(QUYỂN 2) [XUYÊN CHẬM] SAU KHI ĐẠI LÃO VỀ HƯU

Editor: Đào Tử

__________________________

Một lát sau, trong phòng truyền đến tiếng rút giấy.

Người đàn ông dùng khăn giấy qua quýt lau một mảnh địa phương bừa bộn, rồi mặc quần vào, kéo khóa lên.

"... Dễ chịu hơn nhiều..."

Người đàn ông phát tiết một lần, lệ khí ngưng tại hai đầu lông mày tản đi không ít.

Đồng bạn hỏi hắn.

"Mày tu luyện dị năng tới cấp mấy rồi?"

Người đàn ông vò khăn giấy thành một cục ném vào thùng rác cách đó không xa.

"Cấp hai, cách cấp ba khá ngắn, cho tao đầy đủ tinh hạch nói không chừng có thể đột phá..."

Đồng bạn nghe không nhịn được bĩu môi.

"Tinh hạch cái đồ chơi này khó kiếm."

Dị năng giả cấp hai săn gϊếŧ zombie phổ thông không khó lắm, nhưng Zombie sẽ không chơi solo với mình ngươi, bọn nó là quần thể hành động theo bầy!

Hai quyền khó địch bốn tay, loạn quyền đả chết lão sư phụ.

Tinh hạch Zombie lại là tư nguyên khan hiếm trân quý.

Người đàn ông bất mãn phản bác.

"Cái gì khó kiếm, rõ ràng là kiếm được đều bị địa chủ bóc lột mất..."

Bọn họ săn gϊếŧ Zombie lấy được tinh hạch phải giao nộp toàn bộ cho "Hoàng đế", để "Hoàng đế" dựa theo thực lực, cống hiến, công trạng chia cho bọn họ.

Dưới tình huống bình thường, bọn họ săn gϊếŧ mười viên tinh hạch, nhiều nhất chỉ chia tới năm viên, cống hiến thấp, thực lực yếu, chỉ có thể chia hai viên.

Tinh hạch Zombie còn lại đi đâu?

Dĩ nhiên là hiếu kính cho "Hoàng đế".

"... Thật mẹ nó muốn làm riêng ăn riêng!"

Người đàn ông nghĩ tới chuyện này, cảm xúc vừa giải tỏa lại trở nên ngang ngược.

Lửa giận và ý nóng khó tả mạnh mẽ xao động trong lồng ngực.

Hắn nóng nảy cắn răng, "... Tốc độ tu luyện quá chậm, chừng nào mới thăng lên cấp ba?"

"Hoàng đế" là dị năng giả thăng đến cấp ba trước tiên.

Xử Zombie cấp một lợi hại như cắt rau hẹ.

Được chứng kiến thực lực dị năng giả cấp ba, người đàn ông sao không khao khát?

Nhưng "Hoàng đế" nghiền ép quá ác, tỉ lệ rút tinh hạch thật quá lớn, cuối cùng tinh hạch phân đến tay bọn họ tu luyện căn bản rất ít.

Nghe người đàn ông phàn nàn, đồng bạn sợ vội tiến lên che miệng hắn.

Gầm nhẹ nói, "Mày không muốn sống nữa? Lời kiểu này cũng nói được..."

Người đàn ông được đồng bạn nhắc nhở, miễn cưỡng đè xuống dao động tiêu cực, tìm về mấy phần lý trí.

Hắn khẩn trương nuốt nước bọt, tròng mắt xê dịch hướng xà nhà, âm thầm quan sát vài lần.

"... Tao vừa nãy nói mê sảng mà, ha ha... Nói đùa, nói đùa thôi..."

Người đàn ông cười mỉa pha trò.

Chớ nhìn hắn ngoài miệng nói khí phách nhường ấy, trên thực tế để hắn đánh lẻ hắn thật không dám.

Dị năng giả cấp hai thì sao?

Zombie vây đánh bọn họ nhiều, dị năng hao hết vẫn phải chết, mệnh cũng mất, làm sao săn bắt tinh hạch Zombie tu luyện?

Bọn họ muốn thu hoạch được tinh hạch Zombie ổn định cung ứng, buộc phụ thuộc "Hoàng đế", nghe theo "Hoàng đế" điều khiển và phân phối tài nguyên.

Vì sao?

Không chỉ bởi vì "Hoàng đế" là dị năng giả cấp ba mạnh nhất, quan trọng nhất là -- Mảnh dị không gian thần kì này là không gian tùy thân của "Hoàng đế" -- Chỉ khi phụ thuộc "Hoàng đế", mới có thể có chỗ dung thân tương đối ổn định, tính mạng mới được bảo hộ.

Thời điểm "Hoàng đế" mời chào bọn họ đã nói rất rõ ràng, nếu nguyện ý tiếp nhận thì có thể hưởng thụ chỗ tốt hắn cho, nếu không nguyện ý tiếp nhận thì thoát ly đánh lẻ.

Đơn đả độc đấu là không thể nào, không có tinh hạch cung ứng ổn định, làm sao sinh tồn tại tận thế?

Lý trí phân tích rõ đạo lý, về tình cảm lại không ức chế nổi ghen ghét hâm mộ lẫn hận.

"Hoàng đế" không cần ra khỏi cửa săn gϊếŧ Zombie, không hề làm gì lại có thể rút ra năm phần tinh hạch Zombie.

Phụ nữ sống sót chộp tới hắn có quyền hưởng dụng đầu tiên.

Chỉ khi hắn dùng qua, người khác mới có tư cách nhúng chàm.

Người sống sót khác phải vì sinh kế bôn ba, phải săn gϊếŧ Zombie, sưu tập vật tư.

Tinh hạch tu luyện thiếu, thời gian tu luyện ít, thực lực tăng lên tự nhiên khá chậm.

Còn "Hoàng đế"?

"Hoàng đế" trừ sống phóng túng ngủ phụ nữ thì là tu luyện, thực lực vững vàng ép bọn họ một đầu!

"Trước tận thế bị tư bản bóc lột, sau tận thế còn bị tên như thế..." Người đàn ông há hốc mồm, cố gắng nén lời mắng người trở về, dùng tiếng mập mờ thay thế, không cam lòng nói, "... Trước kia dù sao tao cũng là trung sản thu nhập một tháng vài ba vạn, hắn là cái thá gì... Để chúng ta xưng nô tài..."

Đồng bạn bất đắc dĩ khuyên hai câu.

"Được rồi, đừng nói nữa. Hô đôi câu, đâu thể coi bản thân là nô tài thật..."

Vương triều phong kiến đã diệt từng ấy năm, trước tận thế một thời tuổi trẻ chưa bao giờ nô tính cúi người khúm núm trước người khác.

Vương hầu tướng lĩnh lẽ nào là trời sinh.

Không ai thấp ai một cái đầu.

Trước tận thế, bọn hắn đều là người trung tầng xã hội sinh hoạt thể diện.

Sau tận thế lại sống nghẹn khuất như thế.

Đồng bạn lại nói, "Chúng ta tu luyện còn cần dựa vào hắn đó... Vận mệnh bị nắm vuốt, chúng ta có biện pháp nào..."

Biện pháp dùng tinh hạch Zombie tu luyện là "Hoàng đế" dạy bọn hắn.

Bất luận món lời cao nào đều kèm theo tính nguy hiểm cao.

Cho dù bọn họ có tinh hạch Zombie, tu luyện dị năng cũng không dễ dàng gì, thường xuyên luyện liên tục sẽ sốc hông, phảng phất giống tẩu hỏa nhập ma.

Hôm qua có dị năng giả cấp hai cưỡng ép muốn đột phá cấp ba, thế mà tẩu hỏa nhập ma triệt để điên rồi, cuối cùng tử tướng thảm liệt.

Hai người tận mắt nhìn thấy, đến nay vẫn còn sợ hãi.

Nhưng "Hoàng đế" minh xác nói với bọn họ, ngoan ngoãn dựa theo biện pháp của hắn tu luyện, dị năng sẽ không xảy ra vấn đề.

Nghe một chút, lời này chẳng phải là uy hiếp?

Ai dám hành sự một mình, người đó phải làm tốt chuẩn bị tu luyện "Tẩu hỏa nhập ma" mà chết.

Không ai muốn chết, ai cũng muốn sống.

Dưới tầng tầng điều kiện, những người sống sót bọn họ đều tiếp nhận "Hoàng đế" thống trị.

Tôn xưng hắn là "Bệ hạ", gặp mặt quỳ xuống hành lễ, mở miệng khép miệng tự xưng "Nô tài" .

Người đàn ông vuốt vuốt ngực đang rất khó chịu.

"Trong lòng vẫn khó..."

Ánh mắt liếc qua hai nam nữ bị chà đạp đến hôn mê, thân thể một mảnh hỗn độn, một xíu cảm giác tội lỗi toát lên trong đầu.

Dùng tinh hạch Zombie tăng dị năng, tiểu thuyết đều là kịch bản ấy, không có gì hiếm lạ, nhưng tâm tình tiêu cực phun trào cần tìиɦ ɖu͙ƈ phát tiết, đây khiến nhiều người trẻ tuổi lớn tại thời đại hòa bình không thể tiếp thu nổi. Bọn họ là người không phải súc sinh, không thể tùy thời tùy chỗ làm ra chuyện ấy.

Cho đến hắn hưởng thụ kɦoáı ƈảʍ dị năng nhanh chóng tăng lên, đạo đức nhân tính đều sụp đổ không còn một mảnh.

Theo cách nói "Hoàng đế", tìиɦ ɖu͙ƈ là con đường phát tiết tâm tình tiêu cực khi tu luyện hiệu quả nhất, thuộc về một loại tu luyện.

Cường giả trời sinh chính là thống trị kẻ yếu.

Đàn bà và kẻ yếu đối với đàn ông và cường giả mà nói, chỉ là tài nguyên tu luyện!

Tận thế chỉ xứng cường giả sinh tồn.

Nghĩ như vậy, một chút cảm giác tội lỗi nhỏ bé kia liền bị bóp tắt.

Hắn lý trực khí tráng an ủi mình.

Quy tắc tận thế chính là vậy, hắn làm vậy thuận theo quy tắc thời đại, không phải phạm tội làm ác.

Hướng Thụy Quân nghe mà ngứa răng.

"Gϊếŧ đi?"

Bùi Diệp lười biếng nhướng mày, cười khẩy.

"Không vội, chúng ta xử tên 'Hoàng đế' kia trước."

Những tiểu lâu la này, thu thập lớn xong rồi tới nhỏ!

Hướng Thụy Quân tức giận.

"Tôi nóng lòng muốn làm thịt bọn chúng ngay!"

Tay phải Bùi Diệp gảy nhẹ, đầu ngón tay bắn ra hai luồng sáng trắng, xuyên thấu qua vách tường tòa nhà vào mi tâm hai tên đàn ông.

"Chúng ta thu chút lãi trước, về sau lấy thêm tiền vốn, dạng này được chưa?"

Hướng Thụy Quân bí mật nhìn tình hình trong phòng một chút, mồ hôi lạnh ròng ròng.

"Được..."

Bình luận

Truyện đang đọc