SAU KHI SỐNG LẠI, CÁC ANH HỐI HẬN RỒI

Bên ngoài trời đã sẩm tối không biết khi nào, rất nhanh trời mưa tí tách rơi xuống, hai bên đường phố những tiểu thương bán hàng rong tất bật dọn đồ.

Khương Ấu An quay đầu, bắt gặp liền nhìn thấy Khương Cẩm Nam.

Cô dần thu liễm tươi cười trên mặt.

"Tiểu Lục..." Khương Cẩm Nam khẽ mấp môi.

Trong tiệm không ai nói chuyện, vẫn là do La thị để ý bên ngoài mưa càng lúc càng lớn, nhịn không được mở lời nhắc nhở: "Bé An, để thằng bé vào đi?"

"Xuân Đào, đóng cửa tiệm."

"Vâng thưa Thế tử phi."

Xuân Đào theo tiếng, đi ra cửa đóng lại, ngăn trở tầm nhìn khách không mời với Thế tử phi.

La thị thở dài, cũng không biết nên nói cái gì mới tốt, ngược lại là Khương Dương hừ lạnh một tiếng, "Tới làm gì?"

"Bớt nói đi!" La thị trừng mắt nhìn Khương Dương một cái.

Khương Ấu An không để bụng, cô ngồi xuống, hướng tới La thị nói: "Tam thẩm, bên ngoài trời mưa, một chốc nữa cũng không có khách tới cửa, chi bằng chúng ta cùng nhau thảo luận mời những cô nương nào tới đi? Lên danh sách một loạt sau đó đến gõ cửa nhà các cô nương ấy."

La thị gật gật đầu.

Xuân Đào châm trà, Khương Ấu An thong thả thưởng thức trà, nghe La thị nói lại thông tin cô nương nhà ai, tư sắc như thế nào, gia cảnh như thế nào.

Mưa to tầm tã kéo tới, cửa sổ nghe tiếng nước mưa đánh vào cửa, tiếng gió thổi lớn, Khương Ấu An uống xong tách trà liền bắt đầu soát danh sách.

Tổng cộng thống kê 25 người, đều là nhà bá tánh bình thường trong nhà có các cô nương chưa xuất giá, tư sắc tầm trung, cũng có mấy người có nhan sắc, có điều 25 người này dáng người thon thả yểu điệu đều đạt chuẩn.

"Số người này có thể đạt tiêu chuẩn hơn một nửa là không tệ, Tam thẩm ơi, chúng ta còn phải tìm thêm một vài nam tử ..."

Khương Ấu An đi tìm La thị, nhưng mà bà ấy không có bên cạnh.



Còn La thị đi đến cạnh cửa hé mở ra một ít, "Cẩm Nam cậu ta vẫn còn ở, bé An, con xem..."

"Mặc kệ anh ta." Khương Ấu An cũng chưa có nhiều cảm xúc.

"Chính là, cứ để như vậy quả thật không tốt ... bé An, không ấy để thẩm đưa cây dù nó cậu ta che mưa?"

Khương Dương ở một góc khác nhíu mày nói: "Mẹ quan tâm đến tên kia là gì? Nếu không phải do cậu ta ham chơi luôn liên lụy đến em An dẫn đến ngày nào em ấy ngày nay bị phạt ngày tới bị quỳ từ đường sao?"

"Mẹ lo lắng mưa to thế này, cậu ta sẽ chịu không nổi rồi sinh bệnh thì làm sao bây giờ?" La thị thở dài: "Đến lúc đó Khương lão thái thái đến cửa mắng nhiếc bé An."

Khương Dương nghĩ, cũng cảm thấy đúng, rốt cuộc anh của ngày trước không còn bồng bột nóng tính như trước.

Thế cậu Dương đề nghị nói: "Hay là vậy đi, con đi đuổi tên đó đi?"

"Chỉ sợ con đi đuổi cậu ta thì Cẩm Nam cũng sẽ không chịu đi."

"Hừ, thật là phiền."

Khương Ấu An cầm lấy ô che mưa trong ngăn tủ, lạnh nhạt nói: "Để con đi."

*****

Mở cửa của tiệm ra, Khương Ấu An bung cây dù chậm rãi cất bước, đi đến trước mặt Khương Cẩm Nam.

Thiếu niên cả người đều ướt đẫm, mưa to thậm chí xối tầm mắt anh ta mờ mịt, có điều do nghị lực của anh ta cố mở to hai mắt, nhìn cô gái nhỏ đi tới trước mặt hắn.

"Tiểu Lục..."

Khẽ gọi hai tiếng 'Tiểu Lục", Khương Cẩm Nam khóe mắt đỏ ửng. Khương Ấu An an lặng nhìn chăm chú anh ta, khẽ nhấp môi và không nói một lời.

"Tiểu Lục, em đừng giận nữa? Anh trai biết sai rồi, về sau anh sẽ không ham chơi la cà nữa, sẽ không liên lụy em bị người nhà phạt, em nói anh nên đọc sách cho tốt, anh cũng sẽ nghe theo lời em nói, cũng không tranh cãi với phu tử ... Về sau không ghét bỏ em dong dài, Tiểu Lục, em đừng giận?"

Đối với Khương Cẩm Nam nói, Khương Ấu An sóng mắt không hề gợn sóng, thần sắc như cũ lãnh đạm, nhìn Khương Cẩm Nam như nhìn một người xa lạ.

"Khương Ngũ công tử, hoặc nên nói là toàn bộ nhà họ Khương các người đều cho rằng tôi oán giận sao? Cùng các người chơi nháo sinh sự đôi ba ngày?" Khương Ấu An lạnh lùng nhếch môi, "Bắt đầu từ ngày tôi xuất giá, tôi đã không còn oán hận hay tức giận các người, là bởi vì các người không xứng đáng với thứ cảm xúc đó của tôi!"



"Tiểu Lục, anh tria biết trong lòng em ấm ức..." Khương Cẩm Nam vội vàng giải thích, nhưng bị cô ngăn lại.

"Khương Cẩm Nam, anh có biết con người luôn đi về phía trước vĩnh viễn không quay đầu lại, tựa như tôi không bao giờ quay lại làm một Khương Ấu An của năm xưa vậy!" giọng nói mang ý quyết tuyệt, đôi mắt trở nên sắc bén.

"Khương Ngũ công tử đây có ham chơi cũng được, thích tranh cãi với phu tử cũng được, này đó điều không liên quan tới tôi! Công tử đi đường Dương Quan của ngài, tôi đi cầu Độc Mộc của tôi, từ đây đến mãi mãi về sau không liên quan!"

"Tiểu Lục, anh thật sự biết sai rồi ..." Khương Cẩm Nam từ trong vạt áo lấy nửa miếng ngọc bội, dĩ nhiên đã được sửa lại mài dũa một vài lần, mặt trên còn khắc chữ An nhỏ trên đó.

"Tiểu Lục, em xem này... mặt trên đó là chữ An, làm anh trai nhờ vị sư phụ dạy anh điêu khắc đấy... trong lòng anh hiểu rõ, em trách chúng ta chỉ để tới Khương Diệu Diệu, một mực nghe theo lời của em ấy, là trước kia anh trai không hiểu, hiện tại anh đã rõ là vì sao rồi, Tiểu Lục ... về sau anh sẽ đối xử thật tốt với em, em không muốn gả vào vương phủ cũng được, chờ anh trai 5 năm, Ngũ ca thề rằng trong vòng 5 năm nhất định sẽ quang minh chính đại đón em ra khỏi vương phủ ... Anh sẽ nỗ lực chăm chỉ đọc sách, thi đậu công danh, ngày sau sẽ không nói em không tốt thế này thế kia, em không thích Mộ Đình Nhi, Ngũ ca sẽ không liếc nhìn cô ta một cái, Tiểu Lục à, sẽ có một ngày em gọi anh trai một tiếng Ngũ ca được không?"

Cũng không biết là nước mắt hay là nước mưa, giọt nước lăn từ trên má Khương Cẩm Nam xuống. Khương Ấu An không nói gì, nhưng vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng sắc bén. Khương Cẩm Nam thấy em gái không nói lời nào, liền nhét ngọc bội vào tay em ấy. Lúc chạm đến ngón tay Khương Ấu An, Khương Cẩm Nam được nhét lại cán dù, mưa to tầm tã làm anh khẽ rùng mình một cái.

"Khương Cẩm Nam, anh không hiểu lời của tôi nói sao? Tôi nói, không thể qua về quá khứ được nữa!"

Đương lúc Khương Cẩm Nam cố nới lòng bàn tay của Khương Ấu An ra và nhét ngọc bội với mong muốn hàn gắn tình cảm, thế nhưng khi Khương Ấu An cầm lấy ngọc bội liền vung tay lên, cô nhìn đăm đăm Khương Cẩm Nam vung tay không chút do dự làm ngọc bội văng thật xa.

Choang!

Nửa miếng lành lạnh kia đã chia năm xẻ bảy.

"Khương Cẩm Nam, anh tự hiểu lấy mình đi, quay trở về nói cho Khương Diệu Diệu rằng đừng có ở trước mặt tôi làm ra vẻ, nếu không đừng trách sao tôi ra tay tàn độc!"

Khương Cẩm Nam ngây ngốc một phen sau đó ngồi xổm trên mặt đất, cẩn thận nhặt lại mảnh vỡ của ngọc bội sau đó gói lại bằng khăn tay đã sớm ướt sũng, trên khăn tay có thêu chữ Nam cũng là Khương Ấu An tự tay thêu lên.

Bàn tay lần trước bị đá đập còn chưa khỏi hẳn, qua trận này máu tươi ướt sũng băng gạc nhưng Khương Cẩm Nam vẫn chưa phát giác.

Khương Ấu An hừ lạnh, lạnh nhạt nhưng ánh mắt sắc bén, "Khương Ngũ công tử, cùng một lời nói, tôi không bao giờ nói lần thứ ba, công tử hãy tự giải quyết cho tốt đi."

Khi cô xoay người rời đi, làn váy lung lay theo cử động trong chớp mắt, Khương Cẩm Nam vươn tay túm chặt một góc váy.

"Tiểu Lục..." Khương Cẩm Nam giọng đã phát run rẩy.

Khương Ấu An kéo váy mình lại, bước đi kiên định trở vào trong cửa tiệm, sau đó đóng cửa thật mạnh.

Bình luận

Truyện đang đọc