(QUYỂN 2) [XUYÊN CHẬM] SAU KHI ĐẠI LÃO VỀ HƯU

Editor: Đào Tử

______________________

Về nhiệm vụ trước tận thế, Hôi Lang cũng không lộ ra quá nhiều, chỉ nói có nhiệm vụ phải trú tại rừng sâu núi thẳm cho muỗi đốt, đồng thời đứt đoạn liên lạc với bên ngoài.

Tận thế buông xuống, động vật và thực vật lần lượt phát sinh biến dị, đám người bọn họ mới biết thế giới bên ngoài đã thay đổi.

Thông tin hoàn toàn tê liệt, bọn họ không liên lạc được với người thân bộ đội.

Từ thành thị phía Nam một đường đến tận phía Bắc, gần như băng ngang nửa Hoa Quốc, khoảng cách xa như vậy —— Dưới tình huống phương tiện giao thông của bọn họ chỉ có hai chân căn bản không khả thi—— Chỉ còn cách tạm thời dựa vào căn cứ tư nhân gần đấy, nghĩ biện pháp liên lạc với quân đội quốc gia.

Theo thế cục tận thế nhiều lần ác liệt, căn cứ người sống sót quốc gia thành lập cũng bị thế lực tư nhân kiểm soát, cơ quan quốc gia chỉ còn trên danh nghĩa, bọn họ trở thành tiểu đội dị năng giả lưu lạc trăn trở rảo khắp các căn cứ người sống sót tư nhân thành lập, đấu tranh cầu sinh tại tận thế.

Kiếp trước Hướng Thụy Quân cũng chung loại tình huống này gia nhập cùng bọn họ.

Bọn họ không phải chưa từng nghĩ tìm căn cứ lớn nhất thành phố B nương nhờ, nhưng khi đó căn cứ nhỏ bọn họ ở thiếu hụt chiến lực cấp cao, thời gian Zombie triều càng ngày càng rút ngắn, bọn họ căn bản là không thể rời đi, thứ hai tận thế giao thông tê liệt, đi đường dựa vào chân, liên lạc bằng họng rống.

Bảo mấy dị năng giả như bọn họ nhấc lên nguy hiểm cực đại vượt qua mấy thành phố lớn bị Zombie chiếm cứ, quá hung hiểm.

Kiếp này...

Rõ ràng bất đồng.

Bọn người Hôi Lang sớm thức tỉnh dị năng, gia nhập căn cứ người sống sót quốc gia thành lập, kiếp này trôi qua tốt hơn kiếp trước nhiều.

Hướng Thụy Quân bỗng dưng không muốn đi quấy rầy đối phương lắm.

Cô cũng không có lập trường đi quấy rầy người ta.

Bùi Diệp lại dắt tay vào túi khẽ cười.

"Thật ra gia nhập căn cứ cũng tốt, mấy người chúng ta chạy loạn khắp nơi không quan trọng, cha mẹ Diệp Tiên và cậu chịu không thấu."

Đâu thể để hai ông bà già cả ngày ở trong không gian linh tuyền nhỏ hẹp đầy ắp vật tư?

Một ngày hai ngày vẫn được, thời gian dài không có bệnh cũng bị ép thành bệnh.

"Gia nhập căn cứ người sống sót... Chúng ta làm sao điều tra?"

Làm thiếu nữ khẩu thị tâm phi, Hướng Thụy Quân ngoài miệng lo lắng, đáy lòng lại không ức chế sinh ra chút chờ mong.

Bùi Diệp bĩu môi, "Nói thật làm như chúng ta hiện tại giống ruồi không đầu chạy loạn khắp nơi là có thể tìm ra manh mối vậy..."

Hướng Thụy Quân: "..."

(╯‵□′)╯︵┻━┻

Nào có người tự đâm chọt mình như thế! ! !

Bùi Diệp lại nói, "... Mà năng lực tình báo căn cứ người sống sót tốt hơn chúng ta tự lực cánh sinh, gia nhập không phải vấn đề lớn. Cậu không thực sự cho rằng mình định dựa vào năng lực bản thân đi giải đáp bí ẩn tận thế đó chớ? Mình đâu có trâu thế, mình cũng là người nha."

Hướng Thụy Quân không khỏi trợn tròn mắt.

Là người?

Rõ ràng là cái plug-in di động!

Người bình thường, thậm chí là dị năng giả đều khó giải quyết Zombie, còn cô dựa vào sức mình một đường đẩy.

Cái này vẫn là người?

Lúc cô nói lời này, lương tâm không đau nhức?

Căn cứ XX thiết lập hai điểm cứu viện, một trong số đó là cung thiếu niên.

Cung thiếu niên được xây dựng rất kiên cố, không gian lớn lại không thiếu vật che chắn, xem như điểm cứu viện lâm thời tương đối lý tưởng.

Quân đội xử lí sạch Zombie lang thang xung quanh, thiết lập tại đây thiết bị nhiễu tinh thần Zombie.

Loại thiết bị này cũng là một trong công nghệ đen Thái Hạo và nhà khoa học nghiên cứu ra, nó có thể phát ra tín hiệu khiến Zombie chán ghét, nhờ đó giảm bớt Zombie đến gần cung thiếu niên.

Nếu những con Zombie này tiến hóa thêm một cấp, thiết bị gây nhiễu đời đầu sẽ không hoạt động tốt lắm.

May mà bây giờ còn thời gian, nhân loại vẫn còn thì giờ tiến hành nâng cấp các thiết bị.

Binh sĩ tháp canh sớm phát hiện đoàn người Bùi Diệp nên đã chuẩn bị sẵn sàng.

Người sống sót tràn vào trước tiền trạm chuẩn bị tiếp nhận kiểm tra.

Liễu Diệp Tiên cũng thừa cơ đưa cha mẹ kế từ không gian linh tuyền ra trà trộn vào đám người.

Thái Hạo đã sớm phổ cập khoa học quá trình cho người sống sót, những người sống sót hơi thấp thỏm về việc quân đội kiểm tra nhưng không sinh ra bạo loạn.

"Tất cả đều xếp hàng, không được phép chen ngang!"

Binh sĩ cầm súng duy trì trật tự, đám người yên lặng xếp thành một hàng rồi một hàng, nhìn từ xa tựa một đầu sâu róm ngoằn ngoèo thật dài.

Đám người Bùi Diệp được phân cùng một gian kiểm tra.

Tiến vào gian kiểm tra, Bùi Diệp bình tĩnh đứng ở trung tâm, đỉnh đầu lơ lửng vật hình đĩa tròn phát ra một vòng sáng màu tím bao trùm lấy cô.

Ba giây sau, trong phòng vang lên ánh sáng xanh hợp cách.

Người đàn ông gian kiểm tra kế bên thì bất hạnh.

Ánh đỏ vừa lóe lên, binh sĩ cầm súng đứng tại bốn góc đã bắn một phát súng vào đầu hắn.

Thi thể bị kéo ra ngoài, người phụ nữ có lẽ là người nhà người đàn ông ôm đứa bé gào khóc.

"Các người gϊếŧ người! Sao các người có thể gϊếŧ người chứ!"

"Anh ấy chết chúng tôi biết làm sao..."

Người phụ nữ ôm đứa bé khóc thảm thương, nhưng không có người đồng tình cô ta, thậm chí ngay cả ánh mắt dư thừa cũng không cho.

Bị Zombie cào thương, biết rõ mình mang virus Zombie lại không nói, còn có ý trà trộn vào nhóm người sống sót, bọn họ đồng tình cái gì?

Bọn họ gặp quá nhiều người sống sót ôm tâm lí may mắn che giấu thương thương thế, cuối cùng Zombie hóa hại chết đồng bạn.

Loại người này ít một chút, có khi người sống sót có thể nhiều thêm một phần!

Bùi Diệp đi ra gian kiểm tra, nhận tấm thẻ từ tay binh sĩ tại cổng.

Hệt nội dung Thái Hạo phổ cập khoa học, mặt sau tấm thẻ là quốc kỳ Hoa Quốc, bên phải là mặt chính diện tròn trịa hai cằm của Tiểu Tú, bên trái ghi thông tin cơ bản.

Bùi Diệp không xem từ nào khác, trực tiếp xem 【 Đánh giá và xác định thể chất 】, 【 Thuộc tính dị năng 】, 【 Cấp độ dị năng 】...

"Sao tấm thẻ cậu lại màu xám?"

Không dị năng là tấm thẻ màu xám, sở hữu dị năng là thẻ màu xanh lục.

Mấy người Liễu Diệp Tiên trợn mắt há hốc mồm nhìn tấm thẻ trong tay Bùi Diệp, hoài nghi nhân sinh.

Bùi Diệp nhét tấm thẻ vào túi.

"Mình là thiên sư không phải dị năng giả, bị đánh giá không có dị năng là chuyện thường."

Điều duy nhất khiến cô không thể tiếp thu chính là dòng 【 Đánh giá và xác định thể chất 】béo phì nặng, sức khỏe kém...

Béo thế nào?

Chỉ cần cô muốn, vài ba ngày gầy nhanh như tia chớp!

Liễu Diệp Tiên khó xử nói, "Dị năng giả và người bình thường hình như phải tách ra..."

"Không sao, vừa hay mình giúp các cậu trông chừng cha mẹ một chút."

Liễu Diệp Tiên, Hướng Thụy Quân và Tề Thiên Thạc sở hữu dị năng, nhưng cha và mẹ kế Liễu Diệp Tiên là người bình thường không sở hữu dị năng.

"Vậy phiền Tiểu Tú rồi."

Bùi Diệp nói, "Không phiền, chúng ta có việc dùng điện thoại liên hệ."

【 Dị năng giả đi bên trái, người bình thường đi bên phải 】

Ngày thứ hai tận thế, địa vị dị năng giả và người bình thường lộ rõ chênh lệch, đãi ngộ hoàn toàn khác biệt.

Bùi Diệp mang vợ chồng cha Liễu đến một góc đại sảnh chờ đợi.

Diện tích đại sảnh cung thiếu niên không nhỏ, nhưng cũng không tính quá lớn, lúc này chen chúc cả mấy ngàn người.

Không khí không lưu thông, xen lẫn đủ mùi vị.

Mùi máu tươi, mùi mồ hôi bẩn, mùi hôi thối, mùi xác thối thậm chí còn có phân thối, nướƈ ŧıểυ thối...

Các loại mùi vị trộn lẫn chung một chỗ.

Người trưởng thành còn chịu không nổi, chớ nói chi đứa trẻ.

Trong đại sảnh ồn ào, đứa bé khóc la không ngừng, hoàn cảnh này rất dễ kích phát tâm tình tiêu cực.

Bùi Diệp lại như không việc gì đứng tại một góc vắng, dùng thân thể cao tráng ngăn cách nhị lão với đám người.

Cô nhàm chán cúi đầu chơi điện thoại.

Ấn mở App【 Yêu và nuôi trẻ 】, lướt xem 【 Ghi chép hệ thống 】, hi vọng A Tể có thể giữa đường quay xe về.

Kết quả ——

Bùi Diệp nhìn thấy một dòng thông báo kì lạ. 

Bình luận

Truyện đang đọc