QUAY VỀ BÊN ANH EM NHÉ

Chương 58:

“Không liên quan gì đến chị” Trần Minh Tuấn nói rồi định đóng cửa: “Nếu không còn chuyện gì nữa thì đi nhanh đi, đừng làm tôi mất mặt.”

Ầm–

Lúc cửa chuẩn bị đóng lại, Lê Anh Huy dùng sức đập mạnh vào cửa, cánh cửa bị đẩy ra, Trần Minh Tuấn lui về phía sau mấy bước, hoảng sợ nói: “Anh là ai? Anh định làm gì?!”

“Làm gì? Nhìn thấy người vong ân bội nghĩa lấy oán báo ơn thì rút đao tương trợ, được không?” Lê Anh Huy bước vào trong phòng, cau mày: “Có ý gì, hung hăng như vậy.”

Lê Anh Huy vốn có khí chất cao ngạo từ tận trong xương, Trần Minh Tuấn không dám nói nặng lời với anh ta, chỉ có thể quay đầu nói với Trần Hà Thu: “Người quen của chị? Là quen trong tù đúng không? Sau này đừng đem loại cặn bã này đến làm nhục tôi, khụ khụ khụ khụ, buông tôi ra… ”

Lê Anh Huy dùng một tay xếch cổ cậu ta lên, nhấc lên khỏi mặt đất: ” Mày nói ai cặn bã?”

“Tôi… Tôi nói chính mình … chính mình…”

Trần Hà Thu vội vàng tiến lên khuyên anh: “Tổng giám đốc Lê,  Minh Tuấn vẫn còn là một đứa trẻ…”

“Trẻ con? Chưa trưởng thành đúng không? Tôi bắt đầu khởi nghiệp từ năm mười bảy tuổi, mười chín tuổi làm chủ của hộp đêm. Cậu ta đã không còn là trẻ con nữa rồi!” Lê Anh Huy buông cậu ta ra, quay đầu nhìn thanh niên trong phòng đột nhiên cười khẽ một tiếng: “Ồ, người quen cũ, bây giờ không còn hầu hạ mấy lão già rồi à, đổi nghề hầu hạ tiểu thịt tươi?”

Khi người thanh niên kia khi nhìn thấy khuôn mặt của Lê Anh Huy, toàn thân anh ta run như cầy sấy: “Anh Huy, anh rộng lượng tha cho tôi một con đường đi, tôi không biết thằng nhóc này là bạn của anh, nếu biết dù có nói thế nào tôi cũng không động vào cậu ta……”

Lê Anh Huy dùng một chân đá vào chân cậu ta, thiếu niên kia lập tức quỳ xuống: “Nói đi! Mày lừa nó bao nhiêu tiền?”

“Không nhiều … thật sự không nhiều. Chỉ là tám mươi triệu thôi. Lừa từ mấy năm trước rồi, mấy năm nay nhà cậu ta làm ăn thua lỗ, tôi từ lâu muốn tống cổ cậu ta đi tìm người khác nhưng cậu ta cứ bám lấy tôi, tôi cũng không còn cách nào khác, anh Huy… ”

Lê Anh Huy hỏi Trần Hà Thu:”Cô cho em trai mình bao nhiêu?”

Trần Hà Thu nhắm mắt lại: “… Năm năm trước, tám mươi triệu.”

“Ha!” Lê Anh Huy xoay người cho Trần Minh Tuấn một cú, đánh vào da thịt của cậu ta tạo nên âm thanh nghẹt thở, Trần Minh Tuấn nặng nề ngã xuống đất, kinh hãi nhìn anh ta, Lê Anh Huy cười ha hả: “Đã lâu không gặp qua chuyện như vậy, chị mày vì mày phải đi bán máu, uống say tới mức suýt ngộ độc rượu để lấy cho mày ăn học, mày lại lấy tiền này bao trai?! ”

Trần Minh Tuấn có chút giật mình, quay đầu nhìn Trần Hà Thu.

Cuối cùng, Trần Hà Thu vẫn mềm lòng mà kéo Lê Anh Huy ra ngoài:, “Minh Tuấn, chuyện trước kia đã trôi qua rồi. Nếu em vẫn không cố gắng học hành cho tốt, thì chị không có người em trai như em.”

Sau khi ra khỏi cửa câu lạc bộ tư nhân, cô ngồi vào trong xe, thở ra một hơi.

Lê Anh Huy dường như vẫn chưa được đánh hả dạ, liền vặn vặn cổ tay: “Loại em trai này, đánh chết nó còn mừng như đón năm mới.”

Trần Hà Thu cố gắng giúp mình tỉnh táo lại: “Cảm ơn anh Lê đã giúp tôi tìm em trai, nhưng giải quyết thế nào là việc nhà của tôi.”

“Cô đang trách tôi đánh em trai cô?”

“Không, nó thành bộ dạng này cũng nên đánh.” Trần Hà Thu trầm giọng nói:“Phiền anh đưa tôi quay về hộp đêm.”

Lê Anh Huy khởi động xe, lại nói: “Cô chờ tôi nửa năm nữa, nhiều nhất đến cuối năm tôi sẽ đón cô về ở cùng.”

Bình luận

Truyện đang đọc