QUỶ HỒN XIN HÃY BUÔNG THA



Mặc Thanh cảm thấy khó chịu đến không thể thở nổi, ngay cả phía sau có một thây ma đang loạng choạng bò đến gần cũng không khiến y hoảng sợ bằng lúc này, nỗi sợ hãi len lỏi trong lòng từ từ lan rộng vào nơi sâu thẳm nhất, nghiền nát một chút lý trí cuối cùng còn sót lại.

Ánh mắt của Doãn Tình không những lạnh lùng dửng dưng, mà trong đó còn chứa bảy phần oán hận.

Mặc Thanh nhất thời sửng sốt, nếu ánh mắt có thể giết người thì có lẽ y đã sớm chết từ lâu.
Tại sao sư huynh lại nhìn y bằng ánh mắt này?
Hai người đối diện với nhau một khoảng thời gian không lâu, bỗng Doãn Tình vội vàng cúi xuống đưa tay ra gấp gáp nói: “Mặc Thanh mau nắm lấy tay ta!”
Mặc Thanh vẫn chưa lấy lại bình tĩnh ngơ ngác nhìn hắn.

Doãn Tình lần nữa lớn tiếng thúc giục: “Sao còn ngơ ra đấy, nhanh lên!”
Lần này Mặc Thanh không dám chậm trễ thêm, y nhanh chóng nắm chặt lấy tay Doãn Tình, dùng hết sức mà bò lên trên, chân vừa rời đất thây ma cũng vừa bò đến.

Chỉ cần chậm một chút thôi, có lẽ ánh mặt trời ngày mai y chẳng thể nhìn thấy.


“Đệ không sao chứ? Làm ta lo chết rồi.” Doãn Tình lo lắng ngó ngàng Mặc Thanh từ trên xuống dưới một lượt, thấy y không có vết thương gì mới thở phào một hơi.

Nhưng hành động này càng khiến Mặc Thanh há hốc miệng không nói thành lời, rõ ràng trước đó sư huynh cứ như muốn đứng nhìn y chết, sao hiện tại lại trông thực sự rất lo lắng.

Không lẽ y bị ảo giác?
Suy nghĩ của Mặc Thanh rất nhanh bị gián đoạn, cái hố kia tuy không cao lắm nhưng thây ma cũng không thể tự trèo lên, nó phát hiện ra sự sống càng thêm hung dữ, ở phía sau liên tục phát ra những tiếng gầm gừ, như muốn nhào đến cắn xé hai người.

Đột nhiên trong hang động vang lên tiếng bước chân, Mặc Thanh theo phản xạ nhìn qua, chợt thấy chính là Dư Phong biến mất trước đó cõng theo một người tiến về phía này.
Dư Phong nhìn thấy Mặc Thanh cũng không khỏi kinh ngạc, nhưng ánh mắt phần nào nhu hòa đi thấy rõ, sát khí trên người cũng giảm bớt đi phần nào.

Mặc Thanh nhìn thấy vệt máu trên mặt hắn lo lắng hỏi: “Lúc nãy xảy ra chuyện gì vậy? Ngươi không bị thương chứ?”
“Ta không sao.” Dư Phong bình thản trả lời, nhìn thấy tầm mắt của y hắn vội giải thích: “Là máu của Du Nhiên, lúc nãy không may bị va đầu vào đá, không sao đâu.”
Nghe vậy Mặc Thanh mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, hai người chỉ đơn giản hỏi qua mấy câu.

Dư Phong liếc qua thứ đang gầm gừ trong hố nói: “Lúc nãy ta phát hiện ở đây có vài xác sống, ngươi nhớ cẩn thận đừng để bị thương.”
“Ở đây mà lại có xác sống?” Mặc Thanh không khỏi run lên.

Thây ma trước họ gặp khá là vô dụng, tuy nhìn giống xác sống nhưng nó không gây hại.

Xác sống thì đáng sợ hơn rất nhiều, nếu không cẩn thận bị cắn thì có khả năng cũng sẽ bị thi biến.

Nếu lúc nãy y lên chậm một chút nữa không biết chừng cũng không thoát được, nghĩ đến đây Mặc Thanh không khỏi quay qua nhìn Doãn Tình.
“Ta đi một vòng cũng xác định được tình hình nơi này rồi, ở đây bày ra một pháp trận lấy hang động này làm trung tâm.

Nếu ta đoán không lầm ban nãy chúng ta vào chỉ là một lối, còn có ba hướng khác tương đương với bốn phía Đông, Tây, Nam, Bắc.

Có người cố ý nuôi xác sống ở đây, chỉ cần cảm nhận được hơi thở là không ngừng ra tay.”
“Chúng ta phải làm sao đây?” Mặc Thanh hỏi.

“Nghe thì có vẻ phức tạp nhưng thật ra giải rất dễ, chúng ta chỉ cần ra ngoài tìm đến bốn cửa động đặt bùa trấn giữ, sau đó phá hủy trận pháp, số xác sống này mất đi bùa khống chế sẽ lập tức yếu đi rồi tan biến.”
“Vậy mau đi ra ngoài, nếu ở đây có số lượng lớn thì phiền phức đó.”
Dư Phong gật đầu vẫn không quên trấn an: “Ta tính qua rồi, đây chỉ là một pháp trận nhỏ, không có quá bốn con đâu.”
Vừa dứt lời đột nhiên sau lưng Dư Phong vang lên tiếng động, hắn xoay người lại khẽ nhíu mày nhìn một xác sống đang tiến gần về phía này.

Trên người hắn vẫn đang cõng Lâm Du Nhiên nhất thời vướng víu, thấy vậy Doãn Tình thuận tay rút kiếm ra, không chút do dự đâm thẳng một nhát xuyên qua tim.

Máu từ xác sống dọc theo đuôi kiếm chảy dài rơi xuống đất, xác sống ngã dưới chân hắn không ngừng giãy giụa, Doãn Tình đến một cái nhíu mày cũng không có trực tiếp rút kiếm ra.

Xác sống chưa chết hẳn, bàn tay loạng choạng duỗi về phía Mặc Thanh làm y hoảng sợ lùi về sau.

Doãn Tình dùng chân lạnh lùng đạp lên lưng nó, tay không vẽ vài đường trên không trung tạo thành một chữ màu đỏ, vẽ xong hắn hất tay lên, dòng chữ lập tức bám lên xác sống làm nó triệt để nằm im.

Mặc Thanh nhíu mày hỏi: “Sư huynh, chiêu lúc nãy huynh vừa dùng là gì vậy? Ta chưa thấy huynh sử dụng bao giờ.”
“Định tâm thuật.” Doãn Tình thản nhiên đáp: “Tuyệt chiêu của Sương Phong, sư đệ đừng có nói với ta là chưa từng nghe qua.”
Mặc Thanh há hốc miệng khóe môi run lên nhưng lại không nói được một lời nào, thứ này y quả thật đã từng nghe, nhưng là do chính Doãn Tình kêu với y rằng thuật này khó học.

Sao chẳng qua bao lâu mà đã luyện thành rồi?
Nhưng không để y kịp suy nghĩ thêm, Dư Phong đã dẫn họ đi ra ngoài, trước khi pháp trận này đủ lớn sinh ra thêm nhiều xác sống, họ cần phải tiêu diệt trước.

Vì Lâm Du Nhiên vẫn còn bị thương nên mọi chuyện còn lại đều giao cho Doãn Tình và Dư Phong xử lý, Mặc Thanh đành ngồi một bên nhìn.

Vết thương của Lâm Du Nhiên không lớn lắm chỉ bị chảy một ít máu, nhưng chắc bị đập vào đâu đấy nên vẫn luôn hôn mê bất tỉnh.

Mặc Thanh ngồi một chỗ không có gì làm nên quan sát nơi này một lượt, khu rừng này âm u mù mịt chướng khí, vì trước đó có tin đồn quỷ ăn thịt người nên không một ai dám bén mảng, đứng ở một nơi như thế thật sự không tránh khỏi khiến người ta sinh ra cảm giác sợ hãi.

Đột nhiên có một bóng đen lướt qua mặt Mặc Thanh, bước chân của y thoáng dừng lại nhưng nhìn kỹ thì mọi thứ đều rất bình thường, y dụi mắt lại lần nữa, ngoài cây cối xung quanh ra một bóng người cũng không có.

Mặc Thanh thầm trách bản thân nhìn gà hóa cuốc, y xoay người lại không ngờ bóng người đó đã đứng sau lưng y từ lúc nào.

Mặc Thanh giật mình suýt nữa vấp ngã, phía trước y là một bóng nam nhân lớn chỉ nhìn thấy mỗi tấm lưng, dù không biết đây là ai nhưng Mặc Thanh lại không hề sợ hãi tiến lên vài bước, cẩn thận gọi: “Ai vậy?”
Nghe thấy tiếng Mặc Thanh, bóng lưng khẽ run lên từ từ quay lưng lại, chỉ thấy người đó nhoẻn miệng cười với.
“Niên Nhi...!Cuối cùng con cũng đến rồi.”
...
Khi Dư Phong xong chuyện trở về đúng lúc nhìn thấy Mặc Thanh đứng thất thần một chỗ, không những thế trên mặt còn giàn giụa nước mắt, Dư Phong gọi vài câu y cũng không hề phản ứng, hắn đành trực tiếp dùng tay vẽ vài đường lên lưng Mặc Thanh, sau cùng dùng sức đập mạnh một cái lên người y.
Mặc Thanh đột nhiên mở lớn mắt, chân mềm nhũn như muốn ngã xuống, cũng may được Dư Phong kịp thời đỡ lấy.

Dư Phong vội lay mạnh, kéo ý thức của y trở về.
“Mặc Thanh, Mặc Thanh, tỉnh lại đi!”
Mặc Thanh như người mất hồn liên tục nhìn chằm chằm về phía trước, Dư Phong có gọi thế nào cũng không trả lời, bị hắn làm phiền hồi lâu mới miễn cưỡng mở miệng.
“Lúc nãy ta nhìn thấy cha ta...”
“Ngươi nhìn nhầm rồi, ở đây đâu phải Lương Thành, sao cha ngươi có thể xuất hiện ở đây.”
Dư Phong liên tục trấn an, nhưng hắn vừa mới dứt lời Doãn Tình ở một bên đã nói xen vào.

“Lương Thành là nơi ngày trước cử nhà Dương Ngọc từng ở, nhưng đâu có nghĩa Dương Ngọc cũng chết ở đấy.”
Mặc Thanh thoáng giật mình nhìn Doãn Tình hỏi: “Huynh nói vậy là ý gì?”
“Có nhớ ta từng nói Dương Ngọc trên đường chạy trốn mới bị người ta sát hại không? Cuối cùng bị phơi xác mặc cho bầy sói cắn xé –”
Dư Phong che tai Mặc Thanh lại quát lên: “Ngươi muốn nói gì thì trực tiếp nói đi!”
Mặc dù Dư Phong rất lớn tiếng, nhưng Doãn Tình không những không tức giận còn thoáng mỉm cười: “Chẳng phải nói chết trên núi hay sao? Đây vừa vặn cũng là núi.”
Dư Phong phản bác: “Không thể nào, ta nghe nói hai cha con họ chạy trốn đến Vân Sơn –”
“A.” Doãn Tình đột ngột thốt lên: “Chuyện khi đó không vẻ vang gì nên ai cũng giữ kín tung tích cuối cùng của Dương Ngọc...”
Doãn Tình hạ giọng xuống, trên môi mang theo ý cười không thể che giấu nhìn Dư Phong: “Sao ngươi lại biết họ chạy đến núi Vân Sơn?”


Bình luận

Truyện đang đọc