QUỶ HỒN XIN HÃY BUÔNG THA



Dư Phong liếc nhìn qua Mặc Thanh, sau đó trầm giọng nói:
“Vài ngày trước ta vào trong nghĩa địa phát hiện...!có một thứ đáng sợ đứng đằng sau đánh thức những xác chết này...”
Dư Phong cố tình tỏ ra vẻ thần bí, một thôn dân cũng có chút hiểu biết nghe vậy hoảng hốt thốt lên.
“Thứ đáng sợ? Không lẽ là có quỷ?!”
Nghe đến đây có người bất giác run lên, ngay cả Mặc Thanh cũng nghi hoặc nhìn về phía Dư Phong.

Đây là địa phận gần phái Sương Phong, đáng nhẽ không nên có yêu ma chứ đừng nói là quỷ.

Dù có thì cũng đâu thể thoát khỏi tai mắt của đệ tử Sương Phong mà hoành hành ở đây lâu vậy chứ?
Người khác càng nóng lòng Dư Phong lại cố tình qua loa, hắn uống thêm một ngụm rượu sau đó mới thong thả kể.
“Thứ này gọi là mị quỷ, chuyên giúp đỡ những kẻ đã chết hoàn thành tâm nguyện cuối cùng.

Nó hiện tại mới tu luyện cũng không có gì đáng sợ lắm, ta giao đấu hai ngày hai đêm…" Hắn nhìn về phía Mặc Thanh ho khan, "Không may bất cẩn mắc bẫy một chút, nhưng mị quỷ cũng bị thương không nhẹ.

Tối nay ta sẽ lại tiếp tục xử lý nốt, mọi người cứ yên tâm.”
Nghe vậy người ngồi trên bàn mới thở phào một hơi, riêng Mặc Thanh lại khác.


Tuy thấy tên này khả nghi nhưng hiện tại hắn đã chắc nịch thứ này là mị quỷ, y còn ở lại vướng chân người ta làm gì, chẳng lẽ lại đi cướp mối với hắn?
Với sức của y dù có cướp được cũng không có khả năng tiêu diệt quỷ.
Dư Phong cũng để ý từ nãy đến giờ Mặc Thanh luôn im lặng, hắn suy nghĩ một lúc nói thêm vào.
“Đúng rồi, hôm qua may mà gặp được tiểu đạo trưởng này giúp nên ta mới dễ dàng thoát thân.” Dư Phong quay sang nhìn Mặc Thanh cười: “Lần này vẫn mong ngươi giúp đỡ nhiều.”
Mặc Thanh ngạc nhiên quay ra nhìn Dư Phong.
Y đã giúp cái gì? Đánh hắn một trận à? Với người khác thì đáng nhẽ nên kiếm cớ đuổi y đi mới đúng, hắn giữ lại là có mục đích gì?
Trưởng thôn giờ mới nhớ ra Mặc Thanh vẫn còn ngồi đây, vội quay sang nói:
“Nếu cả hai vị cùng hợp tác tiêu diệt thứ này thì chúng ta yên tâm rồi, yên tâm rồi.”
Còn nhiều người ở đây nên Mặc Thanh cũng không trực tiếp chất vấn kẻ kỳ quái này, y ném ánh mắt khó chịu về phía hắn.

Mà Dư Phong thì ngược lại, cứ mỉm cười nhún vai thích thú nhìn y.

Đợi đến khi bữa ăn kết thúc hai người trở về phòng, Mặc Thanh cố tình đi trước, hai tay khoanh trước ngực đứng ở một góc tường chặn đường chất vấn.

“Tại sao ngươi lại lôi ta đi cùng, không sợ ta cướp một nửa tiền của ngươi à?”
“Ai nói là ta sẽ chia tiền cho ngươi chứ?” Dư Phong mỉm cười động đến vết thương trên mặt, hắn suýt xoa một tiếng rồi nói tiếp.

“Ngươi đánh ta một trận không bắt ngươi đền bù gì sao mà được, dù gì ngươi cũng là đạo sĩ mà đi theo làm trợ thủ cho ta đi.”
“Trợ… trợ thủ?” Mặc Thanh lắp bắp không tin vào tai mình, nhìn y thế này lại bắt y đi làm trợ thủ cho hắn???
“Ta bị ngươi đánh thương tích khắp người, đã không trả tiền thì thôi còn không xin lỗi.

Hiện tại ta lôi ngươi đi sai vặt một chút cũng không được?”
Dư Phong xoa xoa cằm, nhẹ nhàng nói: “Ngươi không đồng ý cũng không sao, ta nói với người ta, ngươi tên là gì rồi nhỉ....!à Mặc Thanh…Ta đi truyền tin đệ tử Mặc Thanh của Sương Phong phái không những nhìn nhầm người thành quỷ, còn đánh cho người ta một trận, đã vậy còn không biết xin lỗi ngang tàn hống hách…”
“Ngươi câm miệng!” Mặc Thanh tức giận hai má đỏ ửng, tay run run chỉ vào mặt hắn mãi một lúc sau mới thốt nên lời.
“Ngươi tưởng đe dọa như vậy ta sợ ngươi chắc.

Nếu vậy thì được rồi… ngươi thắng.

Làm trợ thủ thôi mà, làm thì làm, ta sợ gì chứ!”
Nói xong Mặc Thanh hậm hực chạy về phòng đóng ‘rầm’ cửa lại, Dư Phong nhìn theo bộ dạng của y bật cười nói với theo.
“Vậy thì tối nay gặp lại nhé Mặc đạo trưởng!”

Mặc Thanh bước vào phòng vò đầu tóc tai khó chịu không thôi, sao lần đầu tiên xuống núi đã gặp phải chuyện đáng ghét vậy chứ!!!
***
Đến gần chiều Dư Phong lại sang làm phiền Mặc Thanh, y mắt nhắm mắt mở khó chịu nhìn hắn, nửa câu cũng không nói lần nữa đi vào trong nghĩa địa.

Suốt dọc đường Dư Phong vẫn luôn là người bắt chuyện trước, lần này hắn lại hỏi:
“Mặc Thanh này, trước khi ngươi đến đây đã điều tra được gì rồi? Có biết thứ khiến những xác chết kia bật dậy chính là mị quỷ không?”
Mặc Thanh hơi bất ngờ hỏi lại: “Phải điều tra trước sao?”
“Chứ ngươi không biết gì về nó thì tiêu diệt kiểu gì?” Dư Phong dừng hẳn lại nhìn y nghi ngờ hỏi, “Hôm qua ngươi chưa tìm hiểu qua tình hình đã dám vào trong nghĩa địa?!”
Mặc Thanh mím môi không nói, nhưng như vậy Dư Phong cũng đủ hiểu, hắn bật cười.

“Ngươi có phải đệ tử Sương Phong thật không đấy?”
“Dĩ nhiên là thật rồi!” Mặc Thanh lập tức giãy nảy lên, “Ta thấy các sư huynh ta tiêu diệt yêu ma cũng đâu cần điều tra gì vẫn giết được đấy thôi.

Là ngươi phiền phức bày lắm trò thì có!”
“Đó là với những yêu ma đơn giản thì điều tra làm gì cho mất công, nhưng đây là quỷ đó, tiểu đạo trưởng của ta ơi.

Nếu không phải ta đến trước, giờ này có lẽ ngươi đã không còn mạng mà trở về rồi!”
Mặc Thanh vốn không hiểu những chuyện này cho lắm.

Không biết sư phụ đã nói qua chuyện này chưa, chỉ trách mỗi lần đến giờ học y lại không chăm chú, cũng không biết nó có được nhắc đến trong quyển sách nào không.

Quả thật là sư huynh cũng chưa từng dẫn y đi đâu xa ngoài mấy thôn xung quanh núi, lấy đâu yêu ma lợi hại mà gặp.

Hơn nữa, nghe người kể lại thì đây chỉ là hiện tượng quỷ nhập tràng bình thường thôi mà, sao giờ lại trở thành mị quỷ gì đó.
“Vậy làm sao ngươi biết thứ trong đó là mị quỷ?”
Dư Phong thấy đã có cơ hội cho mình thể hiện, liền hắng giọng nói: “Cái này ngươi phải xem bắt đầu việc tại sao xác chết lại đứng lên đi.

Ngươi có biết từ đầu tháng đến giờ, đã có bao nhiêu thi thể sau khi chôn xuống rồi lại bật dậy không?”
Mặc Thanh thật thà lắc đầu, Dư Phong xoa xoa hai bên thái dương.

...Xem ra kẻ này cái gì cũng không biết.


“Có tất cả năm thi thể.

Sau khi rời khỏi quan tài, những thi thể đó vốn không đi đâu xa, gần nhất thì là cách huyệt mộ hai trăm bước, xa nhất là đến dưới trấn.

Mà chiêu lợi hại nhất của mị quỷ chính là thao túng người chết mê hoặc người sống, chỉ cần giúp càng nhiều người chết hoàn thành tâm nguyện pháp lực của nó ngày càng cao.

Xác chết đầu tiên là một ông cụ mù, nguyện vọng lớn nhất của ông ta chính là được thấy ánh sáng, cho nên mới chỉ đi đến trước bờ vực nơi bình minh tươi đẹp nhất.”
“Người thứ hai, tâm nguyện của bà ta là được nhìn người thân lần cuối, nên mới xuống đến tận dưới trấn trở về nhà của mình.

Tương tự, những xác chết còn lại cũng vậy, mỗi người một nguyện vọng chỉ cần hoàn thành lập tức sẽ ngã xuống.”
Mặc Thanh chăm chú lắng nghe sau đó xoa xoa cằm.

“Sao ngươi biết được nguyện vọng của người đã chết?”
“Dĩ nhiên là đi hỏi rồi không lẽ ta bói ra à?” Dư Phong thực sự cảm thấy đau đầu, cái tên tiểu tử này sao mà làm được đạo sĩ vậy?
Mặc Thanh nhìn hắn bĩu môi không nói gì nhưng trong lòng lại âm thầm tính toán.
Cứ đợi đi, ngày nào đó y giỏi hơn hắn xem hắn còn ra oai đến mức nào.

Mặc Thanh cảm thấy kẻ này rất đáng ghét, hắn vừa quay người y liền dơ tay lên thành nắm đấm.

Dư Phong đột nhiên quay đầu lại nhìn, y vội vỗ lên trán rồi kêu lên.

“Á con muỗi!”
Sau đó như không có chuyện gì nở một nụ cười vô hại rồi chạy đi trước.

Dư Phong nhìn theo bóng lưng y khóe môi giật giật mang theo ý cười.


Bình luận

Truyện đang đọc