm thương mại tốt nhất thành phố, đồ vật ở đây cô mua không nổi đâu, cô nên bước ra khỏi cửa lớn vào chợ mà mua, quần áo nơi đó tương đối thích hợp với loại cô đang mặc.” Nữ nhân viên bán hàng thấy cô còn nhỏ tuổi một nghèo hai không có tiền còn chưa chịu đi, trong lòng có chút không vui, “Cô đứng lì ở đây ảnh hưởng tới hình tượng cửa hàng chúng tôi, người không biết còn nghĩ rằng quầy hàng chúng tôi bán đồ rác rưởi. Còn có, tôi cảnh cáo cô, không được sờ vào cái gì, làm hư hỏng rồi sẽ phải bồi thường tiền, cô trả không nổi cũng đừng đứng nơi này khóc.”

Người bán hàng đặc biệt kiêu ngạo đem giá bán quần áo giơ ra, ba con số, giá hơn tám trăm tương đương với tiền lương vài tháng của rất nhiều người không ăn không uống tích góp, thậm chí những người bần cùng một năm cực khổ đều không nhất định tiết kiệm được đến vậy.

Giang Dao liếc mắt nhìn người bán hàng cao ngạo, tính tình bướng bỉnh cũng nổi lên hừ một tiếng, người bán hàng không cho cô chạm vào cô càng muốn chạm, cô nhất định phải duỗi tay sờ sờ, “Chất liệu vải không tồi, lấy xuống, tôi muốn thử.”

Nhân viên nữ mặt đen lại, tức giận đến lời nói lắp ba lắp bắp, “Cô... cô... cô có biết xấu hổ hay không?”


Vừa đúng lúc Lục Hành Tung đỗ xe quay lại, nghe được nhân viên bán hàng chỉ tay mắng Giang Dao, mặt hắn tức khắc trầm xuống, đi về phía Giang Dao duỗi tay kéo cô đứng bên cạnh, bàn tay đặt trên eo cô rồi thấp giọng hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”

“Em thích cái này, muốn thử nhưng nhân viên này không cho em chạm vào, cô ta bảo em động hỏng đền không được, em nhất định phải thử cô ta liền mắng em không biết xấu hổ.” Giang Dao ngước mắt nhìn Lục Hành Tung mếu máo, “Hơn tám trăm, em vuốt vải thấy rất thoải mái, hình như giống chất liệu chăn mỏng nhà chúng ta, là tờ tằm, anh sờ thử xem có phải hay không?”

“Thích thì mua.” Lục Hành Tung mắt lạnh nhìn về phía nhân viên bán hàng, “Kêu giám đốc các ngươi lại đây, nói cho ông ta, tôi họ Lục.”

Lục Hành Tung nói là giám đốc trung tâm mà không phải trưởng quầy hay quản lý.


Đừng nói là giám đốc trung tâm thương mại, chính là chủ cửa hàng ở đây nhìn thấy Lục Hành Tung cũng phải cho một khuôn mặt tươi cười chào hỏi.

Nhìn Giang Dao mếu máo dáng vẻ không cao hứng, Lục Hành Tung cả người toả ra hơi thở lạnh lẽo, ai để cho nữ nhân viên kia thể diện lớn như vậy, dám chỉ thẳng tay vào mặt vợ Lục Hành Tung hắn mắng?

Nhân viên bán hàng cũng không nghĩ tới đột nhiên sẽ xuất hiện một người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn như vậy, tuy ăn mặc bình thường nhưng khí chất quanh thân lại không giống thương nhân, gặp qua muôn hình muôn vẻ khách hàng, xem qua bao người liếc mắt một cái nhân viên liền nhìn ra người đàn ông này có lẽ rất có địa vị.


Bình luận

Truyện đang đọc