SAU KHI SỐNG LẠI, CÁC ANH HỐI HẬN RỒI

“ Lục tỷ, chị đã về rồi!”

Khương Diệu Diệu liếc mắt nhìn thấy Khương Ấu An đến, lập tức lộ ra tươi cười, chạy tiến lên nói: “Lục tỷ, em nói cho chị một tin tức tốt, em tìm được vị Bạch thần y kia rồi, lúc đầu em còn không biết ông ấy là thần y đỉnh đỉnh đại danh, nhưng sau đó chúng ta hàn huyên một lát, em mới biết được ông ấy họ Bạch nha ~ em nhất định sẽ mời Bạch thần y tiên sinh ra tay chữa trị cho chân anh rể, chị cũng cao hứng phải không ~”

Khương Ấu An lạnh lùng nhìn Khương Diệu Diệu, không mở miệng.

Cao thị vệ cảm giác gã sẽ không kiềm chế được tiến lên đấm chết con nhỏ này.

Má nó! So với nha hoàn bò lên giường chủ tử còn không biết xấu hổ!

Khương Ấu An không nói lời nào, Khương Diệu Diệu lại giở chiêu yếu đuối đáng thương, mím môi khẽ nói: “Lục tỷ, chị đừng giận nữa? Diệu Diệu biết sai rồi...”

“Xem ra, lần trước ở trong nhà Tam thúc, tôi xuống tay còn chưa đủ tàn nhẫn!”

Khương Diệu Diệu nghe vậy, thân mình hung hăng run rẩy, “Lục tỷ, em quỳ xuống nhận lỗi, chỉ cần chị không cần tức giận...”

“Quỳ! Không có sự đồng ý của Bổn Thế tử phi, không được đứng lên!”

Nói xong, Khương Ấu An đá vào Khương Diệu Diệu trên đùi.

“A...” Khương Diệu Diệu kinh hô, quỳ trên mặt đất, nước mắt thi nhau đổ xuống.

Thần Nam vương phi nhíu mày, đang muốn mở miệng, Từ thị vệ bỗng nhiên tiến lên, còn chuyển ghế dựa, “Vương phi, ngài đã đứng mệt mỏi rồi, xin mời an tọa ạ.”

“Này...”

Thần Nam vương phi còn tưởng mở miệng, Mặc Phù Bạch lạnh nhạt nhìn tới mẹ mình.

Làm một người mẹ, con trai phóng mắt “yêu thương” khiến bà không dám mở miệng.

“Lục tỷ, xem như dựa vào công sức em tìm kiếm tung tích Bạch thần y, xin chị hãy nguôi giận ạ...” Khương Diệu Diệu khóc lóc từng giọt từng giọt rơi trên gương mặt xinh đẹp.

Khương Ấu An lười muốn nhìn cô ta một cái, lập tức về bên cạnh đại boss. Giọng cô có hơi khàn khàn, gắng gượng hỏi nhỏ Mặc Phù Bạch: “Chuyện của thần y là chuyện như thế nào?”

Nghe được con dâu hỏi, ngay cả Thần Nam vương phi đều nhịn không được xem người nọ thêm vài cái. Sau đó bà thấy con trai ngẩng đầu nhìn con dâu bên cạnh hỏi vấn đề khác, “Thuốc đã uống chưa?”

Thần Nam vương phi: “???”

Đây là con trai bà sao?

Khương Ấu An hơi chau mày, nhịn xuống khó chịu trong người, cứng rắn nói: “Thiếp đã ổn rồi, không muốn uống thuốc đâu!”

Mặc Phù Bạch: “...”

Thần Nam vương phi: “???”

Lần này, bà về nhà mẹ đẻ có hai ngày, trong nhà đã xảy ra chuyện gì chứ?



Từ thị vệ rất thức thời, thò qua tới, hạ giọng, giải thích cho Khương Ấu An kế đó cô liền hiểu đại khái.

Trên mặt Khương Diệu Diệu còn kinh ngạc hơn, cô ta cũng chú ý đến thái độ Thế tử đối với chị gái hoàn toàn bất đồng với khi đối diện với cô ả.

Khương Diệu Diệu dùng sức cắn xé môi, vừa muốn mở miệng, khóe mắt liếc thấy có một người xông đến, “Ngũ ca! Ngũ ca, anh tới đúng lúc... Lục tỷ còn tức giận... Anh mau giúp em khuyên...”

Khương Diệu Diệu nói còn chưa nói xong, lại phát giác Khương Cẩm Nam đang nhìn chằm chằm cô xem.

Cái loại này ánh mắt... Làm Khương Diệu Diệu trong lòng cả kinh. Khương Cẩm Nam nắm chặt nắm tay.

Một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm đứa em gái được yêu thương của anh.

Bên tai vọng lại những lời của thị vệ vương phủ.

[Cô gái kia chẳng lẽ có ý đồ khác? Ông đây đã nói, Thế tử phi không ở trong phủ...]

Còn có Khương Diệu Diệu mới vừa nói.

[Lục tỷ không chịu gặp em, em mới tìm cách trà trộn vào vương phủ tìm chị... không nghĩ tới Lục tỷ không ở trong phủ... ]

“Ngũ ca, anh làm sao vậy?”

Khương Diệu Diệu mặt thiên chân đơn thuần.

Trên mặt em gái biểu tình có bao nhiêu đơn thuần, ánh mắt có bao nhiêu vô tội, Khương Cẩm Nam anh liền rất khó chịu.

Khương Ấu An vẻ mặt lạnh nhạt mà nhìn Khương Cẩm Nam lẫn Khương Diệu Diệu.

Bầu không khí chợt rất an tĩnh, đến khi bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến, trong chốc lát mẹ Trương đã dẫn một người đàn ông trung niên tới.

Người đàn ông trung niên diện mạo bình thường, cằm mọc râu dê, trên vai cõng túi thuốc.

Thần Nam vương phi lập tức đứng dậy.

Khương Diệu Diệu vội vàng nói: “Bạch thần y tiên sinh, tiên sinh rốt cuộc tới, chân của anh rể tiểu nữ bị tật, kính mong tiên sinh có thể xem bệnh cho anh rể của tiểu nữ được không?”

Bạch Thần y cùng Khương Diệu Diệu bốn mắt nhìn nhau, hiểu rõ ý ngầm.

“Khương cô nương, sao quỳ trên đất thế này?”

“Tiểu nữ...”

“Mẹ Trương, mau nhanh đỡ Thất cô nương Khương gia lên.”

Mẹ Trương lập tức tiến lên nâng dìu Khương Diệu Diệu đứng dậy.

Khương Diệu Diệu khẽ liếc nhìn Thần Nam vương phi, mà quý nhân một lòng đều ở trên người Bạch thần y, “Thần y, chỉ cần tiên sinh chịu chữa trị chân con trai Bổn Vương phi, mặc cho điều kiện là gì, phủ Thần Nam vương gia đều đáp ứng cho ông.”



Bạch Thần y sờ sờ chòm râu, “Quý phu nhân đây là Thần Nam vương phi? Và vị này chính là Thế tử điện hạ chăng?”

Thần Nam vương phi gật đầu, vẻ mặt chờ đợi.

Bạch thần y bình thản nói, “Ngày xưa, lão phu du ngoạn khắp nơi, cũng trị không ít chân bị tật nghiêm trọng, chỉ là người đời xưng hô là Thần y, hai chữ này lão phu không dám nhận, hành y cứu người, là đạo đức cơ bản trong tu dưỡng hành nghề y giả, lão phu chân thành đối đãi với mỗi một người bệnh, dùng năng lực lớn nhất đi cứu người, nhưng không có biện pháp đảm bảo rằng mỗi một người bệnh lão phu nhất định trị dứt bệnh hoàn toàn.”

Sau đó, Bạch thần y lại nói: “Những lời này, lão phu đều nói trước mặt mỗi người như vậy, mặc dù quý phu nhân có là Vương phi, lão phu cũng nói như thế với ngài.”

Thần Nam vương phi trong lòng gấp gáp, hận không thể ấn ông ta đi xem bệnh cho con trai, vội vàng gật đầu, “Rồi rồi, Thần y, ông mau xem bệnh cho con trai Bổn Vương phi đi!”

“Vương phi, quá trình điều trị là một chuyện không thể vội được, càng là cấp bách ngược lại không đạt được hiệu quả mong muốn, trước mắt lão phu sẽ bắt mạch cho Thế tử điện hạ.”

Từ thị vệ và Cao thị vệ nhìn nhau một cái.

Khương Ấu An hướng bên cạnh Mặc Phù Bạch khẽ kéo kéo tay áo.

“Mặc Phù Bạch, ngài không nói gì sao?” Khương Ấu An dùng giọng chỉ hai người nghe được.

Mặc Phù Bạch: “...”

Khương Ấu An sau khi nói xong, đột nhiên mới phản ứng lại, kêu thẳng tên đại boss.

“Lão phu yêu cầu một căn phòng yên tĩnh.” Bạch thần y mở miệng.

“Được... Người đâu, đưa Thế tử về...” Thần Nam vương phi nói còn chưa dứt lời, bên ngoài lại ầm ĩ. Theo sát là giọng nói của một phụ nữ, “Tiểu Thất, Tiểu Thất của mẹ!”

“Là ai đến?” Thần Nam vương phi bực bội trong người, đang vội cho thần y xem bệnh cho con trai, kẻ hèn nào dám đến cản trở bà.

“Là mẫu thân đến! Hồi bẩm Vương phi nương nương, là mẫu thân của tiểu nữ!”, Khương Diệu Diệu rưng rưng nói.

Thần Nam vương phi lúc này mới hòa hoãn lại một chút.

Hà thị nôn nóng chạy tới, phía sau là Khương Tu Trạch dìu Khương Uẩn Trần đi vào. Trong mắt ba người đều lo lắng, nhìn thấy em gái nhỏ bình yên vô sự, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Khương Cẩm Nam gọi người đến nhà họ Khương báo tin rằng con gái nhỏ ở Vương phủ đã xảy ra chuyện, làm bà sợ hoảng hồn, Khương Diệu Diệu vội đi tới ôm chầm cánh tay mẫu thân, đơn giản thuật lại mọi chuyện.

“Con nói tìm được Bạch thần y tiên sinh thì sao không nói sớm? Còn để ông ấy đến xem bệnh cho Tứ ca con nữa!”

Khương Diệu Diệu chớp chớp mắt, “Mẹ, chẳng phải con chỉ muốn Lục tỷ vui vẻ một chút sao?”

Hà thị còn muốn trách mắng con gái yêu, Thần Nam vương phi xen lời nói: “Khương phu nhân, muốn nói cái gì đợi một lát nữa hãy nói sau, trước mắt để tiên sinh xem bệnh cho con trai Bổn Vương phi.”

“Vâng vâng...”

“Chờ đã!”

Khương Ấu An mở miệng.

Bình luận

Truyện đang đọc