Khương Diệu Diệu tại chỗ hôn mê bất tỉnh.
Hạ nhân Mộ gia tiến đến xong lên, ngăn cản Khương Nhan đang tức giận.
Khương Nhan tức giận, tóm được hạ nhân Mộ gia đánh, một người trực tiếp đánh với năm người.
Khương Ấu An xem kịch hay.
Mộ Đình Nhi cũng coi như là thông minh, thấy bộ dáng đôi mắt Khương Nhan đỏ ngầu, lập tức chạy đến phía sau cha mình trốn tránh.
Mắt thấy Khương Nhan thở hổn hển, bộ dáng phẫn nộ tới cực điểm, Khương Khải đem Khương Diệu Diệu trên mặt đất bế lên, lạnh lùng nói: “Khương Nhan!”
Khương Tu Trạch lập tức ngăn đón Khương Nhan, chỉ là sắc mặt nhìn người Mộ gia phá lệ hắc trầm.
Khương Nhan bỗng nhiên căm tức hướng tới Khương Ấu An mà nhìn.
Hắn đẩy Khương Tu Trạch đang ngăn hắn ra, hùng hổ hướng Khương Ấu An đi tới, vừa lúc dọa Xuân Đào sợ: “Thế tử phi!”
Khương Nhan đi đến trước mặt Khương Ấu An: “Khương Ấu An, ngươi một hai phải như vậy nhằm vào thất thất sao? Ngươi muốn hại c.h.ế.t nàng ngươi mới cam tâm?”
Khương Nhan chỉ tay vào mặt Khương Ấu An.
Mới vừa rồi, nếu không phải Khương Ấu An đốt lửa, Mộ Đình Nhi kia lại như thế nào sẽ nổi điên?
Khương Ấu An cái gì cũng không nói, mà là tránh đi ngón tay sắp chọc đến mũi nàng, giây tiếp theo, ở thời điểm mọi người còn chưa có phản ứng lại đây, Khương Ấu An bắt lấy cánh tay Khương Nhan đang vươn tới, xoay người một cái, dưới tình huống Khương Nhan còn không kịp phản ứng lại, hưng hẳng quất hắn một cái qua vai quăng ngã.
Miệng Xuân Đào trực tiếp thành hình chữ O.
Đám người Khương Cẩm Nam ngây ngẩn cả người.
Khương Ấu An vỗ vỗ tay nhỏ của mình, mắt lạnh từ trên cao nhìn xuống Khương Nhan đang nằm trên mặt đất: “Ngươi còn tưởng rằng ta là Khương Ấu An trước đây sao, ngươi chỉ trích như thế nào, ra đều sẽ chịu đựng sao?”
Khương Nhan vẻ mặt ngạc nhiên.
Khương Ấu An bỗng nhiên ngồi xổm xuống, cong môi cười nhạo ra tiếng: “Khương Nhan, thay lời khác tới nói, ta liền tính là hại c.h.ế.t Khương Diệu Diệu, ngươi lại có thể làm gì được ta?”
“Khương Ấu An, ngươi……”
“Nếu là không nghĩ để ta hại c.h.ế.t nàng, ngươi tốt nhất là mang theo Khương Diệu Diệu có bao xa liền lăn xa bấy nhiêu, ngày sau phàm là địa phương có Khương Ấu An ta xuất hiện, các ngươi tốt nhất là cách xa mười mét……. Không đúng, cách xa trăm mét, hiểu không?”
Khương Nhan vẻ mặt khó có thể tin, phảng phất giống như lần đầu tiên nhận thức Khương Ấu An.
“Sao lại thế này a?”
“Phát sinh sự tình gì?”
Động tĩnh bên này khiến cho bá tánh phụ cận chú ý.
“Các ngươi vừa rồi không có tới, ta chính là vừa lúc xem được trò hay!”
“Trò hay gì a?”
“Mộ tiểu thư tự mình thừa nhận tú đài Mộ gia là đạo ý tưởng của Khương gia!”
“A?”
“Ta liền cảm thấy có điểm kỳ quái, đồng dạng là tú đài, tú đài Mộ gia cũng không có gì đặc sắc, ngược lại là Khương gia chuẩn bị đầy đủ, chỉ tính bức họa phía sau, ít nhất cũng mất thời gian nửa tháng, còn có Nhị Nha cùng mấy cô nương kia múa, cũng phải tập luyện đi?”
“Mộ Đình Nhi thật thừa nhận? Phía trước không phải còn bôi nhọ Khương gia sao? Như thế nào lại thừa nhận?”
“Xảy ra chút chuyện, ta dù sao cũng không quá rõ ràng, chính là thời điểm tới vừa lúc nghe được ngũ thiếu gia của Khương gia đang nói…..”
“Không nghĩ tới Mộ gia thiếu đạo đức như vậy, đạo ý tưởng liền đạo ý tưởng đi, còn bôi nhọ một nhà Khương Phong Văn, hiện tại xem ra, thần Nam Vương phủ Thế tử phi lúc trước động thủ đánh người Mộ gia không phải không có đạo lý!”
Thanh âm nghị luận bốn phía càng ngày càng nhiều, Mộ Trung Thiên đều trợn tròn mắt.
Hắn là bỏ lỡ cái gì?
Nữ nhi của hắn thế nhưng thừa nhận đạo ý tưởng???
“Vừa rồi ta đứng gần nhìn y phục Cẩu Đàn mặt trên người, chất lượng so với Mộ gia không hề kém, lại còn có chút tiện nghi. Đi, chúng ta đi Mộ gia lấy lại tiền trả trước, lại đến Khương gia đặt làm quần áo.”
“Ta cũng đi, từ từ ta……”
“Thêm ta nữa!”
“Muốn đi Mộ gia lấy tiền trả trước chạy nhanh đuổi kịp!”
Trong thời gian ngắn ngủi này, đã có một đám người hướng tới sân Mộ gia tổ chức tú đài đi đến.
Hơn nữa, sự tình Mộ Đình Nhi thừa nhận đạo ý tưởng, cũng sôi nổi truyền vào trong tai những người khác.
Mộ Đình Nhi thấy một màn như vậy, trong lòng đã hối hận, lại hận muốn chết.
Nếu không phải tiện nhân Khương Diệu Diệu kia chạy ra phản bác, đem sự tình nháo lớn, sao có thể sẽ ảnh hưởng đến Mộ gia bọn họ!
Đáng chết!
Khương Ấu An cũng nên chết!
Mộ Trung Thiên gấp đến độ không được, chạy nhanh lôi kéo Mộ Đình Nhi trở về.
“Đại ca, chạy nhanh mang thất thất đi xem đại phu đi!”
Khương Khải còn đang ngẩn người, Khương Uẩn Trần nhắc nhở nói.
Máu tươi trên ta Khương Diệu Diệu đã nhiễm hồng vạt áo.
Khương Khải hoàn hồn tới, nhịn không được liếc mắt nhìn Khương Ấu An thêm một cái, xoay người ôm Khương Diệu Diệu rời đi.
Khương Nhan cũng từ trên mặt đất bò dậy đuổi theo, Khương Tu Trạch lại là nhớ tới cái gì, nhấp môi, sau khi đi ra ngoài vài bước, quay đầu lại nhìn Khương Ấu An.
“Ấu an muội muội, chạy nhanh tới hỗ trợ, ta cùng cha mẹ bọn họ lo liệu không hết!” Giọng nói của Khương Dương truyền đến.
“Được rồi!”
Vài vị huynh đệ Khương gia còn chưa đi xa, liền nghe được giọng nói thanh thúy mang theo ý cười của Khương Ấu An.
Trong lúc nhất thời, trong lòng mấy người quanh quẩn suy nghĩ phiền loạn.
Khương Ấu An vội đến chân không chạm đất, tới giữa trưa, còn có một đám người nghe tin mà đến muốn đặt làm quần áo ở Khương gia.
“Ấu An…… Thế tử phi a, người xem ta mặc quần áo màu sắc gì thì đẹp?”
“Ngô đại nương, ngươi mặc màu xanh lục cùng màu vàng, sẽ làm làn da ngươi trắng hơn…..”
“Ai da, thế tử phi, người đều nhớ kỹ ta là ai a!”
“Nhớ kỹ a, bảy ngày trước, ngươi không phải còn tới trong tiệm chúng ta dạo quá sao?”
“Thế tử phi, trí nhớ của người thật tốt a…… Như vậy đi, ta đặt hai bộ, một bộ màu xanh lục, một bộ màu vàng, nếu là mặc đẹp, về sau quần áo của ta đều tới nhà tam thúc của người làm!”
“Thần Nam Vương phủ Thế tử phi này không ngang ngược kiêu ngạo giống như trong miệng bọn họ đồn a, ngay cả lão Trương nàng đều nhớ rõ, phá lệ bình dị gần gũi a!”
“Đó là lúc trước hiểu lầm Thế tử phi…. Việc Mộ gia đạo ý tưởng…..”
Phụ cần tú đài của Khương gia vây đầy người.
Một chiếc xe ngựa xa hoa dần dần ngừng lại.
Nha hoàn trang điểm đi bên cạnh xe ngựa nói: “Quận chúa, phía trước chính là tú đài của tiểu thương Khương Phong Văn tổ chức, chỉ là nơi này quá nhiều người, xe ngựa chúng ta không đi qua được.”
Một góc màn xe bị vén lên, lộ ra một thiếu nữ với gương mặt trái xoan trắng nõn mặc một bộ váy dài màu đỏ.
Nàng nhướng mày lá liễu, đôi mắt nhìn bốn phía xem xét, cuối cùng dừng ở trên người Khương Ấu An.
Ngón tay nhỏ thon dài chỉ: “Là nha đầu kia?”
“Quận chúa, cô nương mặc váy màu xanh kia là thần Nam Vương phủ Thế tử phi, người mới vừa đánh đàn là nàng, cô nương ở bên cạnh người nàng, là chi nữ Khương Tuyết Dao của Khương Phong Văn, người đánh tỳ bà là nàng.”
“Nghe đồn, thần Nam Vương Thế tử xấu đến mức không dám lộ diện kia cưới tân nương tử sao?” Thiếu nữ váy đỏ cười nhạo nói.
“Đúng vậy.” nha hoàn cung kính trả lời.
Khương Ấu An tùy ý giương mắt, vừa lúc nhìn đến phụ cận dừng lại một chiếc xe ngựa.
Xe ngựa kia phú quý xa hoa, vừa thấy liền biết là quý nhân ngồi xe ngựa.
Chớp mắt một cái, Khương Ấu An vừa vặn nhìn đến khuôn mặt lộ ra khi màn xe được vén lên.
“Tránh ra!”
“Không được chắn đường!”
“Mau cút!”
Hộ vệ phía trước xe ngựa đuổi người.
“Xe ngựa của ai a?”
“Nhỏ giọng chút, là xe ngựa của Vân An quận chúa của phủ Trưởng Công Chúa…….”
“Bên trong là Vân An quận chúa sao?”
“Đúng vậy!”