(QUYỂN 2) [XUYÊN CHẬM] SAU KHI ĐẠI LÃO VỀ HƯU

Editor: Đào Tử

_______________________

"Cậu nhìn mình thế làm gì?"

Bùi Diệp phát hiện ánh mắt Hướng Thụy Quân bồi hồi trên người mình.

Đối với năng lực nhận thức cực kì nhạy cảm của cô mà nói, loại ánh mắt này không dễ chịu lắm.

Hướng Thụy Quân biểu lộ phức tạp dịch chuyển ánh mắt.

"Tôi đột nhiên phát hiện một việc -- Khẩu vị cậu rất nặng."

Bùi Diệp buồn cười nói, "Khẩu vị mình nặng?"

Hướng Thụy Quân thành thật nói, "Đúng, khẩu vị nặng."

Chẳng hạn như đám lưu manh khách sạn S, lại như hai tên đàn ông vừa rồi, thủ đoạn Bùi Diệp sử dụng đều khiến người không rét mà run.

Ai ngờ Bùi Diệp cười phản bác, chững chạc đàng hoàng cải chính cho mình.

"Mình là công dân năm tốt tuân thủ luật pháp, xưa nay không làm việc phạm pháp loạn kỷ cương. Vừa rồi hai người kia, chẳng qua mình chỉ lấy đạo của người trả lại cho người. Khẩu vị nặng hơn nữa thủ đoạn trừng trị cũng là bọn hắn tự mình nghĩ ra, sao cậu có thể nói xấu bảo khẩu vị mình nặng?"

Hướng Thụy Quân: "..."

Nói lời này, lương tâm không đau?

Dù là Hướng Thụy Quân từ tận thế trùng sinh, cô cũng chưa từng thấy bản người thật nào khẩu vị nặng như này.

# Luôn cảm thấy Tiểu Tú là tài xế già, nhưng cô không có chứng cứ #

Hướng Thụy Quân quả quyết đá hình tượng hỏng bét trong đầu sang một góc, bằng không hai ngày sau chắc cô ăn mất ngon.

Bùi Diệp đã làm gì?

Cô không làm gì cả, chỉ để hai tên người sống sót trong phòng thuận theo bản năng động vật.

Nhiều lắm là tăng thêm chút tình thú nho nhỏ vô hại.

Vô hại?

Tình thú?

Hướng Thụy Quân chỉ muốn ha ha.

Để người ta gãy cự vật là tình thú nhỏ?

"Cậu xác định vị 'Hoàng đế' kia ở hướng này?"

"Không xác định, nhưng nếu là 'Hoàng đế', tự nhiên là ở khu trung tâm, tòa xa hoa nhất chiếm diện tích lớn nhất."

Hai người lần theo lộ tuyến "Khoảng cách ngắn nhất giữa hai điểm", đi thẳng đến tòa cung điện giữa tòa thành cổ.

Hướng Thụy Quân: "..."

Mấy tháng quen con hàng Bùi Diệp này, số lần cô câm lặng vượt xa kiếp trước.

"Tên 'Hoàng đế' này chả ra sao cả, giá đỡ 'Hoàng đế' ngược lại bày rất khá..."

Hai người thuận lợi lẻn vào cung điện lớn nhất giữa tòa thành cổ.

Hướng Thụy Quân thấy rõ bày trí trong cung điện, nhịn không được nhẹ giễu một câu.

Toà cung điện này chắc gọi là "Kim Loan điện", nhưng nó xa hoa vượt Kim Loan điện trong hiện thực, chân chính Kim Bích Huy Hoàng.

Kim Loan điện hiện thực lấy gạch vàng trải đất, cái gọi là "Gạch vàng" không phải là vàng chế thành gạch, mà là một loại gạch vàng từ lò nung hoàng gia.

Toà cung điện này lại là gạch vàng thật, hai thước vuông, khẽ đếm sơ lược, ít nhất cũng bốn ngàn viên trở lên!

Giữa mỗi viên gạch vàng còn khảm ngọc bích.

Trong điện có bảy mươi hai cây cột lớn, mỗi cây cũng được chế thành bằng vàng ròng.

Phía trên cột vàng có khắc rồng bay màu đỏ, bạch ngọc chế thành tường vân, ánh vàng rực rỡ có thể chói mù mắt người.

"Đây đều là vàng thật?"

Trong điện không người, Hướng Thụy Quân và Bùi Diệp lẻn vào hai mắt nhìn quanh.

Cả tòa cung điện đều dùng vàng chế thành, trên bậc thang cửu cấp còn có bảo tọa cửu long hỗ củng.

"Những ngọc thạch này..."

Hướng Thụy Quân không kìm được đưa tay chạm vào, linh khí nồng nặc lưu động bên trong ngọc thạch rồng bay, nồng đậm sền sệt.

"Chẳng lẽ đây gọi là 'Linh thạch' ?"

Bùi Diệp phán đoán nói, "Quá nửa là vậy."

"Năng lượng" chảy xuôi bên trong ngọc thạch và linh khí giống nhau như đúc.

Linh khí nồng nặc như vậy, không gian linh tuyền của Liễu Diệp Tiên cũng kém hơn một chút.

Hướng Thụy Quân không khỏi toát ra ý nghĩ tham lam.

"Chúng ta đào ngọc thạch trên mấy cây cột này xuống đi?"

Bùi Diệp nói, "Hiện tại đào sẽ đánh cỏ động rắn, xử xong 'Hoàng đế' rồi nói."

Trọng yếu nhất là --

Cô hoài nghi cái không gian này và không gian linh tuyền của Liễu Diệp Tiên có liên hệ, có thể thật sự là túi kinh nghiệm mập ú của đối phương.

Hướng Thụy Quân đè xúc động móc chùy ra, đổi thành nắm chặt chuôi miêu đao.

"Hoàng đế" không khó tìm, căn cứ tình báo hai người sống sót lộ ra, "Hoàng đế" mỗi ngày đều ăn uống ngủ nghỉ.

Phần lớn thời gian cầm đi tu luyện và chơi gái.

Lúc này không tu luyện thì là đang ngủ nữ nhân.

Hai người Bùi Diệp lần mò mấy cái cung điện, rốt cuộc tìm được mục tiêu.

Còn chưa tới gần, bên tai đã truyền đến tiếng giận mắng mỏ giận dữ.

"Phế vật, còn chưa tìm được người?"

Toà cung điện này hẳn là tẩm cung "Hoàng đế" sủng hạnh "Phi tần".

Bên trong tòa cung điện cổ xưa lại bày biện một giường nệm cao su cực lớn, trông dở dở ương ương.

"Hoàng đế" người để trần, tóc cạo ngắn, toàn thân trên dưới chỉ mặc một quần ngủ màu đen.

Người phụ nữ trẻ tuổi trong ngực hắn chỉ mặc bộ áo ngủ tình thú, giống như không xương cốt mềm oặt nằm trong ngực hắn hờn dỗi cười nhẹ.

"Bệ hạ, đừng nóng giận mà, tức lên thương thân thể không tốt."

Hướng Thụy Quân nghe giọng người phụ nữ õng ẹo, bỗng run lên.

"Tên 'Hoàng đế' này thật biết chơi à..."

Hướng Thụy Quân châm chọc nói, "Cô gái kia cũng rất biết chơi."

Lời kịch ấy chẳng phải là lời kịch phi tần pháo hôi phim cung đấu hạng ba thường nói nhất?

Quả nhiên, "Hoàng đế" đang nổi giận đẩy "Phi tử" không có ánh mắt ra, hỏa khí không giảm ngược lại tăng.

"Phế vật! Trẫm cần các ngươi làm gì!"

Một giây sau, hai thuộc hạ dị năng giả lộ ra vẻ mặt dữ tợn lại thống khổ, tru lên cúi người lăn lộn trên mặt đất.

Vừa co rút run rẩy, vừa đau khổ cầu khẩn.

Nhìn hai tên thuộc hạ âu phục giày da lăn lộn trên mặt đất cầu khẩn, không có một chút tôn nghiêm, lửa giận của "Hoàng đế" mới nguôi một ít.

Hắn không lập tức bỏ qua hai người, mà là mắt lạnh nhìn bọn họ thống khổ tròn một phút đồng hồ.

"Thôi thôi, cho các ngươi thêm một cơ hội, đừng để trẫm thất vọng."

"Hoàng đế" từ bi thu tay lại, phất tay để thủ hạ đi.

Hai tên thuộc hạ sắc mặt tái nhợt bò lui ra.

"Phi tần" nhìn một màn này, gương mặt xinh đẹp trắng bệch.

"Ái phi, tới, tiếp tục."

"Hoàng đế" gọi người phụ nữ, cô ta lần nữa treo nụ cười nịnh nọt lấy lòng, bò lên hầu hạ "Tiểu hoàng đế" .

Cảnh đó rơi vào mắt Hướng Thụy Quân, cô không lập tức rút đao đi lên, mà sắc mặt nghiêm túc âm trầm.

"Thế nào?"

Bùi Diệp đang chuẩn bị động thủ đấy.

Hướng Thụy Quân nói, "Dị năng của hắn cậu cẩn thận."

"Dị năng?"

Hướng Thụy Quân nói, "Người này tuyệt đối là dị năng giả hệ ảo tưởng."

"Dị năng giả hệ ảo tưởng?"

Hướng Thụy Quân gật đầu.

Tận thế đủ loại thuộc tính dị năng, không giới hạn tại các loại thuộc tính đại chúng như kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, phong, lôi.

Trong đó, hệ ảo tưởng chính là hệ chi nhánh tinh thần.

"Dị năng giả hệ ảo tưởng năng lực khó đoán nhất, khinh suất-- Coi như xong." Hướng Thụy Quân ngưng trọng mở miệng, "Kiếp trước tôi cũng từng gặp một dị năng giả hệ ảo tưởng, năng lực đối phương rất gân gà, nói trắng ra chính là 'Dịch dung', ngụy trang chính mình thành vật thể khác. Ví dụ cô ấy có thể tưởng tượng mình là Zombie, thế là cô liền có thể huyễn hóa thành 'Zombie', trừ phi đẳng cấp Zombie cao hơn cô ấy hai cấp trở lên, bằng không không thể phát giác. Dựa vào loại năng lực này, dị năng giả đó sống trong khu Zombie luân hãm khá tốt. Căn cứ lời cô ấy nói, dị năng cô ấy nếu tăng lên tới cấp năm sáu, còn có thể thu được bộ phận thực lực của đối tượng ảo tưởng, có năng lực công kích khá cường đại."

Bùi Diệp nói, "Cậu nói 'Hoàng đế' kia cấp năm sáu rồi?"

Hướng Thụy Quân lắc đầu.

"Một số dị năng giả hệ ảo tưởng rất gân gà, không có năng lực công kích, nhưng có số một giấc tỉnh lại liền có năng lực công kích cường đại."

"Hoàng đế" có lẽ là người sau.

Bình luận

Truyện đang đọc