QUỶ HỒN XIN HÃY BUÔNG THA



“Ngươi vừa mới nói cái gì? Nói lại lần nữa thử!”
Tiếng Dư Hoài giận dữ quát lên, là người luôn giữ vẻ ngoài trầm tĩnh, nhưng mỗi khi đối diện với đứa con trai ruột không lần nào ông kiềm chế nổi.

Mà Dư Phong đối với con thịnh nộ nét mặt vẫn lạnh tanh, hai người nhiều năm không gặp cũng chẳng nói được câu gì tử tế, hơn nữa quan hệ càng ngày càng tụt dốc, là cha con mà không khác gì kẻ thù.
Sau khi Tống Minh đoạt được Thiên Ma Nhãn, không những không buông tha cho Mặc Thanh mà còn đuổi cùng giết tận, cho người loan tin khắp mọi nơi hậu nhân của Dương gia vẫn còn sống, kéo đến cả người lẫn quỷ đều ráo riết truy lùng tung tích của y.

Dư Phong khó khăn lắm mới đưa Mặc Thanh trốn thoát, thật ra không chỉ Mặc Thanh, ngay cả hắn cũng không muốn trở về nơi tồi tệ này, thế nhưng chỉ có ở đây mới miễn cưỡng bảo vệ y được an toàn.
Cho dù có điên cuồng thế nào đi chăng nữa, đám yêu ma kia cũng không dám xông vào đại môn phái diệt ma, kể cả người cũng phải dè chừng thế lực của Thanh Liên phái.

Hơn nữa có Dư Hoài đứng ra giải thích, những kẻ kia mới miễn cưỡng tin Thiên Ma Nhãn đã bị Tống Minh đoạt mất.
Dư Phong ngẩng đầu lên chậm rãi nhắc lại.

“Ta nói không đúng? Nếu không phải năm xưa ông tham lam cấu kết với Tống Minh cũng đâu có chuyện như ngày hôm nay, hiện tại ông dẫn người tấn công Sương Phong cũng chỉ là lấy công chuộc tội!”

“Ngươi có biết nếu làm như vậy Thanh Liên sẽ tổn thất bao nhiêu không? Nơi này là do một tay ta xây dựng nên, ta sẽ không vì chuyện này mà một tay phá hủy nó!”
“Nếu không ra tay sớm muộn gì Tống Minh sẽ khiến thiên hạ đại loạn, ông nghĩ quan hệ giữa ông và Tống Minh rất tốt chắc sẽ không động đến phái Thanh Liên?” Nghĩ đến đây Dư Phong khẽ bật cười.

“Vậy thì Dư trưởng môn, tại sao sau khi đoạt được Thiên Ma Nhãn lão ta lại không nói gì với ông?”
Dư Hoài há hốc miệng nhưng lại không thể phản bác, nếu hiện tại cho người tấn công lên Sương Phong chắc chắn sẽ có vô số người chết, ông không muốn hy sinh đệ tử, nhưng Dư Phong nói cũng không sai, Tống Minh có Thiên Ma Nhãn trong tay không biết lão ta định giở trò gì.
“Hơn nữa nếu Dư trưởng môn ra mặt nói với các môn phái khác, không phải là không có khả năng thắng.

Tống Minh hiện tại vẫn chưa gây ra động tĩnh gì, chứng tỏ lão ta không biết sử dụng Thiên Ma Nhãn.” Dư Phong ngừng một lúc không quên nói lời mỉa mai.

“Ông yên tâm, mấy kẻ kia đều tham lam như ông thôi, chỉ cần thêm mắm dặm muối một chút chắc chắn sẽ động thủ.”
Sắc mặt Dư Hoài kém đi thấy rõ, chuyện năm xưa như là một vết dơ không thể xóa bỏ, nhưng Dư Phong lại cứ như vậy cố tình đào lên.

Dư Hoài đen mặt lại nói: “Nếu ta không giúp thì sao?”
“Vậy thì ta chỉ có thể một mình đấu với Tống Minh.”
“Ngươi điên rồi!”
“Ta cũng đã sớm bị ông bức đến phát điên rồi!”
Dư Hoài hừm mạnh một tiếng chỉ tay vào mặt Dư Phong quát lên.

“Ngươi là vì cái người ngươi mang về kia? Đến pháp lực cũng truyền một nửa cho tên tiểu tử đó, ngươi nghĩ giờ mình còn giỏi lắm à? Nó là người của Dương gia, có mối quan hệ này cản trở dù ngươi có làm gì đi nữa nó cũng sẽ không bao giờ biết ơn ngươi đâu!”
“Nếu không phải Mặc Thanh quá yếu, không tiếp nhận được nhiều pháp lực như vậy cùng một lúc thì ta đã sớm truyền cho y hết rồi! Đều là ta nợ Mặc Thanh hại y trở thành như vậy, đến mạng của ta cũng có thể đưa, một chút pháp lực này có là gì.”
Vốn dĩ Dư Phong còn bình tĩnh nhưng nhắc đến chuyện này thân thể của hắn không khỏi run lên, hắn nhìn Dư Hoài đôi mắt chỉ còn lại sự oán hận.

“Những chuyện này...!không phải đều là ông ban cho sao?”
“Có lúc ta còn nghĩ, có thể là do ông làm quá nhiều chuyện xấu nên ông trời muốn trừng phạt ta, vì ta vô dụng không có cách nào khiến ông quay đầu, nếu không thì sao người ta gặp cứ phải là Mặc Thanh, còn yêu y nhiều đến vậy.”
Dư Hoài lúc nãy còn cứng miệng, không hiểu sao hiện tại nửa lời cũng không thể phản bác.

“Ông có biết vì sao sau khi biết chuyện ta không rời đi luôn mà vẫn ở lại không?” Dư Phong ngừng lại hít một hơi thật sâu, hắn nói: “Trước khi ra đi mẹ từng nói với ta năm xưa ông không như vậy, bà ấy mong ta ở bên ông nhiều một chút giúp ông tỉnh ngộ, nhưng mà ta thật sự đã cố gắng hết sức rồi, ta không làm được.”

“Nếu ông còn một chút lương tâm… thì giúp Mặc Thanh lấy lại thứ thuộc về y đi.”
Dư Hoài tuổi không còn trẻ, dạo gần đây gặp lại con, chẳng những không vui vẻ như ngững gia đình khác, khóe mắt lại xuất hiện thêm nhiều nếp nhăn.

Ông ngồi gục xuống ghế, hai mắt dần nhắm lại khó khăn nói: “Thật ra năm đó… ta không tự tay gi3t chết Dương Ngọc.

Khi đến thì ông ta đã tắt thở rồi.”
Chân Dư Phong mới bước qua bậc cửa khựng lại, nhưng hắn rất nhanh lấy lại bình tĩnh lạnh lùng đáp.

“Ông không tự mình ra tay, nhưng cũng chính là ông khiến hai cha con họ vào cảnh đường cùng đấy, có gì khác nhau.”
Dư Hoài khó khăn dựa lưng vào ghế, qua thật lâu sau mới mệt mỏi đứng dậy nói với đệ tử bên ngoài.

“Thay ta gửi thiệp mời đến trưởng môn các phái… nói rằng ta có chuyện cần bàn.”
*
Sau lần nói chuyện đó Dư Phong thật sự không đến tìm y nữa, Mặc Thanh cũng không quan tâm cho lắm, dù sao y cũng đâu làm gì khác được.

Danh Danh vẫn hàng ngày đến chăm sóc y, lúc đầu Mặc Thanh còn hờ hững nhưng cô bé nói thực sự rất nhiều, phải nói rằng y chưa từng gặp ai nói nhiều như vậy.

Mặc Thanh có muốn lạnh nhạt đến đâu, với những câu hỏi không dứt của Danh Danh, vẫn cố miễn cưỡng trả lời một hai câu.

Mỗi lần như vậy lại khiến cô bé mừng rỡ không thôi chạy đi khoe với Tiểu Trương.
Bộ dạng của Danh Danh thật giống y ngày trước, tầm tuổi đó y cũng vô lo vô nghĩ như vậy.
Hôm nay Danh Danh lại mang đồ ăn đến, nàng nấu ăn thực sự rất ngon, Danh Danh vừa đặt đồ ăn trên bàn vừa luôn miệng nói:
“Hôm nay Tiểu Trương mới câu được con cá chép, muội thấy nó liền nghĩ đến ca ca.

Cá to lắm luôn, muội chọn lấy phần ngon nhất nấu đó, hôm nay mà ca ca lại ăn ít Danh Danh sẽ rất buồn.”
Biết Mặc Thanh sẽ không trả lời nhưng Danh Danh vẫn tự nói, tự gỡ xương cá ra gắp vào trong bát của y.


Mặc Thanh không muốn bản thân vô dụng đến mức cơm cũng không tự ăn được, nên từ ngày đầu tiên đã không để ai giúp, tự mình cầm lấy đũa ăn từng chút một.

Lúc đầu còn khó khăn cơm rơi vung vãi, nhưng giờ đã đỡ hơn trước nhiều.
Quả thật như Danh Danh nói thịt cá rất ngon lại còn mềm, vừa vào trong miệng đã tan ra.

Nhìn thấy Mặc Thanh ăn được Danh Danh cười đến híp mắt lại, cẩn thận gỡ từng miếng xương ra, đến khi nhìn thấy y ăn sạch bát cơm mới chịu dừng lại.

Thật ra Mặc Thanh không muốn ăn nhiều như thế, nhưng y còn sợ cô bé này luôn miệng nói không dứt hơn.
Danh Danh vui vẻ thu dọn bát đũa nói: “Ca ca đợi muội một chút, muội đi cất đồ rồi dẫn huynh ra ngoài dạo nha.”
Mặc Thanh vẫn không đáp Danh Danh cũng không lấy làm lạ.

Khi đi ra ngoài nàng cũng không bất ngờ khi gặp Dư Phong, chưa cần hắn mở miệng đã lanh lợi nói trước.
“Hôm nay ca ca rất khỏe, mắt không còn đau nữa, muội thay thuốc cho ca ca rồi, thỉnh thoảng còn dẫn ca ca đi dạo.

Cơm cũng ăn được rất tốt, ca ca không tức giận với muội, mọi thứ đều ổn sư huynh không cần lo.”
Dư Phong vừa định mở miệng hỏi đã bị Danh Danh cướp lời trước, trả lời hết sạch những thứ hắn cần biết.

Dư Phong mỉm cười xoa đầu Danh Danh.

“Danh Danh thật giỏi, vất vả cho muội rồi.”
Danh Danh được khen cười rạng rỡ, nhưng nhìn thấy sắc mặt Dư Phong không được tốt, nàng ngập ngừng một lúc rồi nói: “Mặc ca ca có muội chăm sóc rồi… nhưng mà sư huynh, huynh cũng phải tự chăm sóc cho mình, được không?”


Bình luận

Truyện đang đọc