QUỶ HỒN XIN HÃY BUÔNG THA



Dục vọng lần đầu được bộc phát như nước tràn bờ đê, không thể tránh khỏi càng ngày càng mãnh liệt, huống chi là cùng với người hắn ngày đêm tâm niệm.

Dư Phong luồn tay qua mái tóc Mặc Thanh, từng sợi tóc mềm mại như sóng nước xen qua kẽ tay hắn, y ở dưới thân hắn mà nức nở gào khóc, hai chân quấn ngang eo theo từng động tác mà không ngừng run rẩy.
Đôi tay cào loạn sau lưng hắn để lại những vết xước dài ngập máu, Mặc Thanh không thể chịu nổi khoái cảm mãnh liệt như vậy liên tục xin tha nhưng hoàn toàn không có tác dụng.

Dư Phong như con thú đói lâu năm, lần đầu tiên thả ra đã gặp ngay miếng thịt béo bở làm hắn không ngừng cắn xé, chỉ hận không thể nuốt luôn vào bụng.

Giọt nước theo khóe mắt chảy dài xuống, Mặc Thanh đã không còn sức để rên rỉ, tay chân mềm nhũn buông xuống hai bên.

Dư Phong ngừng lại liếm trọn từng giọt nước mắt trên má y, nước mắt mặn đắng nhưng lại khiến người ta ngọt ngào đến lạ.

Hắn ôn nhu lau mồ hôi trên trán y, tác dụng của Mị hương trong người đã có dấu hiệu giảm bớt, hắn thở dốc giọng nói mang theo dục vọng hỏi:
“Thanh Thanh… ta làm ngươi có thoải mái không?”
Mặc Thanh khẽ run rẩy sau đó trừng mắt lên lườm hắn, nhưng y hiện tại như con mèo hoang bị cắt sạch móng vuốt, có trừng nữa trừng thế thì vào trong mắt Dư Phong cũng chỉ như đang ngại ngùng làm nũng.


Mặc Thanh cau có đẩy người hắn ra quát:
“Xong rồi thì cút khỏi người ta!”
Con mẹ nó lúc đầu còn bảo sẽ nhẹ nhàng, vậy mà hắn gặm nhấm người y chẳng khác gì bao cát, hiện tại động một chút cũng thấy đau!
Càng nghĩ Mặc Thanh càng giận muốn tránh khỏi người hắn, nhưng chân tay y mềm nhũn nhanh chóng bị hắn khống chế trong vòng tay.

Thứ đó của hắn vẫn chôn sâu trong thân thể y, được hậu huyệt của y nuốt trọn lấy.
Dư Phong vội cầm lấy tay y, mười ngón tay đan chặt lấy nhau, mồ hôi trên trán hắn rơi thành giọt rơi xuống trên mặt Mặc Thanh làm y khẽ chớp mắt, ánh trăng mờ ảo làm gương mặt hắn càng thêm sắc nét.

Miệng mắng chửi là vậy nhưng thân thể lại không như ý muốn, thành ruột đã quen với dị vật liên tục siết chặt hắn lại.

Hai người giữ tư thế này một lúc lâu, bốn mắt nhìn chằm chằm như muốn nhìn thấu tâm can đối phương, đến khi bên ngoài vang lên tiếng bước chân mới kéo cả hai trở về thực tại.

Khoái cảm qua đi chính là hoảng sợ, Mặc Thanh hốt hoảng mở trừng mắt.

Đảo hoang này có tiếng bước chân chỉ có hai khả năng, một là quỷ, hai chính là sư huynh của y.

Mà hai người đang trong bộ dạng này sư huynh của y còn đáng sợ hơn cả quỷ.
Mặc Thanh giãy dụa muốn ngồi dậy nhưng lại bị Dư Phong giữ chặt lại, y cố kìm nén hạ giọng xuống, “Có người đến, ngươi còn không mau đứng dậy!”
“Thanh Thanh…”
Trái lại Dư Phong rất bình tĩnh, tính khí dưới thân vừa hạ nhiệt được một chút bị y cọ quậy lại lớn dần lên.

Mặc Thanh cũng cảm nhận được sự biến đổi này trước mắt chỉ còn là hoảng hốt.

Y lắc đầu vừa sợ hãi vừa van xin, “Đừng mà Dư Phong, đừng để sư huynh ta nhìn thấy… A a.”
Mặc Thanh chưa kịp nói xong bên dưới thân đã tiếp tục động, giọng nói khàn khàn vang vọng bên tai như sét đánh làm y cảm thấy đầu óc mù mịt.

“Thanh Thanh… nhưng ta không dừng lại được làm sao bây giờ?”
Tiếng bước chân ngày càng gần làm Mặc Thanh gần như tê dại, đau đớn cùng khoái cảm khiến y không khỏi phát ra những tiếng rên rỉ.


Y cắn chặt răng chịu đựng, ngại ngùng xen lẫn sợ hãi làm y nức nở cầu xin.
“Ta xin ngươi đấy Dư Phong… Ta không muốn…”
Dư Phong vẫn như không nghe thấy, khống chế thân thể y trong tay đâm tận cùng vào nơi sâu nhất.
“Mặc Thanh đệ có ở đây không?”
Là giọng của Doãn Tình, vừa nghe thấy thân thể Mặc Thanh không khỏi run lên, đáy mắt lộ ra nét hoảng sợ thấy rõ.

Dư Phong lại coi như không nhìn thấy thúc mạnh hông làm y kêu lên thành tiếng, lần này không đợi y phản ứng Dư Phong đã dùng tay bịt chặt miệng của y lại ra dấu im lặng.

“Không muốn để sư huynh nghe thấy thì Thanh Thanh ngoan một chút.”
Mặc Thanh lắc đầu, nước mắt lần nữa rơi xuống làm ướt đẫm hai bên mắt.

Ngoài kia Doãn Tình cũng như nghe thấy tiếng gì đó dừng lại hỏi người bên cạnh, “Ngươi có nghe thấy gì không?”
Đợi một lúc người kia mới trả lời, dù hắn chưa cất tiếng Mặc Thanh cũng đoán được bên cạnh Doãn Tình là Lâm Du Nhiên.

“Không nghe thấy gì cả, sao vậy?”
“Chắc là ta nghe nhầm.”
“Ngươi đừng lo lắng quá Mặc Thanh đi cùng Dư Phong sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.”
“Mong là vậy.”
Cuộc đối thoại ngắn ngủi nhưng từng câu từng chữ Mặc Thanh đều nghe rất rõ, nói xong hai người dần rời đi.

Chờ tiếng bước chân đi rồi căng thẳng trong lòng y mới giảm bớt, nhưng chưa kịp thở phào nhẹ nhõm được bao lâu, vật cứng dưới thân lại tiếp tục ra vào.

Hiện tại thở thôi cũng cảm thấy mệt, y nhắm mắt lại buông xuôi thứ gì cũng không muốn quan tâm.
Chẳng biết qua bao lâu Dư Phong mới chịu dừng lại, hắn rút tính khí từ trong người y ra, chất lỏng hỗn hợp cùng dịch ruột theo kẽ hở tuôn trào rơi xuống làm bẩn cả một lớp y phục.

Ân ái qua đi trời cũng hừng sáng, hắn để lại trên người Mặc Thanh vô số vết tích.

Dư Phong vội vàng chỉnh lại quần áo nhẹ nhàng đỡ y lên, khóe mắt Mặc Thanh sưng lên thấy rõ, đôi mắt ửng đỏ hàng mi vẫn còn ngập nước.


Hắn chỉnh lại y áo cho y, nhưng lăn lộn dưới đất cả đêm y phục đã sớm bẩn không thể mặc lại.

Dư Phong che chắn y lại ngó ngàng xung quanh nói:
“Ngươi đợi một chút ta đi tìm hành lý, không biết lúc nãy rơi ở đâu rồi.”
Bên trong tay nải có vài bộ quần áo cùng y phục, đồ của Mặc Thanh cũng không biết đã lạc đi đâu nhưng y chẳng có tâm trạng tìm kiếm, hai mắt rũ xuống mệt mỏi không muốn mở miệng.
Không lâu sau Dư Phong cầm theo tay nải quay lại, không tìm thấy đồ của Mặc Thanh nên y tạm thời mặc đồ của hắn.

Y phục của hắn đều là màu đen, thường ngày Mặc Thanh hay mặc những màu sắc dễ nhìn, hiện tại khoác lên người lại càng tôn lên làn da trắng nõn.
Hai người thay đồ sạch sẽ xong Dư Phong không khỏi khen ngợi, “Thanh Thanh của ta đẹp thật đấy mặc đồ gì cũng thấy đẹp.”
Nghỉ ngơi một lúc Mặc Thanh cũng lấy lại sức hơn, y mở mắt ra lạnh lùng nhìn hắn.

Không hiểu sao Dư Phong cảm thấy có linh cảm xấu, quả nhiên ngay sau đó Mặc Thanh giơ tay lên tát thẳng lên mặt hắn.
Chát.
Tiếng bạt tay chát chúa cất lên, mệt mỏi cả đêm Mặc Thanh không còn bao nhiêu sức, nhưng một cái tát này cũng khiến Dư Phong thất thần, mãi một lúc sau hắn mới run run nói thành lời.
“Mặc Thanh…”
“Ngươi cố tình đúng không?” Mặc Thanh cũng không tránh né nhìn thẳng hắn chất vấn, “Biết sư huynh ta ở bên ngoài vẫn làm như vậy, ngươi cố ý đúng không?”
Giọng nói khàn khàn của Mặc Thanh không một chút uy hiếp nhưng cũng đủ làm hắn hốt hoảng, ai mà ngờ nửa giờ trước còn thân mật nói trở mặt là trở mặt, hắn im lặng một lúc lâu sau đó hơi cúi đầu xuống thừa nhận.
“Phải.

Là ta cố ý.”
Tròng mắt Mặc Thanh đỏ lên, y gượng đứng dậy nhưng cơn đau truyền lại phía dưới khiến hai chân không ngừng run lên ngã gục xuống, “Ngươi quá đáng vừa thôi, đó là sư huynh của ta, làm chuyện này nếu để sư huynh nhìn thấy ngươi vui lắm à?”
Dư Phong ủ rũ cúi đầu xuống, “Ta không phải có ý đấy...”
Hắn im lặng một hồi lâu, lâu đến mức Mặc Thanh định rời đi mới nghe thấy giọng nghẹn ngào cất lên, “Ngươi và sư huynh chung sống với nhau từ nhỏ đến lớn, hai người thân thiết như vậy dù không có gì nhưng… nhưng mỗi lần nhìn thấy ngươi lo lắng cho hắn, ta cũng có một chút ghen tỵ mà.”


Bình luận

Truyện đang đọc