SAU KHI SỐNG LẠI, CÁC ANH HỐI HẬN RỒI

Khương Ấu An trên mặt còn gượng cười.

"Tôi biết, với hoàng thất hậu duệ hay quý tộc thượng lưu gì đó mà nói, loại người như tôi sinh ra ở nhà thương buôn căn bản không có tư cách nói hai chữ công bằng, khắp thiên hạ này, không công bằng có rất nhiều, chỉ có thể chịu đựng rồi nhẫn nhịn, phải không?"

Rõ ràng đang cười, Khương Ấu An tươi cười như bi thương.

"Tôi không chỉ muốn nhẫn, tôi còn chờ mong, mong bọn họ có thể nhìn đến tôi một chút, chẳng sợ được phân ra từ sự dịu dàng đối với Khương Diệu Diệu, tôi cũng mãn nguyện..."

Nước mắt không cầm được, cứ lăn tăn rơi xuống đất.

Như tìm được nơi để trút bầu tâm sự, cô khóc rồi lại cười.

Dù biết chỉ là tiểu thuyết, nhưng trải qua một đời ở trong đây, cô không thoát được nhân vật mà cô đang sắm vai.

"Đại ca thích uống trà, mỗi ngày trời chưa sáng tôi liền ra cửa đi hứng nước sương đọng trên lá sen, dùng nó pha trà, chỉ vì muốn được sờ đầu khen ngoan."

"Nhị ca thì anh ấy muốn uống canh gà hầm thịt hươu, món canh đó phải ninh hầm trong ba ngày, ngay cả ban đêm tôi canh giữ ở phòng bếp, chỉ vì muốn được khen một câu."

"Tam ca tính khí không tốt, mặc kệ là ở đâu bị khinh bỉ, về tới nhà là mắng nhiếc tôi, còn tôi thì một câu cũng không dám phản bác, biết rằng anh ta cần một nơi phát tiết."

"Tứ ca từ nhỏ bệnh tật quấn thân, vô pháp đi ra ngoài quá xa, không thể như thanh niên trai tráng đồng lứa mà sống, anh ấy còn nói chính anh đang sống trong bóng tối, Khương Diệu Diệu chính là mặt trời nhỏ của anh, có thể mang ánh nắng đến bên cạnh, nhưng chưa từng chú ý tới người như tôi?" Khương Ấu An vươn tay nhỏ, trên tay không phải bị bỏng có bọng nước thì là bị đâm bởi kim thêu.

Một giọt nước mắt rơi ở lòng bàn tay.

"Có từng nghĩ rằng vì sao tôi muốn học y thuật?"

"Ngũ ca ham chơi, luôn thấy tôi phiền phức, tôi chỉ nghĩ không muốn anh ta bị phạt."

"Mỗi lần phụ thân đi nhập hàng trở về nhà, luôn luôn mua các loại váy xinh đẹp, chính ông không biết, những cỡ váy đó điều hợp với Thất muội, mặc dù tôi có nhắc khéo ông ấy, nhưng ông đều lờ đi."

"Còn mẫu thân ta, cho rằng tay nghề của tôi tốt, muốn mặc cái gì thì tự mình làm ra, bà ấy không biết, tôi cũng giống như các cô gái khác, nhìn đến váy vóc xinh đẹp, cũng muốn mặc thử lên người..."

Khương Ấu An trong lòng hiểu rõ, trước mặt cô, tương lai là đại boss siêu cấp phản diện ở Diệu Quốc này, một kẻ tự phụ lãnh tình, bủn xỉn không muốn nói nhiều một câu.

Thậm chí một cái liếc mắt cũng không cho.

Cô cũng không nghĩ anh ta sẽ nói lời đó với mình.

Có điều đè nén cảm xúc tiêu cực quá lâu, giờ có người để trút nỗi lòng, nếu không tiết ra rất có thể cô sẽ bị nghẹn chết.

Khương Ấu An ngồi dưới đất, váy cưới phủ trên đất, cô ôm đầu gối, nước mắt như sợi châu bị đứt, từng hạt từng hạt mà rơi xuống.



Cô duỗi tay cô lau đi nước mắt, nhưng mà càng lau càng không hết.

Giọng nói nghẹn ngào, lại mang theo nồng đậm ủy khuất, "Tôi cũng không nghĩ gả vào vương phủ, càng không muốn làm người vợ bị bỏ rơi, khắp thiên hạ tuy lớn, vì sao không có chỗ cho tôi dung thân?"

Trên xe lăn, người thanh niên cao quý, từ trên cao nhìn xuống nhìn nàng. Môi mỏng hơi khẽ mở: "Mệnh."

Vạn sự đều là mệnh.

Nghe được kia một chữ, Khương Ấu An lại si ngốc cười ra tiếng, ngẩng đầu tùy ý khóe mắt nước mắt rơi vào trong vạt áo, "Điện hạ, tôi của hiện tại, không tin vào số mệnh đâu."

Trước xuyên không, cô là cô gái hiện đại, ở trong sách trải qua một đời, Sau khi sống lại, cô đã khôi phục toàn bộ ký ức.

Tuyệt không sẽ không mặc người xâu xé!

Mặc Phù Bạch làm như nhớ tới cái gì, cặp mắt kia lạnh như đáy hồ, dường như ném vào một viên đá, tạo nên nhỏ bé gợn sóng, giây lát lướt qua.

*****

Ngày hôm sau.

Khương Ấu An bị đông lạnh tỉnh.

Thì ra cô khóc đến mức ngủ quên trên ghế rồi.

Trên người còn mặc váy cưới, ngọn nến đỏ đã cháy tàn, ngoài cửa sổ tia nắng ban mai sáng lạn.

Trên giường làm bằng gỗ hoa Lê, không có bóng dáng của Mặc Phù Bạch.

Khương Ấu An rửa mặt xong, thay một bộ váy dài màu xanh lơ, xứng với dải lụa cùng màu, búi tóc một nửa cài hoa nhỏ, còn lại xõa tung trên vai.

Cô ngồi yên lặng trong phòng, chờ đợi.

Sắc trời dần tỏ, mẹ Trương của viện Vân Thủy tới.

Mẹ Trương đôi tay giau trong ống áo đúng chuẩn mực ngày xưa, thần sắc lãnh đạm, "Bẩm Thế tử phi, Vương phi nhà tôi miễn cho người thỉnh an buổi sáng sớm, chỉ căn dặn không có việc gì, hạn chế đi tới lui trong phủ."

Ngụ ý thế nào, cô hiểu rõ. Tạm thời bản thân không bị ghẻ lạnh trong chốn này.

*****

Khương Ấu An dẫn theo một thị vệ về nhà họ Khương.



Sắp đến phủ đệ, mặt đường chen chúc người qua lại nên xe ngựa cũng không thuận lợi đi vào. Cô liền xuống xe, đi bộ thẳng tới cổng lớn của phủ đệ họ Khương.

Trước cửa có hai gã gác cổng, trong đó có một người đã xoay người vào trong thông báo, còn một người ở lại ngăn cô vào.

"Lục cô nương, cô khoan hẳn vào."

"Không cần thông báo gì hết, tôi chỉ là tới lấy hết đồ vật của mình." Nói xong Khương Ấu An cố ý vượt qua.

"Lục cô nương ơi, cô đừng làm khó nô tài......"

Lời còn chưa dứt, một giọng già nua cất tiếng vang lên, "Ngăn cản nó lại!"

Cách đó không xa, có nha hoàn dìu bà nội Khương đi tới hướng bên này.

Khương Ấu An mặt mày lãnh đạm mà nhìn người đó tới.

Một thân cẩm y hoa phục, trên đầu mang hồng bảo thạch đai buộc trán, gương mặt già nhăn nheo chỉ vào mũi Khương Ấu An quát tháo: "Con nhãi chết tiệt kia, gả mày vào vương phủ chẳng lẽ là ủy khuất mày? Để mày làm thế tử phi, chính là phước đức mười kiếp trước của mày! Đêm qua bữa tiệc chưa tàn mà mày ở trước mặt khách khứa làm trò khùng điên, khóc lớn quậy phá, quả thực đem mặt mũi bà già này và cả nhà họ Khương quăng xuống đất!"

Đêm qua, là có người cố ý tới cửa báo cho một nhà bọn.

Còn nói, chỉ sợ sáng sớm ngày mai, cô dâu mới cưới liền bị đuổi ra vương phủ. Quả thực như thế!

Cũng may, vương phủ không có liên lụy Khương gia, bằng không cả nhà bọn họ, phải bị con nhãi chết tiệt kia hại thảm.

Khương Ấu An cười cười nhưng trong mắt không có một tia ý cười, "Nếu Khương lão phu nhân đã cho rằng đây là chuyện rất tốt, chớ sao không cho Khương Diệu Diệu gả vào vương phủ?"

Một tiếng lão phu nhân làm cho bà nội Khương hơi giật mình, ngay sau đó nhíu mày nói: "Mày còn nói được cái gì? Mày đã gả vào vương phủ, nói này đó lại có ý tứ gì? Còn nữa con bé Diệu Diệu tuổi còn nhỏ, bà già này còn muốn cháu gái ở bên cạnh lâu hơn."

Vương phủ là nhà cao cửa rộng thì như thế nào?

Nghe đồn Thế tử nhà Thần Nam vương phủ, thân thể so với thằng tư còn suy yếu, hơn nữa bề ngoài xấu xí, vừa nhìn là biết ngay quỷ đoản mệnh mà, để Diệu Diệu yêu quý của bà gả qua đó chẳng khác nào là thủ tiết ở góa?

Trong kinh thành này không chỉ có nhà Thần Nam vương là vương công hầu tước, lấy điều kiện Diệu Diệu của bà, gả cho Hoàng tử còn xứng đáng hơn.

Huống hồ, năm đó người thầy bói kia không phải đã nói cháu gái nhỏ Diệu Diệu của bà có mệnh phú quý, là phúc tinh nhà họ Khương sao.

Khương Ấu An làm sao mà biết được mạch suy nghĩ của bà ta, cô cười châm chọc nói, "Đúng vậy, xác thật Khương Diệu Diệu còn nhỏ."

Là nhỏ hơn cô nửa canh giờ tương đương một tiếng đồng hồ thôi.

Bà nội Khương nghe vậy, biểu tình có chút không tự nhiên, thực mau nàng lại nhăn chặt mày, "Mày có phải bị vương phủ đuổi ra không? Mày đã xuất giá, chính là Khương gia đã hất bát nước ra ngoài, không có lý do gì về lại nhà ở cả! Mấy đứa cháu trai còn chưa cưới được vợ, mặc kệ mày trở về cầu xin nhà chồng ở cũng được, hay chỗ khác cũng tốt, tóm lại đừng có về nhà họ Khương!"

Bình luận

Truyện đang đọc