SAU KHI SỐNG LẠI, CÁC ANH HỐI HẬN RỒI

Suốt một đêm, Khương Ấu An trằn trọc, khó có thể đi vào giấc ngủ.

Nhắm mắt lại, trong đầu liền hiện ra đôi mắt mê người sâu thẳm của Mặc Phù Bạch.

Mắt thấy trời tờ mờ sáng bên ngoài, Khương Ấu An lúc này không thể cưỡng chế che chăn ép bản thân thân ngủ.

Có lẽ là phát ra tiếng động, bên ngoài Xuân Đào ôm chăn ngủ trở mình, miệng nói mớ, "Thế tử phi, ngài nhất định phải mẹ nhờ con quý nha..."

Khương Ấu An: "..."

Hôm sau.

Khương Ấu An mang quầng đen rời giường.

"Thế tử phi đêm qua ngủ không ngon à? Sao quầng mắt ngài dày quá?"

"Ừm, Xuân Đào à, hôm qua em mơ cái gì thế? Cả đêm nói mớ không ngừng."

Nhắc tới cái này, Xuân Đào ngây ngô cười hắc hắc, sờ cái ót chính mình, "Nô tỳ mơ thấy ngài mẹ nhờ con quý, sau đó người hầu kẻ hạ trong phủ không dám khinh nhờn Thế tử phi, lại còn lần lượt nhét đồ hối lộ nô tỳ..."

Khương Ấu An phì cười, chỉ vào trán Xuân Đào, "Em thành thật quá ta, nhanh vậy đã nhận hối lộ."

Xuân Đào cười đến ngu đần, bỗng lại hỏi: "Thế tử phi muốn dùng bữa sáng với điện hạ không ạ?"

"Không đi... phía bên kia cũng không nói gì." Khương Ấu An nói, cúi đầu lấy đồ nghề tiếp tục thêu thùa.

Khương Ấu An dùng cơm trong phòng mình, cả đêm qua mất ngủ nên sáng nay cô cũng không đi chạy bộ. Dùng cơm xong, cô nghĩ tới vườn hoa trong phủ múa vài đường quyền.

Trùng hợp đi đường gặp Mặc Phù Bạch.

Từ thị vệ đẩy xe lăn, Cao thị vệ đứng đằng sau, mặt đen giống như ai thiếu nợ gã sổ gạo vậy.

Khương Ấu An chắp tay hành lễ.

Mãi không nghe tiếng người nọ, cô liếc trộm nhìn anh ta.

Hôm nay đại boss mặc một bộ màu tím, đai lưng treo miếng ngọc bội trắng, hiện tại gió hơi thổi qua, Khương Ấu An thậm chí nhìn rõ đường may tinh xảo ẩn trong tay áo người nọ.

Cô vẫn nhịn không được tầm mắt dịch lên phía trên.

Thấy đôi mắt đen nhánh ấy, đột nhiên cô có chút chột dạ, hai bên tai nóng lên, Khương Ấu An lúng túng dời mắt đi.

Tựa hồ cảm thấy chính mình như có tật giật mình, Khương Ấu An vẫn là chủ động mở miệng, "Ngài đã dùng bữa sáng chưa?"

"Đã dùng bữa sáng chưa?"

Hai người đồng thời mở lời.

Sau đó trố mắt nhìn nhau, nhưng giây tiếp theo bầu không khí có hơi cứng đờ.

Xuân Đào chớp chớp mắt, cúi mắt xuống, thầm nghĩ không rõ nguyên nhân. Sao cô bé cảm giác hai vị chủ tử có chút kỳ quái? Chỉ có Từ thị vệ âm thầm cười trộm.

"Đã ăn."

"Ừm."

Hai người lại cùng lúc trả lời làm Xuân Đào ngơ ngác.

"Thiếp thân đi qua nhà Tam thúc đây." Khương Ấu An cũng không biết bản thân sao, tim đập rất nhiều. Cô còn chưa đi đâu, Xuân Đào ngây ngốc hỏi lại: "Thưa Thế tử phi, không phải ngài nói muốn tới vườn hoa rèn luyện sao?"

Khương Ấu An trong lòng trợn mắt ngất xỉu.

Cô như vô thức liếc nhìn Mặc Phù Bạch, mặt hơi đỏ lên, "Ừm, bỗng nhiên nghĩ đến, còn không có đánh tiếng cho Tam thúc về việc thần y ngày mai ghé nhà."

"Vâng."

Khương Ấu An thu hồi tầm mắt không dám lại nhìn Mặc Phù Bạch, vội vàng hành lễ, lôi kéo Xuân Đào tới cửa vương phủ.



Cho đến khi Khương Ấu An đi xa, Mặc Phù Bạch còn chưa dời mắt đi, khóe miệng anh khẽ cong lên như cười, khẽ nói ra hai chữ, "Rất đẹp..."

Cao thị vệ: "???"

Từ thị vệ cũng sửng sốt một chút, còn tưởng hắn nghe nhầm, ý của chủ tử là Thế tử phi đẹp á?

"Đi thôi."

Mặc Phù Bạch khôi phục vẻ lãnh đạm, giống như người nói ra hai chữ kia không phải là anh vậy.

Từ thị vệ phản ứng lại, lập tức đẩy xe đến phía sau vườn hoa.

Cao thị vệ tiến lên, nhân lúc chủ tử không để ý tới, nhẹ nhàng đạp mông đồng bạn một cái.

Sau đó gã chỉ về phương hướng Thế tử phi rời đi, lại chỉ vào mắt gã vẽ ra một vòng lớn tượng trưng. Hừ cô ta có quầng mắt to như lau phấn vậy đẹp chỗ nào?

Từ thị vệ hiểu ý của gã, không tiếng động cười thâm ý, sau đó hắn chỉ vào vị trí ngực còn run rẩy xoa xoa hai cánh tay.

Cái này gọi là trong mắt tình nhân hóa thành Tây Thi, hiểu chứ người anh em?

Cao thị vệ trợn trắng mắt, lại trông mong nhìn sau gáy chủ tử nhà mình.

Từ khi cô ta gả vào vương phủ, chủ tử nhà gã... đã thay đổi rồi...

"Hai người các ngươi đi quỳ ở đình hóng gió kia đi, không có sự cho phép của Bổn thế tử tuyệt đối không được đứng lên." Mặc Phù Bạch thậm chí không có quay đầu nhìn hai kẻ đằng sau, lạnh lùng nói.

Cao thị vệ và Từ thị vệ: ...

Oan ức quá!!

Hôm sau.

Sau khi biết tin Bạch thần y tới, cả nhà Tam thúc cũng nán lại không ra cửa tiệm, một mực ở nhà chờ đợi.

Khương Ấu An càng tới sớm dùng bữa sáng tại đây.

Khương Tuyết Dao từ lúc nghe tin cho đến hiện tại đều căng thẳng khẩn trương, Khương Dương cũng thế, lo lắng đi tới đi lui trong sân viện.

Rất nhanh có tiếng đập cửa ngoài kia vang lên.

"Là thần y tới sao?" La thị vội đứng dậy tiếp đón. Khương Tuyết Dao chợt cứng đờ, Khương Ấu An thấy vậy nắm lấy tay chị trấn an, "Chị Tuyết Dao, chị đừng quá khẩn trương..."

Khương Tuyết Dao gật gật đầu nhưng vẫn vô thức nắm chặt tay em gái.

Hia người đều ngoáy đầu nhìn hướng ngoài cửa, hóng được giọng run rẩy ức chế của Khương Dương: "Xin hỏi ngài là?"

Theo sau đó là một giọng nói khàn khàn: "Bạch."

"Là Bạch thần y sao? Mời vào, mời vào, em gái tôi đang ở bên trong..."

Tiếng bước chân rất nhẹ, rất nhanh Khương Ấu An liền thấy được một người đàn ông mặc quần áo đen bao phủ từ đầu đến chân xuất hiện trong tầm nhìn.

Có điều đối phương đeo mặt nạ bạc nên không rõ diện mạo ra sao, nhưng dựa vào khí chất và dáng người chắc hẳn tuổi tác không lớn.

Quả thật vượt xa dự đoán của Khương Ấu An, cô còn tưởng rằng Bạch thần y là một ông lão râu tóc bạc phơ, lưng còng mang túi thuốc trong truyền thuyết.

Trong lúc Khương Ấu An quan sát Bạch thần y, tầm mắt đối phương cũng liếc nhìn Khương Ấu An một cái.

Chỉ một cái liếc nhìn, Khương Ấu An chợt cảm thấy có hơi kỳ quái, chỉ là ý nghĩ này lóe lên trong chốc lát rồi tắt.

"Bổn tọa không có nhiều thời gian." Bạch thần y mở miệng, thấy có vẻ hơi ngắn nên bổ sung thêm một câu, "Trong lúc trị liệu, không được phép có người bước vào."

"Được được, Bạch thần y, mặt con gái của Văn có thể trị được sao?" Tam thúc Khương Phong Văn thật cẩn thận dò hỏi.

Bạch thần y nhìn mặt Khương Tuyết Dao quan sát một chút, ngần ấy thời gian thôi đã khiến Khương Ấu An cảm thấy trôi qua rất lâu.

"Có thể trị."

Hai vợ chồng Tam thúc đều ngây ngẩn cả người.



"Chị Tuyết Dao, chị có nghe không? Thần y tiên sinh nói mặt của chị có thể chữa trị đó!" Khương Ấu An cao hứng nắm lấy hai cánh tay chị lắc lắc, sau đó nắm lấy tay áo Khương Dương kéo anh xoay vòng vòng.

Khương Tuyết Dao lúc này mới phát hiện cả người cô run rẩy lên, hốc mắt đỏ ửng, nhưng tính tình hướng nội của cô lập tức kiềm lại được.

Nhìn cô gái nhỏ cao hứng nhảy nhót tưng bừng, đôi mắt được giấu sau lớp mặt nạ chợt hiện lên tia ôn hòa.

Dưới sự trị liệu của Bạch thần y không cho người khác quấy rầy, Khương Ấu An và cả nhà lập tức đứng chờ ở ngoài cửa phòng.

*****

Khương phủ.

Dùng xong bữa sáng, Khương lão phu nhân và con dâu Hà thị đến viện Lưu Vân thăm Khương Diệu Diệu.

Người hầu chuyển ghế đến cạnh giường, lão phu nhân ngồi xuống, nhìn cháu gái cưng mà đau lòng hỏi: "Hôm nay cháu gái thế nào rồi, còn đau không?"

"Còn tốt ạ, không còn thấy đau lắm, cháu gái bất hiếu đã làm tổ mẫu lo lắng..."

Lão phu nhân thở dài, "Mấy ngày trước bà nhận được thư của cha con gửi đến, khoảng hai ngày nữa là sẽ về nhà, đến lúc đó nó thấy bộ dạng này của cháu, nhất định sẽ quở trách bà và mẹ con không chăm sóc tốt cho cháu."

Hà thị ở một bên liên tục phụ họa, ngồi ở bên mép giường, vuốt ve tóc dài con gái cưng.

"Sẽ không đâu ạ, chuyện này là cháu gái làm không đúng, con sẽ giải thích với cha ạ ~" Khương Diệu Diệu săn sóc nói.

"Tổ mẫu, mẫu thân ơi..."

Lúc này Khương Tu Trạch bên ngoài đi tới, "Mới vừa rồi quản sự Ngô tới nói cho con biết, hôm nay của tiệm nhà Tam thúc không mở cửa, mà đang ở nhà đón khách quý Bạch thần y tiên sinh..."

"Bạch thần y tiên sinh?" Hà thị nghe xong bèn đứng dậy.

"Cái nhà ấy làm sao có thể mời được thần y tiên sinh tới nhà vậy?" Lão phu nhân hỏi.

"Lần trước ở vương phủ, Thế tử điện hạ có nói rằng thần y tiên sinh đã đi tới phủ xem chân cho điện hạ, con nghĩ Tiểu Lục đã cầu xin điện hạ, mới thỉnh được vị đó về nhà Tam thúc."

Hà thị bực bội không khỏi nhíu mày, "Con nha đầu đó không có lương tâm, ngày xưa khi nghe Tứ ca nó không khỏe liền lật đật chạy tới thăm đầu tiên, hiện tại thì sao? Nó đi cầu xin quý nhân mời đến xem mặt cho Khương Tuyết Dao, cũng không thèm ngó ngàng tới Tứ ca của nó, rốt cuộc có phải đứa do mẫu thân sinh ra hay chui từ bụng La thị kai ra?"

"Cái gì từ bụng La thị chui ra?" Ngoài cửa vang lên tiếng nói.

Là Khương lão gia trở về, phía sau còn có Khương Khải và Khương Uẩn Trần.

Lúc này lão phu nhân đứng dậy, "Đã về sao không để người hầu thông báo một tiếng trước vậy con?"

"Còn không phải muốn làm bất ngờ cho Diệu Diệu sao? Ai biết được nửa đường gặp được hai đứa con trai thuật lại chuyện của con gái, con liền lập tức trở về, Diệu Diệu, để cha xem con thế nào..."

"Cha ơi!" Khương Diệu Diệu làm nũng đỏ mắt, bộ dạng ấm ức kêu.

"Con gái của cha..." Khương lão gia đau lòng cực kỳ, nghĩ đến con trai đầu nói những lời vừa rồi, tức khắc nổi giận: "Tôi đi một tháng tới nay vẫn chưa sửa trị được nha đầu Tiểu Lục kia sao? Thật sự quá đáng!!!"

"Trước kia không nói đến, Tu Trạch, con vừa nói Bạch thần y tiên sinh đã tới phủ Tam đương gia?"

Lão phu nhân hỏi lại.

"Vâng ạ."

"Vậy kêu một người hầu tới kéo nó về đây, bắt nó mời Bạch thần y tiên sinh tới phủ chúng ta xem bệnh cho Uẩn Trần, còn có Diệu Diệu nữa." Khương lão gia nói.

"Cha ơi, chỉ e Lục tỷ không chịu về nhà đâu... chị ấy đập nát ngọc bội rồi, đều là con không đúng luôn chọc chị ấy tức giận..." Khương Diệu Diệu ấm ức khóc lóc.

"Sao lại là con không đúng được? Đứa ngốc này..." Hà thị an ủi.

Khương lão gia hừ một tiếng, "Tiểu Lục muốn người cha này tới vương phủ mời nó về không được à?"

"Hay là để con đi cho!" Khương Khải chậm rãi phát biểu.

"Để Cẩm Nam đi cùng với con đi." Khương lão gia nghĩ một hồi rồi nói.

"Thằng út sinh bệnh, tối hôm qua còn đang sốt." Hà thị thở dài.

Bình luận

Truyện đang đọc