SAU KHI SỐNG LẠI, CÁC ANH HỐI HẬN RỒI

“Hắt xì...”

Khương Ấu An dùng khăn xì mũi.

Cô không ngờ đến ban đêm chỗ chim không thèm ị này lạnh đến vậy, bị cảm luôn rồi.

Cô đợi ba ngày rồi, Bạch thần y sao còn chưa xuất hiện nhỉ?

Khương Ấu An ngồi xếp bằng trên mặt đất, quấn chặt chăn đệm lên người mình, kiên trì nhìn phía thác nước gần đó. Đừng nói là bóng người, cả dã thú còn không có. Ngày đâu tiên đã bị nhiễm lạnh, trong người mang thuốc đã uống, lần này cảm lạnh có vẻ hung mãnh, cố tình cô đợi ba ngày, giờ mà rời đi sẽ không cam lòng.

Thế là cô nhớ tới kiếp trước chịu khổ, chút gió lạnh này tính là cái gì?

Kiên trì lại kiên trì.

Đầu choáng váng, nhìn bầu trời càng lúc càng tốt, cô nghĩ đến nay Bạch thần y hẳn sẽ không lên núi giờ này, cô ngủ một chút vậy...

Cùng lúc đó.

Bên ngoài phủ Thần Nam vương có một cỗ xe ngựa đậu gần đó, không chờ Từ thị vệ lên ngựa đàng hoàng, xe ngựa đã phóng nhanh chạy. Cao thị vệ túm hắn ta, cố ép giọng xuống hỏi, “Tình huống như thế nào, chủ tử không phải đã nói sáng mai sẽ lấy thân phận Bạch thần y tới Hắc Thủy Lĩnh dẫn đám người đó ra tới sao? Sao bây giờ lại đổi kế hoạch xuất phát sớm hơn?”

“Thế tử phi đang ở đó!”

Từ thị vệ đẩy gã đần ra.

Cao thị vệ sửng sốt vài giây, mới tiêu hóa tin tức này, “Má nó, cô ta sao chạy tới Hắc Thủy Lĩnh làm quái gì? Phiền toái! Từ lúc cô ta vào cửa kéo theo một đống phiền toái vào!”

*****

Ban đêm, Mặc Phù Bạch khoác áo choàng màu lam, trong tay cầm viên dạ minh châu, ngón tay thon dài giơ cao ngọc châu, bốn phía bị chiếu sáng lên. Gương mặt tuấn tú chau mày quan sát khắp nơi, chợt nghe “Thế tử, ở bên này...”

Thế là nhanh chân đi qua đó, trước cửa động hắn ngửi được vài mùi thuốc bột đuổi côn trùng. Khom lưng xuống, đưa viên dạ minh châu chiếu sáng toàn bộ sơn động. Mặc Phù Bạch nhìn thấy con tôm cuộn tròn trong chăn đệm ở một góc.

Hắn đi đến bên cạnh, trầm thấp gọi: “Khương Ấu An.”

Nhưng cô không có phản ứng.

Sắc mặt hắn càng tệ hơn, lại kêu lần nữa, “Khương Ấu An.”

May thay lần này cô có vẻ ý thức được chút, quấn chăn càng chặt hơn, “Nước...”

Giọng nghẹn ngào.

Mặc Phù Bạch đưa dạ minh châu lại gần, mới thấy rõ người nọ mặt mũi đỏ bừng. Chần chừ rồi tay dò lên trán, phát hiện khá là nóng.



“Lấy chút nước lại đây.”

Ngoài động, Từ thị vệ lập tức làm theo.

Khương Ấu An nhắm nghiền mắt, môi đỏ bừng run run khẽ kêu, “Lạnh...”

Mặc Phù Bạch cởi áo khoác ngoài xuống, bó cô vợ như cuộn bánh. Hắn nhíu chặt mày, con ngươi đen nhánh mà lạnh băng. Lúc Từ thị vệ mang nước tới, Mặc Phù Bạch tự nhiên tiếp lấy, ôm đỡ cô gái nhỏ dậy, đúc từng chút nước cho cô.

Trước giờ chưa từng chăm sóc cho ai, nước cứ không nghe theo đổ ra bên ngoài, Từ thị vệ nhịn không được, cẩn thận nhắc nhở: “Chủ tử, ngài có thể chậm một chút...”

Ánh mắt sắc lạnh ghim thẳng lên người Từ thị vệ lập tức.

Mặc Phù Bạch lạnh băng ánh mắt bắn Từ thị vệ liếc mắt một cái.

Quả thật động tác chậm rãi đi nhiều, từng chút đúc cô uống. Chờ cho cô uống xong, Mặc Phù Bạch muốn bế cô gái nhỏ đứng dậy. Chỉ là vừa mới duỗi tay thì một đôi tay nhỏ nắm vạt áo hắn, Mặc Phù Bạch cúi đầu rũ mắt, từ tốn đối diện với cô gái dần mở mắt.

“Khương Ấu An, đầu cô có vấn đề phải không?”, bốn mắt nhìn nhau, Mặc Phù Bạch quanh thân lạnh lẽo càng nặng, ngữ khí cũng tăng thêm rất nhiều. Cô gái nhỏ mặt đỏ bừng, sợi tóc dán ở thái dương, bộ dáng mảnh mai, dường như chạm vào một chút liền vỡ vụn. Bất tri bất giác, Mặc Phù Bạch khí thế lạnh lẽo cũng thu liễm chút, có điều môi mỏng vẫn mím chặt.

“Điện hạ... Bạch thần y rất nhanh sẽ xuất hiện... chờ một chút...”

Không chỉ có là Mặc Phù Bạch, cả Từ thị vệ cùng Cao thị vệ ngây ngẩn cả người.

“Không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ... Thiếp đã nói muốn đem hết toàn lực giúp người tìm được Bạch thần y...”

Mặc Phù Bạch: “...”

“Hai ngày này... cô thật sự...”, Mặc Phù Bạch con ngươi âm trầm.

“Người hãy tin thiếp, chân của người nhất định sẽ khá lên... người sẽ đi lại giống người bình thường... Mặc Phù Bạch người là người tốt...”

“Cô sốt đến nói năng hồ đồ, ta đưa cô về nhà.”

Khương Ấu An lắc đầu, nắm chặt Mặc Phù Bạch vạt áo, khóe mắt có nước mắt lăn xuống.

“Thiếp không về nhà họ Khương đó... không muốn đâu... đó không phải nhà của thiếp... đó là nhà của Khương Diệu Diệu...”

Mặc Phù Bạch nói: “Không trở về nhà đó, hồi vương phủ...”, giọng nói tuy trầm thấp nhưng không có lạnh lùng chút nào.

Khương Ấu An gật gật đầu, “Về vương phủ, thiếp thân sẽ ngoan... Điện hạ đừng đuổi thiếp đi... thiếp nhất định sẽ ngoan ngoãn mà...”

“Ừ, không đuổi.”



Ngoài động, Cao thị vệ đùi phải mềm nhũn, suýt nữa quỳ không nổi ngã lăn ra đất. Ui chu choa, có phải chủ tử nhà hắn không vậy, kiên nhẫn trả lời từng câu của cô ta sốt nói hồ đồ, đã vậy còn hô thẳng tên húy của chủ tử?!

Nghe được Mặc Phù Bạch đáp, Khương Ấu An hít hít cái mũi, gương mặt càng hồng, nói năng lộn xộn: “Điện hạ, người đời nói ngài máu lạnh vô tình, rõ ràng ngài tốt như vậy... Ngài nhất định phải sống lâu trăm tuổi, có như thế thiếp mới có thể ôm đùi ngài càng lâu chút...”

“Mặc Phù Bạch, ngài không cho thiếp tìm thần y, nhưng chính bản thân thiếp muốn đi tìm, muốn chân của ngài khỏe hẳn, muốn mặt của chị Dao lành lặn... Mặc Phù Bạch, ngài lớn lên thật là đẹp mắt...”

Bên ngoài hai cái thị vệ: “...”

“Mặc Phù Bạch... thiếp lạnh quá...”

Khương Ấu An hai tay vòng qua sau lưng Mặc Phù Bạch, cả người rúc vào nguồn nhiệt ấm áp. Cảm nhận được thân xác gần nhau đến mức không có kẻ hở, Mặc Phù Bạch cứng đờ.

Một mùi hương nhàn nhạt chui vào chóp mũi hắn, nhưng phóng đại cảm xúc khác thường bên trong con người hắn. Thân thể gần gũi với nhau, cơ bắp toàn thân hắn bắt đầu căng chặt lên.

Đã vậy tay nhỏ kia không an phận, ở sau lưng hắn vỗ về xoa xoa, cô gái nhỏ mơ màng thì thầm nói, “Mặc Phù Bạch, ngài đừng sợ, chân của ngài nhất định sẽ chữa khỏi, đừng lo lắng, đừng khổ sở...”

Mặc Phù Bạch: “...”

Tay nhỏ mềm mại, dịu dàng chạm vào lưng hắn, khẽ trấn an.

Mà kỳ dị hơn chính là... ấy thế mà hắn thả lỏng người?!

“Ngài nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi... Bạch thần y rất nhanh... rất nhanh sẽ xuất hiện.”, cô gái nhỏ vẫn còn vô tư nói mớ. Cũng không biết là qua bao lâu, tiếng nói dần dần im lặng đi.

Chợt nghe xùy một cái, nhưng rất khẽ khó phát hiện, “Ngu xuẩn.”

Ú ú mắng vợ ngu xuẩn kìa!!!

*****

Bóng đêm dày đặc.

Dưới chân núi Hắc Thủy Lĩnh.

Dáng người đàn ông thon dài đem cô gái nhỏ trong lòng ẵm vào xe ngựa, sau đó chu đáo đắp chăn mỏng cho người ta.

“Chủ tử, chúng thuộc hạ đã bắt lấy ba gã mặc áo đen, mục đích tới Hắc Thủy Lĩnh mai phục vào ngày mai muốn ép chủ tử xuất hiện.”, Từ thị vệ nhỏ giọng bẩm, theo kế hoạch thì ngày mai, chủ tử nhà bọn họ muốn lấy danh Bạch thần y tới Hắc Thủy Lĩnh, dẫn dụ đám người muốn mạng Bạch thần y.

“Dẫn tới.”

Từ thị vệ nghe lệnh, rất nhanh kéo ba kẻ kia tới.

Tiếp theo nháy mắt, Mặc Phù Bạch đã rút ra kiếmbên hông của Cao thị vệ. Bóng kiếm vung xuống, tước mạng ba kẻ sát thủ, mắtphượng thâm trầm lạnh lẽo nhìn ba kẻ ngã xuống đất, máu tươi chảy ròng.

Bình luận

Truyện đang đọc