(QUYỂN 2) [XUYÊN CHẬM] SAU KHI ĐẠI LÃO VỀ HƯU

Editor: Đào Tử

____________________________

"Thiên Thạc, cậu không theo bọn tôi cùng đi khu vực an toàn?"

Bạn cùng phòng theo cùng Tề Thiên Thạc thấy hắn bất động, sắc mặt hơi khó nhìn.

"Không, thân thích người nhà tôi đều mất rồi... Hiện tại tôi tính đi cùng Diệp Tiên, em ấy đi đâu tôi đi đó..."

Tề Thiên Thạc trong vòng một đêm thành kẻ mồ côi, đối với hắn đi đâu đều như nhau.

Cha mẹ bạn gái Liễu Diệp Tiên vẫn còn, việc đầu tiên khẳng định phải giúp em ấy trước.

"Cậu điên rồi?"

Biểu lộ bạn cùng phòng kiểu "Đầu óc mày bị hỏng rồi".

"Giờ bên ngoài tất cả đều là quái vật ăn thịt người, cậu không mang bạn gái theo nhờ chính phủ trợ giúp, sẵn sàng chờ chết bên ngoài?"

Tề Thiên Thạc nói, "Chúng tôi đi đón cha mẹ Diệp Tiên trước."

Bạn cùng phòng còn muốn khuyên lại bị nữ sinh tóc uốn ngăn lại.

"Anh nói nhiều lời với cậu ta làm gì?"

Người ta vì bạn gái nguyện đi chịu chết, người khác khổ tâm khuyên cũng không khuyên nổi.

Khuyên nhiều có khi bị phàn nàn xen vào việc người khác.

Coi mình có siêu năng lực là có thể tung hoành ngang dọc?

Bọn họ tách khỏi Tề Thiên Thạc.

Đi được hơn mười mét, Bùi Diệp nghe nữ sinh tóc uốn phàn nàn với bạn trai rằng Tề Thiên Thạc không biết tốt xấu.

Bạn trai bất mãn nói, "Em biết cái gì? Dị năng giả khẳng định sống tốt hơn người bình thường, chúng ta có quan hệ tốt với Thiên Thạc sẽ dính chút ánh sáng."

Bạn gái tóc uốn chẳng hề để ý.

Sắp tiến vào tiền trạm khu vực an toàn cô ta đã cảm giác hết sức an toàn, cảm giác ưu việt chịu đủ Zombie gây kinh hãi mà trốn thoát cũng quay trở về.

"Anh có xíu tiền đồ được không? Dính ánh sáng gì chứ? Anh còn muốn cậu ta nuôi?"

Quốc gia phái người đến cứu bọn họ, nói rõ lực lượng cơ quan quốc gia vẫn rất mạnh, chẳng bao lâu sẽ giải quyết được Zombie.

Chỉ cần Zombie được giải quyết, thành lập trật tự mới, bọn họ sẽ có thể khôi phục sinh hoạt bình thường.

Mà đoàn người Tề Thiên Thạc cầm siêu năng lực chạy loạn ngoài, trời mới biết khi nào vào bụng Zombie?

Bạn gái tóc uốn không hề lo lắng hai tay vòng trước ngực.

Bạn trai nghe bạn gái tóc uốn nói vậy, sắc mặt không tốt lắm.

"Bên ngoài đầy rẫy Zombie, quả thực giống trong tiểu thuyết mạng từng xem. Chưa tính quốc gia có thể giải quyết Zombie hay không, dù có thể, em nghĩ thiên tai lần này chết bao nhiêu người? Ngành nghề sản xuất vẫn hoạt động bình thường được? Trước khi khôi phục trật tự, cuộc sống chúng ta duy trì thế nào?"

Trật tự sụp đổ, tiền giấy chắc chắn không thể sử dụng.

Bọn họ dùng cái gì đổi đồ ăn nước uống duy trì sự sống?

Bạn gái tức giận trợn mắt.

"Nói tới nói lui anh đang ghét bỏ em có đúng không?"

Hai người cãi nhau, mà những người bạn khác yên lặng tăng tốc bước chân, nhanh chóng đến khu vực an toàn tránh xa đôi nam nữ ồn ào này.

Đưa mắt nhìn sinh viên cuối cùng tiến vào tiền trạm, Bùi Diệp cũng không đóng Tinh thần lĩnh vực lại.

Cô tận lực hấp dẫn sự chú ý của Zombie, sinh viên trong trường còn bao nhiêu có thể sống sót trốn thoát, xem vận khí đi.

"Các cậu ai có xe?"

Bùi Diệp hỏi Liễu Diệp Tiên, Tề Thiên Thạc và Hướng Thụy Quân.

Người sau tự nhiên hờ hững nói, "Xe đầy đường, tùy tiện lấy một chiếc là được rồi."

Liễu Diệp Tiên nói, "Cái này không tốt lắm đâu..."

"Chủ xe đều chết hết, thế đạo rối loạn, chị không cần người khác cũng dùng, không thì chị tự đi bộ qua."

Một câu nói khiến Liễu Diệp Tiên nghẹn họng.

"Được, giờ xe không chủ nhiều lắm đấy, dùng không sao đâu."

Loại vật ô tô này ở tận thế năm năm đã dần bị đào thải.

Không phải vì khoa học kĩ thuật phát triển đến đâu, đơn giản bởi vì xăng quá khan hiếm.

Không có xăng, xe chỉ là một đống phế liệu không di chuyển được.

Trái lại có căn cứ lớn nghiên cứu ra xe lấy dị năng làm động lực.

Chẳng qua loại xe này cực kì đắt, Hướng Thụy Quân chỉ nhìn xa xa chưa từng chạm.

Liễu Diệp Tiên im lặng không nói, chấp nhận đề nghị của Hướng Thụy Quân.

Bốn người không tìm được xe hơi phổ thông, ngược lại phát hiện một chiếc xe buýt trong sân trường.

Thi thể trên xe buýt bị Zombie gặm máu thịt be bét, trên ghế lái xe chắc là một sinh viên muốn lái xe đến sân vận động.

Nhưng vận khí kém, cửa sổ xe bị Zombie đập nát mất mạng, những sinh viên khác trên xe cũng đã chết.

Tề Thiên Thạc là nam sinh duy nhất, chủ động làm việc vận chuyển thi thể.

Vừa đem thi thể không đầu vứt xuống xe, quay đầu phát hiện Hướng Thụy Quân đang cầm miêu đao gảy đầu Zombie, quấy thịt óc nát đen kịt chỗ ngồi.

Hắn cố nhịn xúc động nôn mửa xuống.

"Người đã chết rồi, đừng vậy chứ?"

Hướng Thụy Quân tư thế nửa ngồi khẽ quay đầu, lạnh lùng nói, "Xem tiểu thuyết chưa?"

"Xem rồi." Tề Thiên Thạc nói, "Chờ đã—— em muốn xem thử trong đầu Zombie có vật như tinh hạch không à?"

Vừa nói xong, thấy Hướng Thụy Quân mang găng tay cao su màu cam móc một viên thủy tinh hình thoi trong suốt trong đống thịt óc Zombie ra.

Tề Thiên Thạc: "..."

Hướng Thụy Quân nói, "Trong đầu mỗi con Zombie đều có vật này, trong đầu Zombie cấp một là một viên thủy tinh trong suốt hình tròn chừng hạt gạo. Loại thủy tinh trong tay tôi đã tiến hóa một lần, thực lực mạnh hơn dị năng giả phổ thông một chút, đụng phải rất khó giải quyết."

Sau khi dị năng giả tiến hóa phân chia mạnh yếu khác nhau, Zombie cũng tương tự.

Phần lớn Zombie chỉ là Zombie bình thường, nhưng cũng có Zombie thiên phú tốt, Zombie hóa trực tiếp trở thành Zombie cấp hai.

Loại Zombie này thông minh hơn Zombie cấp một thông thường, tốc độ hành động nhanh hơn, khớp nối linh hoạt cũng càng thêm hung hãn.

Tề Thiên Thạc ngượng ngùng nói, "Vậy à, hấp thu nó có thể tiến hóa dị năng?"

Tiểu thuyết tận thế đều là kịch bản đấy.

Hướng Thụy Quân vừa muốn nói "Phải", ai ngờ Bùi Diệp đoạt tinh hạch Zombie mới làm sạch đi.

"Hấp thu thứ này tiến hóa dị năng? Cậu muốn chết?"

Hướng Thụy Quân hiểu lầm ý Bùi Diệp, giải thích, "Tinh hạch Zombie tuy là đồ lấy ra trong đầu Zombie, nhưng thật ra là..."

Tinh hạch Zombie là đường tắt chủ yếu tiến hóa dị năng.

Không ngờ Bùi Diệp thuận tay ném nó đi.

"Đừng đụng nó, không muốn điên..."

Hướng Thụy Quân hỏi cô.

"Là lạ chỗ nào?"

Bùi Diệp nói, "Mình đã nói với cậu mình là thiên sư?"

"Đúng, cậu đã nói."

"Thiên sư có thể nhìn thấy vật thế giới người sống không thấy được, vậy cậu biết cảnh sân trường trong mắt mình sẽ thế nào sao?"

Hướng Thụy Quân làm sao biết.

Cô suy tư, thử hỏi, "Có quỷ?"

Trước kia cô rất sợ quỷ, nhưng liên hệ với Zombie nhiều, cô phát hiện quỷ chỉ là trò trẻ con.

"Không có, sạch sẽ rợn người." Bùi Diệp bĩu môi, "Đừng nói quỷ, bóng quỷ cũng không có."

Nội tâm Hướng Thụy Quân hiện dự cảm không rõ.

"Người sau khi chết... Có quỷ hồn thật?"

Bùi Diệp không biết thiết lập thế giới này nhưng cô có thể sử dụng phù chú thiên sư, chứng tỏ chắc có quỷ.

"Mình nghĩ chắc là có, nhưng trường học chết nhiều người như vậy lại không có một bóng quỷ... Cậu không cảm thấy rất kỳ quái?"

Một luồng khí lạnh lan tràn toàn thân Hướng Thụy Quân.

"Mình luôn chôn sâu nghi vấn ấy, tự hỏi những con quỷ này đi đâu, cho tới bây giờ..." Bùi Diệp suy đoán nói, "'Tinh hạch Zombie ' trong miệng cậu...Hừm... Tám phần có thể là hồn phách ngưng tụ thành..."

Nếu Bùi Diệp suy đoán đúng, vậy hành vi dị năng giả hấp thu tinh hạch Zombie có ý vị sâu xa.

Bùi Diệp rút một điếu thuốc.

Cô tới gần bên tai Hướng Thụy Quân ngậm cười hỏi, "Vậy mà cậu chưa điên?"

________________________________

Tiểu trường kịch:

Đào: Quá nửa mùa dâu mà mọi người chưa biết tên Tể nhỉ? Nào nào, chuyên mục đoán tên bắt đầu ~ ヽ(o^▽^o)ノ 

Gợi ý chương 1:【. . . Năm sau, hoàng hậu Đàm Xương quốc sinh hạ. . . Đặt tên là '. . . Tô' . . . 】

"Tể Tô ~"

"Giang Tô!"

"Bùi Tô!"

"Jack Tô!"

"Mary Tô?" 

Bùi Diệp: "..."

Đàm Tô: "..."

Đào: (-‸ლ)

Bình luận

Truyện đang đọc