SAU KHI TỐT NGHIỆP TÔI LÀM LONG VƯƠNG

Chương 13: Yêu quái nhập cư trái phép 

[ Tôi cho rằng nó chắc chắn chưa được cấp thị thực]

Khối thịt mang bộ dạng kẻ bắt chước hứng trọn một luồng hỏa lôi, dần dần mất động tĩnh, trên mặt đất chỉ còn một cục màu đen cháy thành than, tản ra mùi khét khó nói nên lời. 

Trên sàn nhà xuất hiện những lỗ thủng to bằng miệng bát đen thui, xung quanh có màu sém vàng. 

Tiết Trầm liếc nhìn lỗ thủng kia một cái, bình tĩnh hỏi Phí Nghi Xuân: “Đây là tai nạn phát sinh trong quá trình trị liệu, chắc là mấy người sẽ phụ trách bồi thường cho khách sạn nhỉ?” 

Sắc mặt Phí Nghi Xuân vẫn trắng bệnh, không ngừng gật đầu: “Tất nhiên rồi, tất nhiên rồi.” 

Tiết Trầm yên tâm. 

Không ngờ căn bệnh kì lạ khiến bản thân hoảng hốt nhiều ngày nay đã được giải quyết, Phí Nghi Xuân cực độ vui sướng, tiếp tục thử cất tiếng, bên trong bụng quả nhiên không còn âm thanh lặp lại khiếp đảm kia. 

“Lợi hại, thật sự lợi hại, bạn học Tiết tuổi trẻ tài cao, thực khiến người ta bội phục.” Phí Nghi Xuân bình tĩnh lại, vội vàng muốn nắm tay Tiết Trầm, bị Tiết Trầm thản nhiên tránh đi. 

Tiết Trầm thấp giọng cười: “Phải rồi.” 

Phí Nghi Xuân hận không thể nâng Tiết Trầm lên tận trời, “Tôi thật sự không biết nên cảm ơn cậu như thế nào mới đủ.” 

“Không không, đừng nói vậy.” Tiết Trầm khách khí, chụm đầu ngón cái và ngón trỏ lại xoa xoa, “Ông biết rất rõ mà.” 

Phí Nghi Xuân: “……”

Suýt thì quên mất, bạn học này nghe đến một trăm vạn mới đứng ra giải quyết! 

Tuy vậy ông ta không thèm để tâm, ông ta là người làm kinh doanh, hiểu rõ rằng có người nguyện ý nhận tiền mà ra tay là may mắn lắm rồi. 

Giám đốc Phí thức thời gật đầu: “Tôi hiểu tôi hiểu.” 

Trợ lý Trần quả nhiên chuyên nghiệp, thấy vậy nhanh chóng tiến lên trao đổi phương thức liên lạc với Tiết Trầm, cười nói: “Bạn học Tiết yên tâm, tiền thù lao sẽ sớm được gửi vào tài khoản tiết kiệm của cậu.” 

Dừng một chút, anh ta lại bổ sung thêm: “Sau khi đã trừ thuế.”

Tiết Trầm nhìn anh ta một cái thật sâu: “Sau khi cung cấp dịch vụ chăm sóc khách hàng.” 

Kết cục này có thể nói là cả nhà cùng vui, Phí  Nghi Xuân biết Trương Đỉnh Ngọc và Giản Lan Tư còn buổi hẹn, không ở lại nữa, khách sáo vài câu rồi đứng dậy từ biệt.

Chỉ có Mã Trấn Bạch thật lâu sau vẫn không hồi phục tinh thần. 

Đã đến lúc phải ra về, Mã Trấn Bạch vẫn ngơ ngác nhìn Tiết Trầm, trong lòng một mảnh tan nát, do dự rất lâu mới mở miệng: “Cậu...” 

Tiết Trầm: “Làm sao?” 

Giọng nói của Mã Trấn Bạch đầy bi thương, hoài nghi chính bản thân mình: “Vừa rồi, cậu xem thần văn một lần đã đọc được sao?” 

Chuyện đả kích lớn nhất với anh ta không phải Tiết Trầm nhìn một lần đã hiểu chữ triện cổ, bởi Tiết Trầm có nói là học từ nhỏ. 

Nhưng vấn đề là, vì sao cậu đọc được cổ văn, còn không cần quá trình lĩnh hội tiếp thu, trực tiếp đánh ra sét. 

Ít nhất cũng phải rửa tay trước khi làm lễ cho đúng quy trình chứ!! 

Thiên phú của Mã Trấn Bạch không thấp, từ trước đến nay vẫn nghĩ mình tài giỏi, ở tuổi này đã có thể đứng đầu Đoan Công Phái, không thể nói là không có chút thành tựu nào. 

Tuy rằng còn yếu kém trong mảng tu luyện lôi pháp thuật, nhưng anh ta cảm thấy do bản thân chưa có nhiều thời gian mà thôi, Trương Đỉnh Ngọc danh tiếng lẫy lừng không phải tới tận tuổi này mới đột phá cấp bậc tu vi thượng đẳng hay sao. 

Anh ta không dám tin, trên đời còn có người học hỏi nhanh thế!

Long Hổ Sơn(*) mà nghe thấy chắc chắn xe ngồi xe lửa suốt đêm tới đây nhập học!

(*) nghĩa đen "rồng và hổ", nằm ở tỉnh Giang Tây, Trung Quốc. Nó nổi tiếng là một trong những nơi sinh của Đạo giáo, với nhiều ngôi chùa học được xây dựng trên các sườn núi.

May mắn thay, Tiết Trầm lắc đầu: “Sao có thể nhìn một lần là đọc được.” 

Mã Trấn Bạch nghe vậy không khỏi dâng lên một tia hi vọng. 

Lại thấy Tiết Trầm hồi tưởng, nghiêm túc nói: “Ít nhất cũng phải nhìn tới mười lần.” 

Mã Trấn Bạch nhịn không được khóc thút thít, “Hu hu ——”

Tính sát thương không cao, nhưng tính vũ nhục cực mạnh!

Phí Nghi Xuân thấy vậy không đành lòng, trấn an nói: “Thầy Mã, ngài yên tâm, ngài vẫn là đại sư tôi tín nhiệm nhất mà.” 

Mã Trấn Bạch nào có tâm tình xã giao với ông ta, lại ngốc nghếch nhìn Tiết Trầm, sau đó đưa mã Wechat của mình qua: “Tôi có thể thêm cậu không?” 

Tiết Trầm: “Có thể.” Dù sao Mã Trấn Bạch cũng có công cung cấp thần văn, tuy rằng không xuất phát từ lòng hảo tâm, nhưng Tiết Trầm là một con rồng hào phóng, không thèm so đo với anh ta. 

Hai người thêm WeChat, Mã Trấn Bạch mới ngậm nước mắt mà theo Phí Nghi Xuân rời đi. 

Bọn họ đi rồi, Tiết Trầm vừa quay đầu đã thấy thầy trò Trương Đỉnh Ngọc nóng bỏng nhìn cậu. 

Trương Đỉnh Ngọc nhịn không được cảm thán: “Thật sự là tuổi trẻ tài cao, tuổi trẻ tài cao!” 

Cát Tú Nhiên nghe vậy chua xót, nức nở nói: “Sư phụ, em cũng là “tuổi trẻ”.” 

Trương Đỉnh Ngọc nhất thời im lặng, ngượng ngùng chuyển chủ đề: “Tiểu Tiết, tôi thấy cậu có thiên phú pháp thuật không tầm thường, nếu tu luyện trong thời gian dài, không chừng có thể đắc đạo phi thăng.” 

Hơn trăm năm ở thế giới loài người không có ai đủ khả năng phi thăng, lời Trương Đỉnh Ngọc mang tính khẳng định cực chắc chắn với Tiết Trầm. 

—— nếu coi Tiết Trầm là con người. 

Tiết Trầm nhìn ông ta một cái, không có ý giải thích bổn long đã đắc đạo nhiều năm, hiện tại bị người ám hại chưa thể hồi phục, chỉ mơ hồi đáp: “Đang luyện đang luyện.” 

Cậu thật sự ngày ngày tu luyện, chẳng qua là tu luyện hồn phách thôi, chỉ không may linh khí của nhân gian không đủ, hơi quá sức.

Trương Đỉnh Ngọc nghe vậy gật đầu, lại bảo: “Lần trước cậu nói chưa từng gia nhập môn phái nào mà thành quả đã tích cực thế này, nếu có thể chính thức bái sư nhập môn, có người chính quy dẫn dắt, chắc chắn sẽ tiến bộ vượt bậc... Nói ra cậu đừng chê cười, Thái Hư Quan chúng tôi trong giới Đạo môn coi như đứng nhất đứng nhì, không biết cậu có hứng thú không? 

Tiết Trầm hiểu rõ, Trương Đỉnh Ngọc muốn mời cậu gia nhập môn phái. 

“Cảm ơn ý tốt của ngài.” Tiết Trầm nói, “Chẳng qua tôi đã có người dẫn dắt chính quy rồi.” 

Trương Đỉnh Ngọc sửng sốt, nghĩ thầm rằng chẳng lẽ mình đoán sai, Tiết Trầm thực sự có sư phụ, chỉ là sư phụ không khai tông lập phái mà thôi. 

Điều này cũng có khả năng, trên thế gian người tài vô số, không ít cao nhân tính tình kỳ quái chỉ thích một thân một mình. 

Không chừng sư phụ của Tiết Trầm là một cao nhân yêu thích nhàn vân dã hạc (*). 

(*)Nhàn vân dã hạc: mây thảnh thơi nhàn rỗi, hạc hoang dã tự do, chỉ những con người sống tự do, an nhàn

“Là do bần đạo đột ngột rồi.” Trương Đỉnh Ngọc xin lỗi, lại tò mò hỏi, “Không biết tôn sư của cậu là vị nào?” 

Có thể dạy ra trình độ như Tiết Trầm, không cần có môn phái cũng tuyệt không phải kẻ đầu đường xó chợ. 

Trong nháy mắt, trí óc Trương Đỉnh Ngọc phác họa ra hình ảnh một đạo sĩ siêu trần thoát tục. 

Tiết Trầm “À” một tiếng: “Chính là thầy chủ nhiệm Loan Tuấn của chúng tôi, ông ấy là người dẫn dắt tôi tốt nghiệp.” 

Cậu khó có thể thấy lộ ra thần sắc kinh hãi: “Nghe nói thầy giáo Loan Tuấn rất nghiêm khắc, “xử án treo cổ” rất nhiều người, cực kì tàn nhẫn, hi vọng tôi có thể thuận lợi tốt nghiệp.”

Trương Đỉnh Ngọc nghẹn một chút: “…… Có thể, cậu rất tài năng.”

Tiết Trầm nắm tay cúi người: “Lời tốt này của ngài tôi nhận.” 

Đề tài tuyển sinh này cứ mơ hồ mà qua đi, Trương Đỉnh Ngọc nhận ra Tiết Trầm không có hứng thú với đạo môn, cũng không cưỡng ép. 

Tiết Trầm nhớ Trương Đỉnh Ngọc có hẹn với Giản Lan Tư, liền nói: “Không có việc gì nữa thì tôi đi trước đây.” 

Trương Đỉnh Ngọc lại nghĩ tới cái gì, đột nhiên nói: “Nếu cậu quan tâm thì hãy ở lại, chúng ta cùng nhau thảo luận.” 

Tiết Trầm chẳng chút do dự: “Không có hứng thú.”

Trương Đỉnh Ngọc còn nhanh miệng hơn: “Chúng tôi muốn bàn luận về sự việc yêu quái quấy nhiễu ở Phù Thành hiện nay, hiệp hội Đạo giáo đã treo giải thưởng, ai có thể bắt được yêu quái kia sẽ nhận được 50 vạn.” 

Tiết Trầm vốn đã nhấc chân lên lại thu chân về, ngồi chỗ cũ: “Không có hứng thú, nhưng đạo nghĩa chẳng thể nào chối từ.” 

Mọi người: “.......” Bạn học này quả là một người có nguyên tắc! 

Đừng trách Tiết Trầm thấy tiền sáng mắt, loài rồng vốn có niềm yêu thích với sự xa hoa. Cậu vốn là một con rồng có tính cách giản dị, nhưng bộ skin của trò chơi không thể bỏ qua được, ngược lại sẽ thành một con rồng vứt đi. 

Còn nữa, cậu phải kiếm tiền để tu luyện hồi phục hồn phách. Trong khoảng thời gian này, cậu phát hiện linh khí ở nhân gian đã tan biến rất nhiều, nếu muốn hồi phục nhanh chóng phải mượn dùng bảo vật trời đất. 

Thứ này nuốt tiền giống như một cái động không đáy, còn chưa chắc đã tìm được. Tiết Trầm cân nhắc, muốn kiếm tiền, phương pháp tốt nhất là đem mấy con yêu quái náo loạn đi hầm canh.... Hi vọng yêu quái nhân gian cũng phải cạnh tranh khốc liệt với nhau, tu luyện tích cực một chút. 

Trương Đỉnh Ngọc kể lại sự việc xảy ra gần đây tại các tỉnh lân cận. 

“Khoảng một tháng trước, ngư dân ở các tỉnh khi đi đánh cá bị một con thủy quái không rõ lai lịch gây thương tích. Thủy quái kia có diện mạo rất kì dị, chưa ai từng nhìn thấy, hơn nữa sức mạnh cực lớn, sử dụng những phương pháp bình thường đều không bắt được, đành nhờ vài đạo sĩ đến thu phục. Không ngờ yêu quái kia vô cùng hung hãn, đánh trọng thương mấy người.” 

Tiết Trầm nghe đến đấy, đã lờ mờ đoán ra tại sao Trương Đỉnh Ngọc dùng lí do “thân thể không khỏe”, xem ra ông cũng bị yêu quái đả thương, hơn nữa có lẽ còn bị đánh trước sự việc của Tỉnh Long Vương, vậy nên lúc ấy chỉ cử Cát Tú Nhiên tới làm lễ tế cầu an chứ không phải cố ý qua loa với Từ Nhân Thành. 

Quả nhiên, Trương Đỉnh Ngọc tiếp tục nói, “……Kể ra thật xấu hổ, bần đạo cũng bị thương trong lúc đánh nhau với yêu quái kia, còn để nó chạy thoát, hiện đang trốn ở Phù Thành, chưa biết vị trí cụ thể. Tôi và vài đạo sĩ khác chỉ có thể canh giữ ở chỗ này, cảm thấy gió thổi cỏ lay, lập tức chạy đến bắt yêu quái.” 

Tiết Trầm tò mò hỏi: “Hiện tại đã biết yêu quái kia thuộc chủng loại gì chưa?” 

Trương Đỉnh Ngọc lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Yêu quái kia rất kì dị, giống cá lớn, trên người có kiếm, nhưng lại có khuôn mặt giống chim, tôi thật sự chưa từng nhìn thấy ... nếu không cũng chẳng đến mức thất thủ.” 

Dựa theo lời của Trương Đỉnh Ngọc, yêu quái kia không hẳn là quá lợi hại, chỉ là sức lực mạnh mẽ, lại cực kì hung hãn, vấn đề lớn nhất là bọn họ chưa từng biết đến sinh vật này, cũng không hiểu pháp thuật đối phương tu luyện, đối phó còn chưa đúng điểm yếu mới nhiều lần để nó thoát thân.” 

Tiết Trầm tưởng tượng bộ dạng quái vật theo miêu tả của Trương Đỉnh Ngọc, nhận ra mình cũng không có chút ấn tượng nào với loài này. 

Thế gian còn có sinh vật sống dưới nước mà rồng không biết hay sao, đúng là lạ thật.

Tiết Trầm suy nghĩ chút, đột nhiên quay đầu nhìn Giản Lan Tư, mơ hồ cảm thấy Giản lan Tư biết điều gì đó. 

Giản Lan Tư trông có vẻ không cùng trường phái tu luyện với Trương Đỉnh Ngọc, lại đặc biệt hẹn Trương Đỉnh Ngọc thảo luận vấn đề này, chắc không phải vô duyên vô cớ. 

Quả nhiên, Giản Lan Tư hơi trầm ngâm, mở một tấm hình trong điện thoại di động: “Trương đạo trưởng, ông nhìn xem, yêu quái đó có phải hình dạng này không?” 

Tiết Trầm thăm dò nhìn qua, phát hiện trên màn hình điện thoại của Giản Lan Tư vẽ một con cá rất lớn mà kì dị. 

Con cái kia có thân hình giọt nước, giống như cá kình, phần vây lưng vừa nhọn vừa dài, tựa chiếc kiếm nhô lên trên đó. Nhưng những bộ phận này còn ở mức bình thường, quỷ dị nhất là khuôn mặt của nó kìa. 

Con cá kia có một khuôn mặt tròn tròn, đôi mắt cũng tròn tròn, trên mặt có lông, còn có mỏ. 

Đây rõ ràng là mặt của một con cú mèo. 

Khó trách Trương Đỉnh Ngọc miêu tả quái vật lưng hình kiếm, mặt hình chim. 

“Chính là bộ dạng này!” tinh thần Trương Đỉnh Ngọc kích động: “Tiểu Giản tiên sinh, xin hỏi cậu lấy hình ảnh này từ đâu? Cậu biết đây là quái vật gì sao?” 

Giản Lan Tư gật gật đầu: “Quái vật  này gọi là Diều Mặt Kình, vốn bị phong ấn tại vùng biển cổ xưa ở Bắc Âu. Một thời gian trước, không biết vì sao phong ấn đột nhiên mất đi hiệu lực, nó thoát ra ngoài, một đường chạy trốn tới Trung Quốc. Lần này tôi về nước chính là để đuổi bắt nó.” 

Diều Mặt Kình, tên tiếng Anh là Ziphius [hay “Water-owl”] (Cre: Tumblr)

“Thì ra là vậy.” Trương Đỉnh Ngọc bừng tỉnh, không ngờ quái vật này tới từ nước ngoài, khó trách bọn họ chưa bao giờ gặp, ông ta chợt giật mình: “Nhưng tại sao nó lại chạy đến Trung Quốc?” 

“Có lẽ là nhập cư trái phép.” Tiết Trầm cực kì nghiêm túc mà suy nghĩ, “Tôi cho rằng nó chắc chắn chưa được cấp thị thực (*).” 

(*) Thị thực hay còn gọi là Visa, là một bằng chứng hợp pháp xác nhận rằng một người nào đó được phép nhập cảnh hoặc xuất cảnh ở quốc gia cấp thị thực. 

Những người khác: “……”

-------------------------

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Tiểu Trầm: Long vương của Trung Quốc (x), Long Vương của thế giới (√)

Đùa thôi đùa thôi!

-------------------------

Diều Mặt Kình, có thể một bộ phận độc giả không biết từ “Diều” này là gì, ghi chú lại nhé, đây chính là con cú mèo. 

Thiết lập của câu chuyện là bối cảnh toàn cầu hóa thần thoại đô thị (có biện pháp tu từ khoa trương!), cho nên sẽ có một bộ phận yêu quái nước ngoài, nhưng tổng thể chủ yếu chú trọng thần thoại trong nước. 

 Yêu quái nước ngoài phần lớn đều đã tham khảo tư liệu, nhưng đôi khi vẫn là miêu tả cá nhân, mọi người hiểu là tốt rồi, chớ tra cứu, tra cứu là tự mất quyền lợi !!!

Bình luận

Truyện đang đọc