SAO BĂNG KHÔNG XUẤT HIỆN


“Lâu quá không gặp, nhớ ghê đấy.”
Vì một câu nói này của Nhân, gần như tất cả mọi người đều há hốc miệng vì quá kinh ngạc.
Thứ nhất là họ không ngờ rằng, trong công ty lại có một người thân thiết với nghệ sĩ nổi tiếng, còn là thanh mai trúc mã.
Thứ hai là vì chàng trai này dám ngang nhiên hành xử thân mật với hoa đã có chủ, càng đáng nói là chủ hoa đang ở bên cạnh.
Biểu cảm của Hồng Khánh ngay lúc này, dù đứng ở xa thôi nhưng đa phần ai nấy đều cảm thấy lạnh sống lưng.

Vì thế mà có cả kinh bao nhiêu cũng chẳng ho he bất cứ một tiếng nào.
Cơ mặt Hồng Khánh không một chút gợn sóng, nhưng sắc thái thì đen chẳng khác nào rặng mây u ám ngày giông bão, làm nổi bật tia sét nóng rực trong ánh mắt.
Anh! Muốn nhai nát cái tay thối kia!
“À…ừ, lâu quá không…” Hải Uyên nhếch môi cười gượng, định gỡ bàn tay của Nhân xuống thì Hồng Khánh bắt lấy cổ tay cô.
Đồng thời, anh không nhân nhượng, dứt khoát hất bàn tay đang đặt lên vai cô.

Anh kéo cô ra phía sau mình, dùng tông giọng rét lạnh cứng ngắc như muốn cảnh cáo: “Làm gì?”
“Làm gì là làm gì?” Nhân có chút khó hiểu, song vẫn mỉm cười đối đáp: “Uyên là bạn của em.”
Hồng Khánh tiến lên thêm một bước, cao ngạo đối diện với gương mặt đẹp như tạc tượng của Nhân.
Khoảng cách giữa hai người lúc này, nhiều nhất là hai gang tay đàn ông.
“Bạn?” Hồng Khánh nhấn mạnh hỏi lại.
“Ừm?” Nhân nhìn đôi mắt phượng buồn màu nâu sẫm của Hải Uyên lấp ló sau lưng Hồng Khánh, thái độ trở nên niềm nở hơn: “Giới thiệu với anh, Uyên là bạn thân của em, thanh mai trúc mã.


Phải không Uyên?”
Hồng Khánh bỗng dưng im lặng, như thể anh đang chờ đợi câu trả lời của Hải Uyên.
Tuy rằng Hồng Khánh không biết khi trước mối quan hệ giữa chàng ca sĩ này và Hải Uyên thân thiết đến mức độ nào, nhưng bây giờ cô là người yêu của anh.
Tên nhóc thối này nằm mơ mà động vào được!
Cái chậu hoa này được đắp bằng bê tông cốt thép suốt gần hai mươi sáu năm đấy!
Có điều, Hồng Khánh không nghe được câu trả lời của Hải Uyên.
Bởi vì trợ lý của Nhân ngay lúc này đã đến để nhắc nhở: “Có thôi ngay chưa? Có người đang nhìn đấy, chú ý vào.”
“Em có làm gì đâu? Bạn thân lâu ngày không gặp, không thể chào hỏi nhau một tí được à?”
Anh trợ lý nghiến răng, giảm âm lượng đi một chút: “Thế này thì thân thiết quá, tôi còn tưởng cậu sắp ôm chầm lấy con gái nhà người ta luôn rồi cơ.”
Bàn tay của Hồng Khánh vẫn nắm chặt Hải Uyên, tay kia vòng ra phía sau như muốn bao bọc cô, bảo vệ cô khỏi người tự xưng là bạn thân này.
“Anh không biết đấy thôi, bọn em thân lắm.” Nhân vô tư kể chuyện, ánh mắt chưa một khắc rời khỏi Hải Uyên, “Thời cấp hai, cấp ba bọn em dính với nhau như sam luôn đấy chứ.”
Khí tức xung quanh vì im ắng mà lạnh lẽo hơn, tưởng chừng như có thể nghe rõ mồn một tiếng gió rít qua tai, khiến Hải Uyên không kiềm chế được mà khẽ rùng mình một thoáng.
Vô tình lại làm Hồng Khánh nghĩ rằng, cô đang sợ người này, nên càng nắm chặt tay cô hơn.
Thấy tình thế khi có người ngoài cuộc là trợ lý xen vào chẳng thể hòa hoãn đi bao nhiêu, thậm chí càng thêm căng thẳng, đành phải để Phong ra tay vậy.
“Được rồi, đến giờ làm rồi, mau bắt đầu công việc đi.” Hô cả nhóm xong, Phong mới lại chỗ Nhân lên tiếng: “Tham quan cũng tham quan rồi, người cũng đã gặp, chúng tôi cũng đã sắp xếp xong.

Bây giờ chúng ta có thể bắt đầu chưa?”
Trợ lý của Nhân chớp thời cơ hưởng ứng: “Được, nên bắt đầu luôn nhỉ?”
Rời được vài bước, Nhân có chút tiếc nuối, liền quay đầu lại, “Buổi chiều tan làm mình đợi Uyên, qua nhà Uyên ăn mừng nhé?”
Hải Uyên thừa nhận tính cách của mình khá kì quái và ích kỷ.

Cô không thích ai ghé sang nhà mình chơi cả.

Ngoại trừ người thân, An Nhiên, Vân An, dĩ nhiên là cả Hồng Khánh nữa.
Vì vậy mà nụ cười của Hải Uyên không được tự nhiên: “Hả? Qua nhà mình? Ăn mừng?”
“Ừm.” Nhân gật đầu chắc nịch, “Lâu lắm mới gặp mà.

Ăn mừng cho cả thành quả hôm nay nữa.”
“Được, chúng tôi rất chào đón cậu.

Cậu đến đi, thích ăn gì tôi nấu.” Hồng Khánh ghim vẻ mặt khó ưa của Nhân vào đầu mình, thay Hải Uyên chấp nhận lời đề nghị.

Song, đó cũng là một tiếng để nhắc nhở với người kia, Hải Uyên không ở một mình.

Trong nhóm của Hải Uyên, mọi người tụm lại một chỗ, vừa xem kịch, vừa bàn tán.

Tuân mở lời: “Ủa? Anh Khánh ở chung với sếp à?”
Ngoài Tín và Vân An thì chẳng ai biết được chuyện này, nên không ai trả lời được, mọi ánh mắt vì thế mà đổ dồn vào Vân An.
“Ủa? Mọi người không biết à?” Vân An nói: “Từ khi hai người họ hàn gắn lại thì đã ở cùng nhau rồi, ba Uyên cho phép mà.”
Hoàng trố mắt ra nhìn: “Ú! Vi diệu thế á?”
Vân An gật đầu.
Trang tiếp lời: “Bọn chị nào biết, chỉ biết hai đứa quen nhau nên ủng hộ hết mình thôi, hơi đâu mà tọc mạch đời sống riêng tư của người khác.”
Trang lại nghiêng đầu, tò mò hỏi: “Nhưng mà cậu ca sĩ kia hình như không biết thì phải.

Còn nữa nhé, chị cứ thấy sao sao í, cảm giác như cậu ta nhìn Quýt nhà mình không giống như bạn.

Hay là chị xuyên tạc ta?”
Tuân gật gật đầu: “Vậy hả? Em cũng thấy giống thế.”
“Ôi.” Hoàng kéo dài tiếng than: “Làm gì có tình bạn khác giới đơn thuần?”
Tín vờ nghịch mái tóc hơi xoăn của mình, bồi thêm phần thú vị cho câu chuyện: “Kiếp nạn của Khánh tủ lạnh đến rồi à?”
Tín bĩu môi nhún vai: “Thôi kệ, có tình địch thì chuyện tình mới kịch tính.

Tiện thể tạo cơ hội cho đôi gà bông làm lành.

Mấy đứa đừng nói cho cậu ca sĩ kia biết nhé, để lâu mới vui.”
Trang bỗng nhiên xua tay giải tán mọi người, hấp tấp nói vội: “Tan, tan hết đi, sếp tụi bay về kìa.”
***
Buổi chụp hình buổi sáng diễn ra khá thuận lợi, còn một concept cho buổi chiều nữa là có thể hoàn tất.
Nhưng ông trời chẳng bao giờ để yên cho chuyện nào được suôn sẻ cả.
Đứng trong phòng nhìn mọi người đang dọn dẹp chuẩn bị, Đức Minh quăng cho Hồng Khánh một lời cảnh báo: “Cẩn thận đấy nhé, anh Nhân từng tỏ tình thất bại với chị em đấy.”
Quả nhiên, Nhân có ý đồ với người yêu anh.

Buổi chụp đã vào những bước chuẩn bị cuối cùng, bỗng nhiên Nhân lại nảy lên một sáng kiến và bày tỏ: “Anh Khánh, phân cảnh này là chặng cuối của game phải không?”
Hồng Khánh nhíu mày, chỉ gật nhẹ đầu.
“Ở chặng này, em thấy nam và nữ chính thành đôi này.

Hay là mình chụp ảnh couple, anh thấy sao?”
Ý kiến của Nhân quả thực rất hay, nhưng mà: “Vấn đề ở đây là, chúng tôi biết tìm đâu nhân vật nữ cho cậu đây?”
“Công ty của anh có mà.” Nhân liếc nhìn Hải Uyên đang đứng bàn luận với người trong nhóm, nói với Hồng Khánh: “Bạn của em, Uyên đấy, anh thấy sao?”
“Không hợp.” Hồng Khánh không tình nguyện đáp lời: “Dáng cô ấy nhỏ quá, không tương thích với nữ chính trong game.”
“Sao thế? Em thấy hợp mà.”
Chưa hết, Nhân còn vui vẻ thêm vào một câu: “Dáng Uyên nhỏ thật, nhưng đáng yêu quá đấy chứ.”
Nét mặt Hồng Khánh đột ngột trở căng, một lần nữa nhắc lại, nhưng có lẽ cũng là lần cuối cùng: “Tôi nói, không hợp.”
Dường như Nhân vẫn chưa nhận ra thái độ và ánh mắt của Hồng Khánh đang muốn nung sống mình, ánh mắt chỉ biết mải mê dõi theo bóng người Hải Uyên.
Trong tâm trí của Nhân, anh thích nhất là nhìn thấy Hải Uyên đang tập trung vào một vấn đề gì đó.

Lúc trước là chuyên tâm học hành, bây giờ là một lòng cống hiến cho công việc.
“Anh Khánh, anh thân với Uyên lắm phải không?”
Cái “thân” này trong suy nghĩ của Nhân, cùng lắm chỉ dừng lại ở mức tình bạn.
“Nể tình anh với Uyên thuê chung nhà, em kể cho anh một chuyện, anh đừng kể ai nghe nha?”


Bình luận

Truyện đang đọc