QUÂN HÔN NGỌT NGÀO: KIỀU THÊ THẦN Y CỦA LỤC THIẾU



Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân“Con không phải không học đại học, con không muốn học đại học y Giang Nam, con nghĩ sang năm sẽ tham gia thi lại đại học, thành tích con tương đối tốt, dù ở nhà một năm cũng không lo lắng sang năm thi không đậu.” Giang Dao nghiêm túc giải thích.

“Ở nhà? Một năm con định ở nhà làm gì? Được rồi, hiện tại không đi thì không đi, nhưng lúc đăng ký nguyện vọng con đang nghĩ gì?” Mẹ Lục thực sự tức giận muốn phát điên, “Ông nói đứa nhỏ này, như thế nào lại…?

Giang Dao bị hỏi á khẩu không trả lời được, thời điểm đăng ký, cô luôn nghĩ rời xa Lục Hành Tung, càng xa càng tốt, nhưng hiện tại cô sống lại một đời, cô hối hận. Cô không nghĩ rời xa Lục Hành Tung, chỉ nghĩ muốn ở cạnh hắn, muốn cùng hắn sinh hoạt thật tốt, làm một đôi vợ chồng yêu thương nhau.


Vấn đề của mẹ Lục, Giang Dao suy nghĩ không biết phải trả lời thế nào, trong lòng cứng rắn dứt khoát trả lời, “Thời điểm ghi danh có trách phải trách Lục Hành Tung! Nếu không phải anh ấy chọc con tức giận, con có thể đăng ký đại học y Giang Nam sao? Anh ấy nếu không làm con giận, con khẳng định nghe lời đăng ký đại học y Bắc Kinh!”

Giang Dao nói xong, trong lòng yên lặng đối với Lục Hành Tung nói hai câu thực xin lỗi, oan uổng hắn, cô thật sự không tìm được lý do khác.

Lục Hành Tung thình lình bị Giang Dao trách như thế, trực tiếp mơ hồ, thế nào cũng không nghĩ ra, đoạn thời gian cô đăng ký đã làm chuyện gì chọc giận vợ mình không cao hứng?

Một bàn người cũng suy nghĩ, Lục Hành Tung khi đó làm chuyện gì?

“Khi đó Lục Hành Tung ở bộ đội không trở về nhà, làm sao chọc giận em?” Lục Vũ Tình phản bác một câu, sau đó lại nghi hoặc, hướng về phía Lục HÀnh Tung nhìn chất vấn nói, “Thời điểm em ấy đăng ký, mẹ nói em liên tục mấy ngày đều gọi điện thoại về, hình như cùng vợ em nói chuyện, có phải em ở trong điện thoại làm vợ tức giận?”


Lục Hành Tung không nói chuyện, trong lòng nhớ rõ, mấy ngày đó hai người cũng không cãi nhau, tuy rằng nói liên tục mấy ngày gọi điện thoại quan tâm Giang Dao, nhưng ở trong điện thoại thật sự cùng Giang Dao nói không được mấy câu.

Chẳng lẽ, chính vì mấy cuộc điện thoại này làm Giang Dao cảm thấy phiền nên mới thay đổi ý định đăng ký đến đại học y Giang Nam?

Nghĩ vậy, Lục Hành Tung mở miệng xin lỗi, “Vợ, thật xin lỗi.”

Mẹ Lục nghe vậy trong lòng cũng dễ chịu hơn, tuy rằng không biết giữa Lục Hành Tung và Giang Dao vì chuyện gì cãi nhau, nhưng đứa nhỏ chưa trưởng thành trong lúc nhất thời không vui, giận dỗi sinh nông nổi cũng tốt hơn lời Lục Vũ Tình nói khi vào cửa, Giang Dao cố ý muốn rời khỏi Lục Hành Tung. Bởi vì hai vợ chồng cãi nhau là chuyện hết sức bình thường, nhưng nếu một bên muốn rời đi chuyện sẽ không còn bình thường.

“Nếu con đã quyết định, vậy học muộn một năm cũng không phải không thể, chẳng qua một năm thời gian, con ở lâu trong nhà cũng không phải chuyện tốt. Nếu không học lại một năm cũng tốt, như vậy tương đối chắc chắn, cũng không cần lo lắng thành tích sẽ ảnh hưởng đến nguyện vọng.” Mẹ Lục nói, “Trong nhà cũng không thiếu tiền cho con học một năm cấp 3, vẫn là đi học tốt hơn.”


Nói không thiếu tiền cũng chỉ có Lục gia có thể dứt khoát như vậy.

Thời điểm này đọc sách vẫn còn rất tốn kém, gia đình nghèo không biết bao nhiêu người không được đi học, nhưng ở Lục gia, mẹ Lục cho Giang Dao học lại một năm mắt đều không chớp một lần.

“Mẹ, không cần, dù không học lại một năm con vẫn rất tự tin.” Giang Dao lắc đầu, cô đối với năng lực của mình thực tín nhiệm, lúc trước ở khe núi nhỏ làm một bác sĩ dạy học, nhiều khoá học đều là cô đứng lớp, đầu cô rất thông minh khi đó còn dạy cả trương trình học cấp 2 và cấp 3.




Bình luận

Truyện đang đọc