QUỶ HỒN XIN HÃY BUÔNG THA



Từ lúc quen biết đến giờ, đây vẫn là lần đầu tiên Dư Phong nhìn thấy Mặc Thanh vui vẻ đến vậy.

Mặc Thanh không che giấu được xúc động trong lòng, khóe mắt cũng thoáng đỏ lên.

Doãn Tình vừa trả lời xong y đã lập tức nhào đến ôm chặt lấy hắn, miệng còn không ngừng gọi sư huynh, sư huynh.
Lâm Du Nhiên cảm thấy có trò vui, cố ý nhìn qua quan sát sắc mặt Dư Phong.

“Cuối cùng cũng tìm được đệ rồi.”
Mặc Thanh cứ như đứa nhỏ lâu không gặp mẹ, vừa nhìn thấy đã gấp gáp lao vào ôm chặt lấy hắn.

Doãn Tình khẽ thở dài, có chút không đành lòng vòng tay qua ôm nhẹ lấy y dỗ dành.
Sư đệ này của hắn cũng thật là...! Một mình ra ngoài bao lâu nay cũng không thay đổi, còn nhiều người trước mặt như vậy nói ôm là ôm.

Làm sư huynh như hắn cũng không thể không dung túng.
“Sư huynh, sư huynh.

Ta nhớ huynh...” Mặc Thanh liên tục lặp đi lặp lại một câu làm Doãn Tình chỉ biết lắc đầu, cũng không nỡ đẩy y ra.
Không ngờ có thể gặp được sư huynh ở đây, mọi chuyện cứ như là mơ.

Mặc Thanh vui mừng không màng đến xung quanh, cứ như thế vùi vào trong lòng Doãn Tình.
Dư Phong nhìn thấy một màn này mặt không rõ cảm xúc, chỉ riêng ánh mắt hơi lạnh đi lùi sang một bên.
Từ đầu đến cuối Doãn Tình đều đứng im.


Qua một lúc lâu, Mặc Thanh thấy chán mới buông người ra.

Trên mặt không che được nét vui vẻ, y cầm lấy tay Doãn Tình lắc đi lắc lại.
“À đúng rồi.” Mặc Thanh chợt hỏi: “Sao huynh lại đến nơi này? Chẳng phải sư phụ không cho huynh xuống núi hay sao?”
Doãn Tình đưa tay xoa nhẹ lên tóc Mặc Thanh, quan sát y một lượt rồi nhíu mày nói.

“Không phải là vì lo lắng cho đệ hay sao? Gầy đi rồi này.”
Mặc Thanh cười cười không trả lời.

Dạo gần đây, ngày nào cũng phải lăn lội không gầy mới là lạ.

Lúc này mới nhớ ra vẫn còn có người bên cạnh, y vội kéo tay Doãn Tình ra giới thiệu.

“Dư Phong, Du Nhiên.

Đây là sư huynh của ta, Doãn Tình.

Là người ta hay nhắc đến đó.”
Như chỉ chờ đến lúc này, Lâm Du Nhiên hào hứng vội chạy lên giới thiệu về mình xởi lở bắt chuyện.
“Chào Doãn huynh.

Ta là bằng hữu của Mặc Thanh, huynh cứ gọi ta Du Nhiên là được.”
Doãn Tình mỉm cười đáp lại.
Nhìn thấy nụ cười này Lâm Du Nhiên bỗng cảm thấy hơi lúng túng.

Không nghĩ sư huynh của Mặc Thanh lại dễ nói chuyện như vậy, Lâm Du Nhiên không nhịn được lại nổi hứng nói nhiều thêm vài câu, nhìn qua rất thân thiết.

Chỉ có Dư Phong gật đầu lấy lệ, từ đầu đến cuối vẫn im lặng không nói lời nào.

“Đệ ra ngoài cũng biết kết bằng hữu cơ đấy, xem ra ta lo quá rồi.” Doãn Tình nhẹ giọng buông đùa một câu.

Như nhớ ra gì đó hắn nhìn xung quanh rồi ngập ngừng nói:
“Mặc Thanh, đệ hiện tại đang ở đâu? Chúng ta rời khỏi chỗ này trước rồi mới nói chuyện có được không?”
Mặc Thanh nhìn căn nhà hoang tàn trước mặt, lửa vẫn chưa cháy hết, lâu lâu còn vang lên vài tiếng nổ tanh tách.

Sư huynh của y mới tiêu diệt yêu ma xong có lẽ đã thấm mệt cũng nên trở về nghỉ ngơi, muốn rời khỏi đây trước cũng không có gì lạ.

Nhưng Mặc Thanh biết Doãn Tình sẽ không vì chuyện này mà vội vàng.

Y nhìn hắn một lúc rồi hỏi:
“Có chuyện gì sao sư huynh?”
“Ta…” Doãn Tình đưa tay lên gãi đầu, nhìn hai người Dư Phong tỏ vẻ khó xử.

Cuối cùng chọn cách hạ giọng xuống nói nhỏ đủ cho một mình Mặc Thanh nghe thấy.

“Lúc nãy ta tiêu diệt thứ trong kia, nhưng lỡ tay làm cháy luôn nhà của người ta rồi.

Tiền công cũng chẳng đủ bù lại đâu, chúng ta mau chạy trước đi.”

Mặc Thanh nghe xong trợn mắt lên nhìn Doãn Tình, Doãn Tình lại gật gật đầu xác nhận lại lần nữa.

Hai người quá hiểu nhau, có những lời không cần nói ra miệng cũng biết đối phương định nói gì.

Chuyện này vào trong mắt kẻ khác lại thành quan hệ của hai người thân thiết quá mức bình thường.

Vừa gặp mặt đã lao vào ôm ôm ấp ấp, giờ còn thì thầm rồi lén trao đổi ánh mắt.

Những điều này Dư Phong đều nhìn thấy rất rõ.

Hắn cúi đầu xuống không muốn tiếp tục nhìn cảnh tượng trước mắt.

Mặc Thanh đưa theo Doãn Tình trở về.

Suốt đoạn đường y luôn bám theo Doãn Tình nói nói cười cười, quên luôn hai bằng hữu phía sau.

Lâm Du Nhiên lúc này mới xoa xoa cằm khen ngợi.

“Bảo sao Mặc Thanh hay nhắc đến sư huynh của y như thế, muốn tài có tài, muốn sắc có sắc.

Nhìn qua cũng đã thấy đối xử với Mặc Thanh rất tốt, nếu là ta không muốn động lòng cũng khó.”
Những lời nói này như gáo nước lạnh đổ thẳng lên mặt Dư Phong.

Từ khi nhìn thấy Doãn Tình trái tim hắn như có thứ gì siết chặt, một cảm giác như sắp mất đi thứ gì đó, khó chịu không thể nói thành lời.

Dư Phong mím môi, đôi mắt như keo dán nhìn chằm chằm vào hai bóng người phía trước.
“Ai đó không tranh thủ nhanh tay lên, giờ người trong lòng của người ta đến rồi, xem lần này huynh làm thế nào.” Lâm Du Nhiên cảm thấy lửa còn chưa đủ lớn lại đổ thêm một bình dầu.

Dư Phong âm thầm nghiến răng bỏ Lâm Du Nhiên một bên đi thẳng về phía trước.

Họ đã đi đến trước cửa khách điếm, lúc đi qua không biết vô tình hay cố ý mà Dư Phong đụng mạnh một cái lên bả vai Mặc Thanh.

Hôm nay gặp lại sư huynh nên tâm trạng Mặc Thanh rất tốt, y chỉ nhíu mày nhìn theo Dư Phong một lúc rồi lại vui vẻ quay qua nói với Doãn Tình: “Sư huynh, hay là huynh sang ngủ cùng ta nhé? May mà hôm trước Dư Phong mới chuyển sang ở phòng khác.”
Doãn Tình không trả lời mà kinh ngạc hỏi ngược lại: “Đệ với Dư Phong ngủ cùng nhau?”
“Phải.” Mặc Thanh cười cười, chuyện này cũng không có gì phải giấu liền nói thêm vào.

“Đệ với các sư huynh cũng ngủ cùng nhau suốt mà, có gì sao sư huynh?”
Doãn Tình nhìn về phía Dư Phong, đúng lúc Dư Phong nghe thấy lời Mặc Thanh nói nên cũng dừng lại.

Ánh mắt hai người vô tình chạm nhau nhưng không ai nói lời nào.

Doãn Tình mỉm cười với Dư Phong rồi quay qua Mặc Thanh nói: “Không có gì, không nghĩ quan hệ của hai người lại tốt như thế.”
Dư Phong quay ngược lại tiến về phía hai người nói:
“Sư huynh của Mặc Thanh cũng coi như là sư huynh của ta.

Doãn huynh đi đường vất vả, sao có thể ở chung phòng được chứ? Để ta bảo tiểu nhị sắp xếp cho huynh thêm một phòng.”
“Sư huynh ở cùng với ta cũng được.” Mặc Thanh lập tức từ chối.


Y chỉ cảm thấy mỗi người ở riêng một phòng hết sức tốn kém, huống chi sư huynh của y cũng đâu phải là ai xa lạ.

Nhưng vào tai Dư Phong lại thành khác.

Hắn lại cảm thấy thì ra y mong mỏi được ở cạnh sư huynh của mình đến vậy.

Người vừa mới đến đã chẳng để hắn vào mắt nữa, đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn.

“Không được.

Ta sẽ thanh toán.

” Dư Phong lạnh lùng nói rồi đi đến thẳng quầy đặt một nén bạc lên bàn dặn dò.

Tiểu nhị lập tức vâng vâng dạ dạ, chạy lên dọn dẹp lấy một phòng cách xa phòng Mặc Thanh hết mức có thể.
Doãn Tình nhìn Dư Phong bằng ánh mắt kỳ lạ, nghĩ gì đó rồi mỉm cười nói: “Nếu bằng hữu của sư đệ đã nhiệt tình như thế ta cũng không từ chối nữa.”
Hắn quay qua sờ nhẹ lên đầu Mặc Thanh.

“Thanh Thanh.

Vậy ta về phòng trước, lát nữa xong ta qua tìm đệ nhé.”
Nói xong còn cố ý quay qua xem phản ứng của Dư Phong.

Quả nhiên Dư Phong đen mặt lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay Doãn Tình.

Thường ngày Doãn Tình sẽ không bao giờ gọi Mặc Thanh là Thanh Thanh này Thanh Thanh kia.

Nhìn họ bây giờ có vẻ hòa thuận nhưng đó là do lâu ngày không gặp, nếu ở chung một thời gian có thiếu ngày nào là không cãi nhau.

Mặc Thanh cũng nghĩ do Doãn Tình lâu không gặp mình nên dở chứng một chút, y cũng không quá để ý lập tức đáp lại.

“Huynh cứ nghỉ ngơi đi, để ta sang phòng huynh.”
Nửa đêm nửa hôm còn sang phòng nhau? Như vậy hắn còn mất công bỏ tiền ra dọn thêm một phòng riêng làm gì?
Dư Phong cảm thấy tính toán của mình sai quá sai, dù tức tối nhưng cũng chỉ dám để trong lòng.

Hắn không có tư cách lên tiếng phản đối, đành quay người nhanh chóng đi lên tầng.
Doãn Tình nhìn theo bóng dáng Dư Phong, khóe môi cong lên cười.


Bình luận

Truyện đang đọc