(QUYỂN 2) [XUYÊN CHẬM] SAU KHI ĐẠI LÃO VỀ HƯU

Editor: Đào Tử

____________________________

Khóe miệng Hướng Thụy Quân mất tự nhiên giật một chút, tự giễu câu.

"Câu hỏi ngược này của cậu, rất có giá trị để người ta tỉnh ngộ..."

Liễu Diệp Tiên là nữ chính « Tận thế sủng trong lòng bàn tay », mà « Tận thế sủng trong lòng bàn tay » là một quyển ngôn tình ngọt sủng mất não.

Làm nhân vật nữ chính độc nhất vô nhị, kỳ ngộ Liễu Diệp Tiên trải qua không thể thiếu nguy hiểm.

Không có những lần mạo hiểm thăng cấp, cô ấy làm sao trở thành cường giả hệ trị liệu cấp chín duy nhất?

Có thể không gian thành cổ kỳ quái không gian hiện tại thấy chính là túi kinh nghiệm trên đường Liễu Diệp Tiên thăng cấp?

Mmmm --

Đoán chừng còn là một túi kinh nghiệm siêu to khổng lồ.

Bùi Diệp bắt lấy tay Hướng Thụy Quân, hai người thân linh hoạt vượt qua tường tòa thành cổ kia.

"Bây giờ không phải thời điểm phỉ nhổ mấy cái ấy, chúng ta trước hội hợp cùng Diệp Tiên."

Hướng Thụy Quân nhíu mày.

Từ lúc tiến vào mảng không gian này, cô luôn cảm thấy dị năng chảy xuôi trong cơ thể trì hoãn ba phần.

Cảm giác này cực kì khó chịu!

Hai người chui vào một con hẻm nhỏ, mượn bóng râm che dấu thân hình.

"Tiểu Tú, chúng ta tùy tiện tiến vào không gian người khác, chủ nhân không gian không phát hiện?"

Hướng Thụy Quân từ trong miệng Liễu Diệp Tiên biết -- Không gian linh tuyền trói buộc cùng linh hồn, bất kỳ người nào làm gì tại không gian linh tuyền, chỉ cần có tâm muốn "Nhìn", chị ta có thể biết ngay -- Liễu Diệp Tiên là chúa tể tuyệt đối tại không gian linh tuyền -- Hướng Thụy Quân lo lắng hành tung hai người sẽ bại lộ.

"Theo bình thường có lẽ phát hiện."

Hướng Thụy Quân hỏi lại cô.

"Không bình thường thì sao?"

Bùi Diệp cười nói, "Địa bàn người khác mình làm chủ chứ sao."

Hướng Thụy Quân: "..."

Sao cô lại quên bén người trước mắt là đứa không biết xấu hổ cắm plugin nữa rồi?

Người ta bật hack là mua plugin có sẵn trong tay người khác, mà đứa bật hack này sẽ tự mình viết plugin, muốn mở rộng thế nào tùy ý.

"Phản ứng của cậu thú vị ghê, khó trách Diệp Tiên luôn nói cậu rất đáng yêu."

Bùi Diệp thừa lúc Hướng Thụy Quân chưa xù lông nói sang chuyện khác, tránh Hướng Thụy Quân nổi bão thật, vậy thì khó chơi.

"Không gian sẽ phản hồi tin tức bên trong cho chủ nhân không gian, như có ai tiến vào, có ai ra, không gian sẽ đem động thái phản hồi cho chủ nhân không gian. Cậu có thể xem phản hồi này như một chỉ lệnh. Nhưng tại tinh thần lĩnh vực của mình, mệnh lệnh mình truyền đạt là 'Giấu kín thân ảnh, bí mật chui vào' . Chỉ thị của mình quyền hạn cao hơn, hoàn toàn có thể bao trùm chỉ lệnh không gian vốn có, bởi vậy chủ nhân không biết."

Hướng Thụy Quân nghe xong im lặng hồi lâu.

"Năng lực này của cậu quả thực là khắc tinh trời sinh của dị năng giả hệ không gian!"

Không chỉ tùy ý tiến vào không gian riêng tư của người khác, còn có thể tu hú chiếm tổ khách, trên địa bàn người ta đảo khách thành chủ.

"Cái lí do giải thích này của cậu không nghiêm cẩn lắm..."

Cô là khắc tinh trời sinh dị năng giả hệ không gian ở đâu ra?

Hướng Thụy Quân không muốn nghe thêm tự luyến đả kích nữa.

Đúng lúc có khí tức lạ tới gần, cô bỗng giữ vững tinh thần, thủ thế chuẩn bị chiến đấu.

"Chớ khẩn trương, đối phương không phát hiện chúng ta, thu liễm sát ý của cậu."

Tinh thần lĩnh vực cộng thêm phù chú thiên sư bày ra thuật pháp chướng nhãn, các cô chạy tới mộ phần tổ tông người ta nhảy disco cũng không bị phát hiện.

Nhưng không thể nói trăm phần trăm an toàn.

Hướng Thụy Quân thu liễm cảm xúc.

Hỏi thăm Bùi Diệp động tác kế tiếp.

"Bây giờ chúng ta tìm Liễu Diệp Tiên và Thanh Long hay đuổi theo người này xem tình huống?"

Bùi Diệp suy nghĩ.

"Đuổi theo, Diệp Tiên tạm thời an toàn."

Cô mang Hướng Thụy Quân theo đuôi người ấy.

Quá trình theo dõi, thuận tiện nhìn toà thành cổ niên đại xưa mang nét thăng trầm này.

Tường đỏ ước chừng cao chín mét, rộng hai km chỉnh thể ra hình vuông, ngoài thành có một con sông hộ thành, hình thành hàng rào sâm nghiêm.

Hàng rào vây quanh thành cổ, nội thành có vô số tòa nhà kiến trúc chỉnh tề, nối tiếp san sát nhau, bên trong nhà bày biện đồ đạc cổ kính.

Một ít tường viện bao phủ bởi dây leo xanh mơn mởn, nội viện có vài ba cây hồng hạnh nở rộ nhô ra tường viện.

Màn trời rất xanh, giống như trời trong sau mưa rào ngày hè, ngẫu nhiên còn nhìn thấy một ít mây trắng thoảng qua.

Chân trời treo một "Mặt trời" .

Đường đi thành cổ rộng lớn bằng phẳng, ánh vàng nhạt trút xuống, làm tòa cổ thành này thêm mấy phần tĩnh mịch và quỷ dị khó nói.

Đặt mình vào trong hoảng hốt có loại ảo giác vượt qua thời không.

Như thể một giây sau, con đường vắng vẻ này cái sẽ huyên náo lên,

Du khách như dệt, người người nhốn nháo, bày quầy bán hàng đoán mệnh, mãi nghệ dạo phố, trà quán sẽ ngồi đầy khách nhân uống trà đàm chuyện, cờ hiệu hàng trà tung bay cao phấp phới, có văn sĩ y sam thanh nhã dựa lâu cười xem, tiểu tướng bạch y cưỡi ngựa đánh ngựa qua cầu...

"Cậu xem những kiến trúc này là niên đại nào?"

Bùi Diệp cắt đứt Hướng Thụy Quân mơ màng, đưa cô từ hư ảo kéo về hiện thực.

Đối phương một mặt khó hiểu.

"Sao tôi biết được? Tôi có học mấy thứ này đâu... Cậu không biết?"

Bùi Diệp: "..."

Hướng Thụy Quân còn không biết, có khả năng cô biết à!

Hai người theo đuôi người kia băng hai con đường.

"Nhìn khí tức hẳn là dị năng giả cấp hai, cụ thể thuộc tính dị năng không rõ ràng."

Hướng Thụy Quân phán đoán sơ bộ.

Đó là một người đàn ông, niên kỷ ngoài ba mươi, đường mép tóc lùi về sau một ít so với người bình thường, trông có chút già hơn thực tế.

Da thịt rám đen, khuôn mặt màu xì dầu tương đối sẫm, hai hàng mi lộn xộn, mũi hơi sụp, chỉnh thể ngũ quan quá căng lại có vẻ hơi gian manh.

Trang phục hắn và những tòa nhà cổ kính quanh thân không hợp nhau, nhiệt độ không gian đang rất dễ chịu, hắn lại mặc áo jacket đen không vừa người, quần tây rộng rãi kiểu cũ.

Mác thương hiệu còn treo trên quần áo chưa cắt xuống, rõ ràng là hàng tồn kho trái mùa tiệm bán quần áo dự trữ.

Hắn đi gấp rút vào một gian viện tử.

Hai người Bùi Diệp không áp quá gần, tránh đối phương phát hiện hành tung.

"Cuối cùng cũng đến lượt tao nghỉ ngơi..."

Trong viện có vài khí tức người sống.

Người đàn ông mở miệng nói chuyện chính là mục tiêu bị hai người Bùi Diệp theo dõi.

"Mày nghỉ ngơi đủ chứ? Đến lượt mày trực luân phiên, tao nghỉ ngơi một chút trước, thoải mái một tí..."

Một lát sau, bên tai truyền đến tiếng người đàn ông kéo khóa quần, ngay sau đó một người khác trầm giọng hừ.

"... Bị chơi nát cả, bẩn như thế đem đi tẩy sạch một chút..."

Đồng bạn nói, "Được rồi, mấy người chúng ta có thể phân được hai người đã khá rồi."

"... Nói thì nói như vậy... Nhưng tao không thích chơi đàn ông..."

Phụ nữ xinh đẹp đều bị lão đại chọn đi tổ kiến hậu cung, gì mà hoàng hậu, quý phi, mỹ nhân...

Đúng là bày ra dáng hoàng đế.

Phụ nữ đưa cho bọn họ toàn vừa già lại lỏng không nói, còn có đứa không phải nữ.

Đồng bạn trả lời.

"... Nhưng khít lắm nha... Quản hắn là nam hay nữ, mày nhắm mắt lại tắt đèn, cảm giác kia có khác mấy?"

Hướng Thụy Quân nghe bọn hắn nói chuyện và động tĩnh trong phòng truyền tới biết ngay xảy ra chuyện gì.

Cô còn chưa động thủ đã bị Bùi Diệp ngăn lại.

"Đừng xúc động, chờ đi."

"Chờ cái gì? Chờ bọn hắn xong việc, hai chúng ta nghe góc tường xong?"

"Chuyện một hai phút thôi, cùng lắm ba bốn phút."

Đương nhiên muốn cứu người bị hại, nhưng chớ vội vài phút, chẳng bằng đem tình báo làm rõ ràng trước.

"... Ba bốn phút?"

Bùi Diệp hỏi lại.

"Bằng không thì sao, 30 ~ 40 phút?"

Hướng Thụy Quân gầm nhẹ.

"Cái này không phải trọng điểm!"

Bùi Diệp nói, "Này sao không phải trọng điểm?"

Thời gian nói mấy câu, người đàn ông trong phòng đột nhiên phát một tiếng hừ nhẹ, vội vàng xong việc.

Người đàn ông khàn họng phàn nàn.

"... Còn chả thoải mái bằng đồ chơi hôm qua lục soát tại cửa hàng tình thú."

Bình luận

Truyện đang đọc