QUAY VỀ BÊN ANH EM NHÉ

Chương 151:

“Ngày mai? Không được, lâu quá, mấy đứa ở bệnh viện nào? Ông đi gọi người, cho Hà Thu xét nghiệm trước.”

Nguyễn Hoàng Phúc nói tên bệnh viện, cúp điện thoại.

Trần Hà Thu không nghe thấy đầu kia ông Nguyễn nói gì, chỉ cho là ông hỏi tình hình gần đây của mình thôi, nên cũng không hỏi gì thêm.

Rời khỏi đó được một lát, Trần Hà Thu đột nhiên phát hiện ra một vấn đề, không thấy Lê Anh Huy đâu cả.

“Giám đốc Lê đâu rồi?”

Nguyễn Hoàng Phúc nhướng mày, giọng điệu chua lòm: “Em tìm anh ta làm gì? Cũng đâu phải mang thai con của anh ta đâu.”

“Hôm nay anh ấy giúp tôi việc lớn như vậy, chính là ân nhân lớn của tôi, bỏ mặc người ta như thế không tốt lắm.”

“Tôi sẽ trả tiền lại cho anh ta.” Nguyễn Hoàng Phúc nói.

Trần Hà Thu giải thích:

“Không phải chuyện tiền bạc. Mà là giúp người khi gặp nạn.”

“Món nợ ân tình này này tôi cũng sẽ nhớ kĩ,” Anh đi đến trước mặt cô, từ trên cao xuống nhìn cô, công khai biểu thị chủ quyền: “Em là người phụ nữ của tôi, em nợ ai, tôi trả người đó. Sau này nếu như em cần tiền, đừng gọi cho tên đàn ông khác. ”

Trần Hà Thu khoanh hai tay lại: “Không phải tôi không gọi cho anh.”

“Nếu có lần sau, em gọi cho trợ lý Châu, cậu ta sẽ giúp em hết mình.”

Trần Hà Thu lạnh mặt:”Chuyện thế này tôi không hy vọng có lần nữa.”

Trở lại phòng bệnh thì thấy Lê Anh Huy đang ngồi trên ghế cạnh giường bệnh, trò chuyện với Trần Mộc rất thân thiện.

Thấy Trần Hà Thu trở về, Trần Mộc vội vàng vẫy tay: “Hà Thu em mau tới đây, người bạn này của em hiểu biết nhiều về trượt băng lắm đấy.”

Trần Hà Thu đi qua, kinh ngạc nhìn Lê Anh Huy: “Anh biết trượt băng sao?”

“Không biết.”

Trần Hà Thu nhíu mày, anh trai Trần Mộc từ nhỏ đến lớn rất thích trượt băng, chính xác hơn là thích trượt băng tốc độ trong cự ly ngắn, ở trên đường băng tăng tốc độ, thế nhưng bởi vì trái tim không khỏe, anh hầu như không dám trượt băng. Cô còn nhớ rõ khi còn nhỏ, cha cho bé Huy mua một đôi giày trượt băng, ánh mắt của anh trai lúc ấy vừa hâm mộ vừa mất mát, khiến cô thật đau lòng.

Lê Anh Huy nói: “Nhưng mà tôi có một người bạn, cô ấy chơi trượt băng, lúc trước còn là vận động viên trượt băng tốc độ cự ly ngắn chuyên nghiệp .”

“Ai vậy?”

“Là Nguyễn Như.”

Trần Hà Thu giật mình: “Có phải là diễn viên Nguyễn Như không? Cô diễn viên rất nổi tiếng gần đây……”

Lê Anh Huy nở nụ cười gợi đòn: “Đúng vậy đó, quan hệ giữa tôi và cô ấy rất tốt, cho nên tôi đã bỏ tiền ra đưa cô ấy lên đỉnh cao sự nghiệp, lấy những gì mình cần.”

Trần Hà Thu xem thường: “Ngạc nhiên thật, bao cô gái đều bị anh nói thành tinh tế sắc sảo như vậy.”

Bình luận

Truyện đang đọc