SAU KHI SỐNG LẠI, CÁC ANH HỐI HẬN RỒI

Khương Ấu An đứng thẳng thân mình. Kiếp trước, chính là như vậy.

Cô bị đuổi ra vương phủ Sau, trở lại nhà mẹ đẻ, cũng là bà ấy ra cản.

Cô có khóc lóc cầu xin cỡ nào, bà ta nói về nhà là không thể nào, có lưu lạc đầu đường xó chợ hay nhảy sông tự sát cũng được, đã gả đi là không còn là người của nhà họ Khương.

Khi đó, cô thậm chí quỳ xuống.

Nhưng cuối cùng, bà ấy cho người hầu cầm chổi tới, quét cô ra khỏi nhà. Xua đuổi giống như chó hoang.

Lúc đó, khi cô còn là độc giả, trong tiểu thuyết miêu tả Khương Ấu An là nhân vật phụ chỉ có vài dòng sơ lược, chỉ biết Sau đó nhân vật này khắp nơi nhằm vào nữ chính, cuối cùng nhận cái kết bi thảm cho bản thân.

Đời trước, không có ký ức hiện đại cô đã trải nghiệm cuộc sống như địa ngục ấy, nỗi bất hạnh của nhân vật phụ yểu mệnh.

Làm độc giả không có cảm xúc mấy, cho đến khi trải qua mới thấu hiểu, đổi lại ai đó bị đối xử không công bằng cũng sẽ hắc hóa.

"Mày còn chưa đi?!" Khương lão phu nhân quát mắng ra tiếng.

Khương Ấu An nhìn chằm chằm bà ta, đôi mắt bình lặng sáng ngời, tràn đầy bướng bỉnh.

"Đóng cửa!"

Lão phu nhân ra lệnh một tiếng, gã sai vặt lập tức muốn đóng cửa.

"Từ thị vệ!" Khương Ấu An khẽ kêu một tiếng.

Một tiếng này, thị vệ đang canh giữ ở xe ngựa lập tức bước nhanh tới, ở cổng lớn sơn màu đỏ muốn khép lại đạp một phát, một cước vận dụng thêm nội lực làm người hầu ở phía Sau bay ngã ra một đoạn xa.

Lão phu nhân ngoáy đầu lại nhìn bị làm cho khiếp sợ.

Nhìn thấy con nhỏ xui xẻo ấy cất bước vào nhà họ Khương.

Gió nổi lên, búi tóc có thắt dải lụa khẽ bay bay. Đôi mắt tràn ngập kiên định.

Bước đi thong dong, thậm chí nhìn cũng không nhìn lão phu nhân, cứ bình thản lướt qua.

"Ranh con này!!!" lão phu nhân hét ầm lên, lại nhìn thị vệ ở Sau lưng nó.

Thị vệ đó mặc đồng phục chính là người của Thần Nam vương.

Khương Ấu An đã đi xa một đoạn, lão phu nhân tức run người, sai sử nha hoàn bên cạnh, "MAu đi xem, nó rốt cuộc muốn làm cái gì?"

Khương Ấu An trở về sân viện khi xưa mình từng ở.



Gia đình họ Khương vốn là kinh doanh buôn bán trong kinh thành, sân viện cô ở không tính là đơn sơ, nhưng so với mấy người anh trai khác và cả khương diệu diệu thì sân viện của cô là kém cỏi nhất.

Kiếp trước, cô từng ngưỡng mộ qua.

Khương diệu diệu ở viện Lưu Vân, bày trí bên trong là do cha Khương từ nam ra bắc mua không ít kỳ trân dị bảo về đặt trong viện, hết sức xa xỉ.

Trên tường còn khảm hai viên dạ minh châu, mỗi khi đêm xuống, có thể đem toàn bộ khuê phòng chiếu sáng.

Xinh đẹp đến lóa mắt.

Cô hâm mộ, cũng chỉ có thể ở viện Hải Đường. Đúng như tên gọi của nó, nơi này trồng rất nhiều hoa Hải Đường, vào mùa hoa nở cũng rất xinh đẹp.

Khương Ấu An nhìn trong viện, nhìn hoa Hải Đường nở rộ, khóe miệng chợt cười giễu.

"Làm phiền Từ thị vệ."

Khương Ấu An để Từ thị vệ hỗ trợ dọn ra một cái rương lớn.

Bên trong, đều là sản phẩm dưỡng nhan tự chế của cô, một ít hương liệu, còn có một lọ trước khi xuất giá, từ từ đã nào,...

Trong triều đình, quyền thế phân tranh, hai đảng phái Thần Nam vương gia và Ngọc quý phi đánh nhAu quyết liệt, Ngọc quý phi thổi gió bên tai Thánh thượng, Khương Ấu An trở thành kẻ xui xẻo bởi một đạo thánh chỉ gả vào Thần Nam vương phủ.

Trước lúc cô xuất giá, đã làm rất nhiều đồ mà người nhà yêu cầu.

Thậm chí, trước đêm thành thân, cô vội vã may một đôi bao đầu gối do cha Khương yêu cầu, một đêm chưa ngủ.

Cô chưa kịp đưa nó mà nghĩ rằng chờ ngày lại mặt, Sau đó đưa cũng không sao cả.

Hiện tại.

Không cần nữa!

Khi Từ thị vệ đem cái rương dọn đến trên xe ngựa, nha hoàn được cử theo dõi cũng trở về bẩm báo.

"Lão phu nhân, thị vệ của vương phủ đã mang một cái rương lớn từ phòng Lục cô nương, hôm qua ngày đại hôn, người gọi con đến phòng kiểm tra có xem qua, bên trong rương chỉ có một ít hương liệu và một đôi bao đầu gối thôi ạ."

Lão phu nhân sắc mặt không vui, "Nó có ý gì? Mấy món đó không phải làm cho Khải nhi sao? Còn có ta hỏi nó có phải bị đuổi khỏi vương phủ không thì nó cũng không lên tiếng, đứng như đầu gỗ vậy, còn không bằng một nửa Diệu Diệu lanh lợi, chả hiểu sao đều từ một bụng chui ra, sao có thể khác biệt to lớn như thế?"

Khương Ấu An hướng tới cổng lớn nhà họ Khương.

Vừa qua khỏi cổng vòm, một bóng người lẻn đến trước mặt cô.

Một thân màu xanh cẩm y thiếu niên, tóc dài buộc cao, ngũ quan thanh tú, lúc này đang cười hả hê, "Khương Ấu An, nghe nói mày bị đuổi khỏi vương phủ?"

Quả nhiên, người anh thứ năm của cô – Khương Cẩm Nam, tròn 16 tuổi, lớn hơn cô một tuổi.



Nói là anh Năm, nhưng tính tình ham chơi, thường xuyên trốn học cùng với đám bạn ăn chơi trác táng, cưỡi ngựa đá cầu.

Khương Ấu An lãnh đạm liếc nhìn anh ta một cái, thản nhiên lướt qua.

"Này, Khương Ấu An, tao đang hỏi mày đó?! Có phải bị đá đít khỏi vương phủ rồi à?"

Khương Ấu An bước đi chưa hề quay đầu lại.

Khương Cẩm Nam đôi mắt trừng đến tròn trịa, đi nhanh tiến lên, túm lấy tay áo Khương Ấu An, trên mặt ý cười cũng giảm bớt rất nhiều, dĩ nhiên không kiên nhẫn, "Buổi trưa nay trong nhà có khách tới ăn cơm, nhưng tao có việc phải ra ngoài, mày giúp ta nói dối rằng tao đi tới chỗ phu tử học!"

Khương Ấu An vặn bung tay anh ta, mặt không biểu cảm xoay người rời đi.

"Anh đang nói, Khương Ấu An, em rốt cuộc bị cái quái gì vậy hả? Được rồi, anh biết bị đuổi ra khỏi vương phủ, tâm tình không tốt, nhưng có liên quan gì chứ? Chính em từng nói không muốn gả qua đó sao?"

Khương Cẩm Nam chắn ở trước mặt Khương Ấu An.

Nhìn thấy đôi mắt trong vắt đang nhìn chăm chăm hắn. Khương Cẩm Nam vốn muốn mở miệng, tức khắc có chút chột dạ. Cậu ta sờ sờ mũi, "Được rồi, quả thật anh đi cùng với cậu Ninh ăn cơm."

Khương Cẩm Nam nói đám bạn Ninh công tử, vốn nổi tiếng ăn chơi, Khương Khải là anh Cả không cho em mình chơi cùng với bọn họ. Chỉ là Khương Cẩm Nam trước nay nước đổ lá khoai, tai này nghe thì tai kia lọt ra hết. Trước đây tìm đủ mọi lý do lừa gạt đứa em gái này, yểm trợ hắn đủ đường. Nhưng mà mỗi lần xảy ra chuyện, người bị phạt luôn là Khương Ấu An.

"Anh đi ăn với ai có liên quan thì tới tôi?" Khương Ấu An hỏi vặn lại. Khương Cẩm Nam sửng sốt một lát, lúc này mới chú ý tới, hôm nay Khương Ấu An có gì đó không giống ngày thường. Đặc biệt là ánh mắt, tựa như băng giá rét lạnh.

Khương Cẩm Nam vẫn cố chấp bắt lấy tay của Khương Ấu An, nhưng bị cô né được.

Khương Cẩm Nam ngạc nhiên.

"Tiểu Lục, em đang sợ anh liên lụy à? Sẽ không đâu, lần này anh và cậu Ninh đi ăn cơm, tuyệt đối không uống rượu, ăn xong anh liền trở về, sẽ không làm em bị phạt..."

Khương Ấu An đen nhánh mảnh dài lông mi run rẩy, "Khương Cẩm Nam, anh nghe rõ, anh cùng ai ăn cơm đều không liên quan gì tới tôi cả, anh thật sự phiền phức."

Nói xong, Khương Ấu An liền bước nhanh hơn, hướng tới cổng lớn. Khương Cẩm Nam đứng ngây ngốc tại chỗ, bộ dạng trông rất khó có thể tin được, "Khương Ấu An, em mà dám chê anh đây phiền hả? Ông đây còn chưa nói em dong dài... Này, đi đâu hả? Con nhỏ này, Khương Ấu An, đứng lại cho ông!"

Khương Ấu An lờ đi, cất bước càng nhanh hơn. Chợt có tiếng cười đùa từ cổng lớn vào tới.

"Thất cô nương của em ơi, Phùng công tử nói chuyện thật hài hước mà..." Lời nói chưa dứt, có hai cô gái bước vào. Một người mặc váy áo hồng nhạt, gương mặt trái xoan, lông mày lá liễu, đôi mắt ướt át, miệng nhỏ anh đào. Người này đúng là con gái út nhà họ Khương gia, là em gái sinh đôi khác trứng với Khương Ấu An, tên gọi là Khương Diệu Diệu.

Theo sát Khương Diệu Diệu là tỳ nữ nhất đẳng, Lục Hà. Cách một khoảng, Khương Diệu Diệu thấy chị mình tới, cười duyên nói: "Chị ơi ~"

Khương Diệu Diệu hơi trợn to mắt, nét mặt biểu lộ tươi cười, bước nhanh tới, rồi không cẩn thận vấp phải trẹo chân.

"Cô nương ơi, cẩn thận!" Lục Hà nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy Khương Diệu Diệu.

Vừa hay, ở cổng lớn có sự xuất hiện của hai người, nhào tới chỗ này.

Bình luận

Truyện đang đọc