SAO BĂNG KHÔNG XUẤT HIỆN


Tòa chung cư mà Hải Uyên thuê nằm ngay mép trung tâm thành phố, nên xung quanh bị vây bởi rất nhiều tòa nhà khác.

Phía trước là một khuôn viên khá rộng rãi, nhìn thẳng về phía trước là một con đường lộ.

Rìa bên phải có con phố nhỏ rợp bóng cây bàng lá nhỏ, đó là con đường mỗi ngày cô đi làm.
Hôm nay, Đức Minh cũng xin về sớm, nhưng trễ hơn Hải Uyên một tiếng đồng hồ.

Cậu về để dẫn ông nội đi dạo, ngắm Ưng Châu, ngắm đất nước mà ông từng liều mạng bảo vệ hiện tại hòa bình, phát triển thế nào.
Trước đó, chưa thấy Hải Uyên về, nên cậu dặn dò Nhật đón chị ở con phố nhỏ bên cạnh.

Vậy nên bây giờ, Nhật mới đứng đây đợi.
Đức Nhật là cậu học sinh cấp 3, có dáng người cao ráo, khỏe khoắn như Đức Minh, nhưng da trắng hơn một chút.
Kiểu tóc thì mỗi người mỗi kiểu, phong cách ăn mặc cũng vậy.

Đức Minh thích diện tây trang, tóc chải chuốt gọn gàng, đĩnh đạc và trưởng thành.

Đức Nhật ưa chuộng phong cách đường phố, trẻ trung và năng động.
Dưới lăng kính của Hải Uyên, trông Đức Nhật giống hệt như bản sao của Đức Minh thời học sinh, khiến cô cảm thấy có chút hoài niệm.
Thời gian trôi đi nhanh quá, tất cả đều đã trưởng thành.


Ai cũng cao ráo, tướng tá lên hương, chỉ có mình cô mãi mãi nhỏ bé như thế.
Nom cái dáng người trong chiếc áo thun ngắn tay cùng quần hộp, Hải Uyên bất giác nhớ về cảnh tượng hơn 4 năm trước.

Khi ấy, Đức Minh cũng mới từ Thương Kinh lên, và đợi cô thế này.
Và, ngay tối hôm đó, cô đã làm tổn thương mối tình đầu của mình.
Đức Nhật ngẩng đầu lên nhìn trời, trước mắt cậu là tán cây bàng lá nhỏ, màu nắng và màu xanh của Ưng Châu xen kẽ qua đó.

Cậu thiếu niên lắc lắc người mấy cái, rồi nhìn ngang nhìn dọc.
Bóng người be bé với mái tóc sáng màu lọt vào tầm nhìn của cậu.
Đức Nhật nheo mắt, cố gắng nhìn nghĩ.
Dáng đi chậm chạp này, chắc chắn là của người chị yêu quý của cậu.
“Chị của tôi ơi.” Đức Nhật nhảy cẫng lên, cố gắng giơ tay cao nhất có thể cho Hải Uyên thấy, reo hò trong niềm hân hoan.
Hải Uyên cong môi cười, chợt thấy tâm trạng khá lên rất nhiều, nỗi sợ trong lòng vơi đi đáng kể.
Đức Nhật định bụng đứng một chỗ đợi chị đến, nhưng Hải Uyên đi lại ngày một gần, mấy món đồ to đùng chị xách trên tay càng hiện rõ.

Bấy giờ, cậu mới vội vã chạy lại.
“Mua cái gì mà nhiều thế, em xách bớt cho nào.”
“Không sao, chị cầm được mà.”
Đức Nhật híp mắt, tỏ vẻ không hài lòng.

Cậu nhìn đoạn đường dài sau lưng Hải Uyên, tặc lưỡi mấy cái.

Sau đó, cậu cúi thấp người, vòng tay ra sau đập vào lưng mình, “Lên kiệu đi.”
Kì kèo chốc lát, cuối cùng, Hải Uyên vẫn nằm trên lưng của Đức Nhật, mấy món đồ trên tay cũng bị cậu giật mất.
“Nặng không?”
Đức Nhật xốc Hải Uyên trên lưng, tự tin đáp: “Không hề, nhẹ quá trời luôn này.”
Hải Uyên tươi cười, đong đưa chân mình, “Nhớ ngày nào chị còn cõng em đi đón Minh tan học nhỉ?”
“Đúng rồi, bây giờ đổi lại, em cõng chị.” Bỗng nhiên, Đức Nhật thở dài, “Buồn quá đi, chị Uyên càng lớn thì càng mau lấy chồng.”
Không rõ vì sao, nghe được câu này của Đức Nhật, gương mặt khó ở của Hồng Khánh lại khảm vào trong tâm trí cô.
“Tự dưng bàn đến chuyện này, muốn chị đây sớm thành gia lập thất lắm à?”
“Không có.” Đức Nhật tiếp tục than ngắn, “Tự nhiên hôm qua anh Minh cho ông nội xem ảnh bạn trai chị, ông ỉu xìu, bảo là công chúa nhà mình có chậu rồi, em cũng xìu theo.”
Hải Uyên ngẩng đầu dậy, vô cùng kinh ngạc hỏi: “Gì? Bạn trai nào?”
“Cái anh gì mà…sếp của anh Minh ấy.” Đức Nhật cao giọng, điệu trách móc: “Ông tướng này cũng ngộ thật, bảo là hai người đang bí mật hẹn hò, vậy mà đi mách lẻo, không uy tín gì hết, chẳng như em.”
Lý do vì sao lại có cớ sự này, Hải Uyên không rõ.

Đầu óc cô vạch ra muôn vàn lời giải thích, nhưng cuối cùng cũng chỉ lười nhác đáp một câu: “Không phải đâu.”

Đức Nhật đi chậm lại, cố gắng lắng nghe xem Hải Uyên có nói thêm câu nào không.

Giọng điệu của chị ngay lúc này, đủ để khiến cậu lờ mờ hiểu tâm tình của chị.

Đồng thời, cậu chắc chắn rằng: “Thằng anh mất nết dám đồn bậy! Em sẽ chủ trì công đạo cho chị.

Em sẽ mách ông nội, để ông tét cho mông hắn nở hoa.”
Qua một lúc, tận khi đến trước cửa nhà Đức Minh, Đức Nhật mới đặt Hải Uyên xuống.
Cậu đẩy cửa đi vào, cô theo sau, lòng hết sức hồi hộp.
Chú Tài đang dọn đồ ăn lên bàn, vừa thấy Hải Uyên, liền không kiềm chế được sự phấn khích mà hớn hở cười lớn, “Trời ơi, cháu gái tôi!” Đặt đồ ăn xuống bàn, chú ngoắc ngón tay thành vòng tròn, “Quay một vòng chú xem nào.”
Hải Uyên hòa nhã cười, xoay một vòng theo yêu cầu của chú.
Chú Tài quan sát một lượt, khen ngợi: “Xinh gái quá đi, bộ đồ này rất hợp với cháu.”
Đức Nhật hếch hàm, giọng điệu đắc ý: “Trời trời, chị con mà.”
Hải Uyên đặt hết đồ trên tay xuống sofa, chỉ vào từng món, nói: “Đây là quà của Nhật, của chú, của thím.

Còn đây là của ông…và bà nội ạ.”
Chú Tài ngại ngùng gãi đầu, “Mua làm gì cho tốn…”
“Chị cũng biết vác cái mặt về à?” Bà Hải ngồi trong phòng của Đức Minh đọc báo, nghe được tiếng nói chuyện ồn ào bên ngoài, cứ ngỡ rằng chồng bà và cháu đích tôn đã về.
Ngay lập tức, chú Tài và Đức Nhật im bặt.
Hải Uyên rũ mi, cúi thấp đầu, lễ phép thưa: “Cháu chào bà ạ.”
“Thôi, tôi không dám nhận chị làm cháu.” Bà Hải cười khẩy, kéo ghế ra ngồi.
Đức Nhật rót nước cho bà, rón rén nói: “Kìa bà, sao bà lại nói chị cháu như vậy.”
“Chị với chả em,” Bà Hải uống ngụm nước, tiếp tục buông lời đay nghiến: “Lê được cái thân về là bắt cháu tôi cõng, chân chị bị què à?”
Thì ra, ban nãy khi Đức Nhật cõng Hải Uyên rong đuổi trên phố, bà Hải thông qua cửa sổ phòng đã chứng kiến tất cả.
Đức Nhật níu áo bà, cố gắng giải oan: “Cháu muốn được cõng chị mà.”

“Cõng cõng cái gì? Nó là cái gì mà cháu phải hạ mình cõng nó?”
Hải Uyên im lặng, móng tay cô liên tục bấm vào nhau.

Cô nhẫn nhịn, vì cho dù cẩn thận nói năng thế nào, qua tai bà Hải cũng chỉ là mấy câu từ biện hộ cho cô, vô ích.
Bà Hải liếc mắt, trông Hải Uyên đứng như trời trồng ở giữa nhà, mà chồng bà chưa về, nên mới dửng dưng săm soi, chì chiết.
“Đầu tóc thì lôi thôi lếch thếch, nhuộm xanh nhuộm đỏ.”
Chú Tài chen ngang: “Mẹ, đó là màu bạch kim, thịnh hành thế mà.”
“Thế chẳng phải là đua đòi à?” Bà Hải trừng mắt, muốn chú Tài lập tức ngậm miệng lại.
“Ăn mặc thì chẳng giống ai, hở hở hang hang, mặc cho thằng nào ngắm à?”
Bà Hải trong cảm nhận của Hải Uyên, lúc nào cũng là người thích ba hoa những lời vô lý, chua chát như vậy.
Hôm nay, Hải Uyên cố ý ăn mặc thế này, vì cô muốn biết rằng, sau 4 năm không gặp, bà Hải có còn giữ khư khư cho mình cái thói xấu đó hay không.
Câu trả lời chắc chắn là có.
Hải Uyên mặc áo sơ mi ngắn eo ở trong, bên ngoài khoác một chiếc blazer cũng ngắn eo màu trắng, cùng với quần giả váy dài ngang đùi cùng màu.

Tóc được tùy tiện búi cao, cố định bằng bút chì.
Quả nhiên, trước đó, khi Hải Uyên xoay lưng về phía bà Hải, bà đã nhìn thấy hình xăm lấp ló sau phần gáy trắng trẻo của cô.
“Lại còn xăm hình? Chị cũng to gan gớm.” Đột nhiên, bà Hải hỏi: “Mấy hôm nay chị chui rúc ở chốn nào đấy?”
Hải Uyên hơi ngẩng đầu, trả lời: “Cháu ở khách sạn thưa bà.”
“Cũng biết tiêu tiền đấy chứ nhỉ? Nhà có không ở.” Bà Hải “à” lên một tiếng, “Hay là ra đấy ăn nằm với thằng nào?”.


Bình luận

Truyện đang đọc