QUAY VỀ BÊN ANH EM NHÉ

Chương 172:

“Cô giá bao nhiêu?”

Cô ta mừng rỡ nói: “Thưa anh, bọn em không ra ngoài được, chỉ có thể cùng anh uống rượu, nếu anh đã có lòng thì hãy uống nhiều thêm một chút…”

“Ồ?” Nguyễn Hoàng Phúc ngả lưng ra sau: “Cô uống được bao nhiêu?”

Những cô gái như vậy từ lâu đã quen với thường lệ này, duỗi thẳng hai ngón tay “Ít nhất được hai chai.”

“Tốt”. Nguyễn Hoàng Phúc nói: “Cô gọi bao nhiêu, chỉ cần có thể uống hết, tôi sẽ thanh toán.”

Cô ta nghe vậy, vui vẻ xoa cánh tay anh rồi lưu lại dấu son đỏ tươi lên má anh: “Anh thật ga lăng a, em mời anh một ly.”

Nguyễn Hoàng Phúc khẽ cười, chỉ vào Trần Hà Thu ở phía đối diện: “Tôi lái xe không thể uống rượu, cô uống với cô ấy.””

Nghe nói, hai người đàn bà kia là cùng một giuộc.

Vẫn là cô gái sexy kia chủ động trước, cô dùng răng cắn bay nắp chai rượu, “Pèng” một tiếng chai rượu đã được đặt trước mặt cô, cô ta lại cầm lên một trai nữa cắn mở nắp rồi cạch vào ly của cô: “Cô gái tôi mời cô một ly.”

Nói xong, cô ta ngẩng đầu tu ừng ực hết sách chai rượu đó.

Sau đó cô ta lật chai lại, không còn sót một giọt nào rồi dùng mắt ra hiệu cho Trần Hà Thu: “Sao cô chưa uống vậy? “

Trần Hà Thu chau mày, nhìn Nguyễn Hoàng Phúc, anh ta giả bộ ngồi xuống ghế, khoanh tay nhìn cô như là muốn nói: “Cô dám uống không? “

Trần Hà Thu cắn răng nói “Thật xin lỗi, tôi thể uống rượu.”

“Không thể? Trước đây tại những buổi như này, một lần cô phải uống đến mười mấy chai cơ mà nhỉ.” Nguyễn Hoàng Phúc liền cười với cô gái sexy đó, nghiêng đầu hỏi cô ta: “Cô nói, cô ta là đang giả vờ phải không?”

Cô ta nhìn khinh bỉ cô: “Này đừng giả vờ nữa. Giám đốc Hoàng dù sao cũng là người quen ở chỗ chúng ta, những cô gái mà ông ta đem đến, có cô nào không thể uống rượu đâu chứ?”

Từ lần trước uống tới ngộ độc phải nhập viện suýt thì mất mạng, cô giờ chỉ cần ngửi thấy hơi rượu là đã cảm thấy vô cùng buồn nôn, hơn nữa lại còn ở gần như thế này, cô gái sexy kia vừa nói vừa phả ra hơi rượu làm cô rất khó chịu.

“Xin lỗi, tôi phải vào nhà vệ sinh một chút.”

Nhìn thấy Trần Hà Thu rời đi, giám đốc Hoàng cảm thấy tức tối, liền cầm chai rượu cạn ly cùng cô gái sexy kia: “Thật ngại quá, để tôi uống cùng mọi người.”

“Mọi người uống đi, hôm nay tiền rượu tôi trả.” Nguyễn Hoàng Phúc đứng dậy, “Tôi cũng phải đi vệ sinh một lát.”

Sau khi nghỉ trong nhà vệ sinh được một lúc Trần Hà Thu mới soi gương sửa lại lớp trang điểm của mình.

Son môi nhạt đi rồi, cô tô lại.

Đột nhiên có một người ôm cô từ phía sau, đẩy cô vào gian toilet. Cô chưa kịp hô lên thì đã có bàn tay chặn miệng cô lại, bao trùm lên cô là một cảm giác vô cùng sợ hãi.

“Là ta.” Người kia khẽ cười, thì thầm vào tai cô.

Tiếng này, Trần Hà Thu chớp chớp mắt.

Nguyễn Hoàng Phúc thấy cô nhận ra mình liền bỏ tay ra, khóa cửa, xoay người lại đối diện với cô: “Cô nói với ta có việc, là chuồn về hả? “

Bình luận

Truyện đang đọc