SAU KHI TỐT NGHIỆP TÔI LÀM LONG VƯƠNG

[ Tôi chưa từng thấy Long Vương nào không có phong cách như vậy. ]

Tấn Cửu Hằng giống như bị sét đánh, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thầm nghĩ ý tưởng của người trẻ tuổi hiện nay thật sự là thiên mã hành không (*), đã bay đến tận chuyên ngành bổ túc của Long Vương rồi, nhưng vì không tiện phản bác nên chỉ dám gượng gạo cười cười: "Bạn học Tiết thật biết nói đùa."

(*) Thiên mã hành không: ngựa thần lướt gió tung mây, chỉ ý tưởng, suy nghĩ dồi dào, phong phú, không bị bó hẹp.

Tiết Trầm thầm nghĩ, ông thì biết cái gì, trước mắt ông là một con rồng đang ngày ngày đấu tranh vì học vị đấy!

Giản Lan Tư lại nhớ tới chuyện khác, hỏi: "Long Vương sông Kháng Dương, đó không phải là Kim Vọng Nguyệt......?"

"Chính là cấp trên trước của ông ta." Tiết Trầm đáp.

Cóc thành tinh Kim Vọng Nguyệt đúng là hầu thần của Long Vương sông Kháng Dương, cũng từng bị Long Vương hạ cấm chế, vây ở núi Lan Quang.

Trước đó đã nhắc tới, Trung Quốc thời xưa là xã hội nông nghiệp điển hình, nước mưa vô cùng quan trọng, trên thế gian rất nhiều nơi thờ phụng Long Vương.

Kháng Dương là con sông lớn nổi tiếng ở Trung Quốc, chảy xuyên qua mấy tỉnh, thanh danh Long Vương quản lý vực nước sông Kháng Dương vì vậy mà vô cùng hiển hách, rất nhiều địa phương thời phụng ông ấy.

Khe nước Dương Nam là một trong những kênh rạch chằng chịt của sông Kháng Dương, cúng tế Long Vương là chuyện hết sức bình thường.

Nhưng thật ra, Tiết Trầm không cho rằng sự việc lần này liên quan đến vị Long Vương đó.

Cậu khoanh tay trước ngực, nói với Tấn Cửu Hằng, "Chuyện này tôi cảm thấy không hợp lý, hoặc là người ở quê lừa ông, hoặc là bọn họ bị lừa."

Tấn Cửu Hằng nghe vậy khó hiểu: "Tại sao lại nói như thế?"

Tiết Trầm nhăn cái mũi, đáp: "Long Vương sông Kháng Dương cai quản toàn bộ lưu vực sông hồ rộng lớn, Dương Nam chỉ là một địa phương nhỏ trong số đó, nếu ông ấy thật sự chú ý đến thì cũng quá nhàn rỗi rồi."

Lý giải theo cách của con người, Long Vương sông Kháng Dương giống một vị chủ tịch tỉnh, ông ấy có trách nhiệm quản lý cả những vực nước bên ngoài cái tỉnh đó, vậy mà chủ tịch tỉnh không lo kiểm soát sự việc xảy ra trong địa phương lại chạy tới một trấn nhỏ chỉ đạo xây cầu, còn tự mình lựa chọn địa điểm.

Việc này vừa nghe đã thấy không logic.

Thậm chí xây cầu không phải phạm vi công tác của Long Vương.

Nếu Long Vương sông Kháng Dương thực sự nhàn nhã đến mức độ này, lúc Tiết Trầm trở về Long tộc có lẽ việc đầu tiên là xin Thiên Đình phân phong địa phận sông Kháng Dương cho cậu.

Cậu còn có bằng đại học đấy! Để cho cậu đi cậu làm được mà!

Tấn Cửu Hằng lần đầu tiên nghe cách nói như vậy, không khỏi ngẩn ngơ: "Bạn học Tiết, cậu thật sự nắm được công tác của Long Vương đấy nhỉ."

Hơn nữa nghe chừng rất có đạo lý.

Tiết Trầm mặt không đổi sắc, thuần thục lôi "tấm áo choàng" của mình ra, Tấn Cửu Hằng nghe chuyện cậu có quen biết với long quân cũng đã hiểu được rồi.

Tuy rằng đây là lần đầu Tấn Cửu Hằng biết đến danh hào của vị Phục Ba Long Quân.

Cũng từ đấy, Tấn Cửu Hằng càng nghi hoặc nhiều hơn, cân nhắc nói: "Trong trấn chưa đến mức sẽ lừa tôi, bọn họ tình nguyện trả lại số tiền quyên góp cũng nhất định phải chặt cây xây cầu, nhưng nếu cho rằng bọn họ bị lừa ... Người nào mới có thể giả mạo Long Vương, còn dối gạt được tất cả người trong trấn cổ? Âm mưu này cũng quá lợi hại rồi?"

Còn nữa, có âm mưu thì phải có mục đích, Tấn Cửu Hằng thật sự không rõ, yêu cầu trấn cổ chặt cây xây cầu thì mục đích là gì?

"Lợi hại sao?" Hiển nhiên Tiết Trầm không đồng tình với cách nói này, "Chỉ là một cái trấn nhỏ thôi mà? Còn chưa phải âm mưu khủng bố như P2P (*) đâu!"

(*) P2P: hình thức cho vay ngang hàng Peer to Peer, các cá nhân trực tiếp vay và cho vay lẫn nhau, thường được thực hiện thông qua các nền tảng website trực tuyến. Hình thức cho vay P2P này hiện vô cùng phổ biến tại Trung Quốc, do thiếu sự giám sát nên kéo theo quá nhiều rủi ro, đã từng khiến hàng triệu người Trung Quốc phải trắng tay vì bị lừa đảo.

Mặt cậu lộ ra vẻ kinh sợ, "Giai cấp tư bản mới là ông trùm giả dối – ông vua lừa đảo."

Nhà tư bản Tấn Cửu Hằng: "......" Cảm giác chính mình vừa bị bắn phá.

Giản Lan Tư hơi suy tư, nói: "Chú Tấn, xem ra chú phải trở về một chuyến mới tìm ra đáp án được."

"Chú cũng nghĩ như vậy." Tấn Cửu Hằng gật đầu.

Dù sự việc này có xảy ra hay không, ông ta cũng định trở về một chuyến, chuẩn bị bàn lễ cúng bái cho cây hòe già.

Chẳng qua hiện tại, e rằng ông ta phải nghĩ cách bảo vệ cây hòe già trước đã.

Chỉ là nghĩ đến cách nói của người trong trấn, ông ta không khỏi có chút đau đầu, ánh mắt lại đầy băn khoăn nhìn Tiết Trầm cùng Giản Lan Tư, thử thăm dò nói: "À thì... hai cháu... có thể về quê cùng chú lần này không?"

Tiết Trầm không chỉ đánh yêu quái mà còn vô cùng hiểu biết về Long Vương, Tấn Cửu Hằng cho rằng muốn giải quyết việc này, có lẽ cần phải dựa dẫm vào cậu.

Lại nghĩ, ông ta vô cùng thuần thục mà bổ sung, "Tính là đi công tác! Chú thêm tiền!"

"Ông khách khí quá rồi". Tiết Trầm lộ ra nụ cười kín đáo, "..... Quyết định như vậy đi."

Giản Lan Tư liếc Tiết Trầm một cái, cũng gật gật đầu: "Được."

......

Việc này không nên chậm trễ, Tấn Cửu Hằng lập tức yêu cầu thư ký đặt chuyến bay sớm nhất về quê, đồng thời tìm người hỏi thăm tình huống Dương Nam.

Chạng vạng ngày hôm đó, ba người có mặt tại sân bay địa phương, ngồi xe đi về trấn cổ.

Lúc trên xe, Tấn Cửu Hằng nhận được tin nhắn người ở quê gửi đến, vừa xem xong đã lộ ra vẻ mặt kỳ quái, do dự nhìn Tiết Trầm, mở miệng: "Bạn học Tiết, sự việc không hẳn giống như chúng ta tưởng tượng."

Tiết Trầm đang yên lặng chơi game, nghe vậy ngẩng đầu: "Như thế nào?"

Tấn Cửu Hằng nói: "Người ở quê vừa báo cho tôi, Long Vương sông Kháng Dương từ hai tháng trước đã bắt đầu thường xuyên hiển linh, còn đáp ứng lời cầu nguyện của bá tánh mà ban mưa xuống."

Theo Tấn Cửu Hằng nói, sau quá trình phổ cập giáo dục, bầu không khí mê tín ở đất Dương Nam giảm đi rất nhiều, các nơi chùa miếu vốn hương khói ngào ngạt giờ đây trở nên quạnh quẽ, tới những ngôi chùa, miếu quán nổi tiếng còn không bằng ngày xưa, miếu Long Vương tất nhiên càng thêm xuống dốc.

Năm ngoái, mẹ Tấn Cửu Hằng về quê phúng viếng người quen cũ đã mất, lúc ấy còn nghe người trong trấn nói rằng miếu Long Vương hiện giờ không còn hương khói cũng không tu sửa nổi, rách nát như một ngôi miếu hoang, cứ để thế rất chiếm diện tích, không bằng hủy đi xây lại thành quảng trường.

Không biết có phải ý định đó khiến Long Vương sông Kháng Dương chú ý hay không, tầm hai tháng trước, Long Vương bỗng nhiên hiển linh trong trấn.

Câu chuyện xuất phát từ người trông coi miếu Long Vương tên Tấn Quảng, dân bản xứ kể, ông từ (*) Quảng nhận được lời báo mộng của Long Vương, nói rằng cách ngày sau sẽ hiển linh và ban mưa xuống để thể hiện thần uy của mình.

(*) ông từ: người trông coi miếu thờ.

Lúc đầu ông từ Quảng còn có chút hoài nghi, chỉ kể giấc mộng với vài người quen, không ngờ hôm sau theo thời gian Long Vương định trước, đất Dương Nam thật sự có mưa.

Không chỉ như vậy, lúc ấy trong trấn còn rất nhiều người nghe được rõ ràng tiếng rồng huýt gió.

Sự tích Long Vương sông Kháng Dương báo mộng cho ông từ Quảng nhanh chóng lan rộng gắp nơi, vài lần tiếp theo Long Vương tiếp tục thể hiện uy lực cũng thông qua lời truyền miệng của ông từ Quảng mà báo cho toàn trấn Dương Nam, chỉ cần tiếp tục cung phụng ngài ấy, ngài ấy sẽ thường trú luôn tại đây, giữ cho trấn cổ mưa thuận gió hòa.

Từ đó về sau, đất Dương Nam muốn cầu mưa chỉ cần tuân theo chỉ thị của Long Vương, dùng tam sinh lục súc(*) mà hiến tế.

(*) Tam sinh lục súc: bao gồm Tam sinh là ba loại gia súc để cúng tế: bò, dê, lợn/ và Lục súc là sáu loại gia súc nuôi trong hoặc gần nhà: lợn, bò, dê, ngựa, gà, chó.

Long Vương quả thực liên tiếp hiển linh, tựa như cầu được ước thấy, mỗi lần nhận lễ cung phụng sẽ báo cho dân chúng khi nào trời mưa, đến đúng thời điểm ước định chắc chắn sẽ có trận mưa đổ xuống.

Linh nghiệm như vậy, hương khói trong miếu Long Vương một lần nữa hưng thịnh, không chỉ dân bản địa, xung quanh trấn cổ có người nghe nói Long Vương sông Kháng Dương hiển linh ở Dương Nam, lập tức tới địa phương dâng hương làm lễ.

Hiện giờ trong trấn không chỉ không đề cập tới chuyện hủy miếu, còn dựng một quỹ quyên góp đặc biệt để phục vụ sửa chữa miếu thờ.

Tấn Cửu Hằng vốn đã có lòng tin, thêm nữa vừa trải nghiệm qua sự việc yêu quái náo loạn, đối với quỷ thần lẽ ra không một chút nghi ngờ, lúc này nghe tin tức từ người ở thôn quê lại không khỏi có phần dao động: "Bạn học Tiết, cậu nói Long Vương sẽ không nhàn nhã quản lý việc trong trấn, nhưng tôi cảm thấy đây không giống kẻ lừa đảo, tên giả mạo nào có bản lĩnh tạo mưa được chứ? Chẳng lẽ thực sự là Long Vương?"

Vẻ mặt ông ta rất nghiêm trọng, phân tích đủ loại yếu tố đều đưa ra kết quả đây chắc chắn là hành động của Long Vương, nếu thật sự có Long Vương, ông ta không cách nào ngăn cản người trong trấn chặt cây xây cầu.

Đáng giận là ông ta biết quá muộn, trước đây không kịp hiếu kính cây hòe già thật tốt.

"Các cậu nói xem, tôi không cứu nổi mẹ nuôi có đúng không?" Tấn Cửu Hằng càng nghĩ càng áy náy, "Aizz" một tiếng, vẻ mặt thổn thức, "Thật sự là cây muốn lắng mà gió chẳng ngừng, con muốn phụng dưỡng mà cha mẹ đã mất ...."

Tiết Trầm: "......"

Cậu mặc kệ Tấn Cửu Hằng ngâm thơ, chậm rì rì nói, "Ý của tôi thì hoàn toàn tương phản, càng nghe càng không giống Long Vương."

Sự xúc động của Tấn Cửu Hằng bị đánh gãy, nghẹn một lúc, khó hiểu nói: "Sao lại không giống? Nếu không phải Long Vương hiển linh, làm thế nào có thể cầu được ước thấy? Nói mưa là mưa, còn không phải một lần hai lần mà đã rất nhiều lần rồi."

"Ừ, thực sự linh." Tiết Trầm lộ ra vẻ châm chọc, cười nhạt nói, "Cho nên mới nói không giống, tôi chưa từng thấy Long Vương nào không có phong cách như vậy."

Lúc này Giản Lan Tư cũng nghĩ đến cái gì, gật gật đầu: "Đúng thế, bởi vì cầu được ước thấy nên càng thêm không giống."

Tấn Cửu Hằng cũng chẳng phải bao cỏ, lúc đầu còn không hiểu, sau đó nhờ Giản Lan Tư nhắc nhở, suy nghĩ một chút lập tức phản ứng lại.

Long Vương sông Kháng Dương quản lý lưu vực sông hồ rộng lớn như thế, muốn hiển linh ở Dương Nam một hai lần đúng là có khả năng, nhưng thường xuyên thì quá đáng nghi.

Giống như chủ tịch tỉnh vậy, ngẫu nhiên đến khảo sát công tác rồi thuận tiện chỉ đạo một chút còn thực tế, nhưng nói với mọi người trong trấn chỉ cần tin tưởng tôi, tôi lập tức đóng quân luôn ở đây, chuyên môn thu hút đầu tư để tăng trưởng GDP cho trấn nhỏ, nghe có hợp lý không?

Muốn tiếp xúc gần với quần chúng cũng không nên dùng phương pháp này, vả lại những trấn khác, huyện khác, tỉnh khác không cần quản lý nữa sao? Nhân dân những địa phương đó có thể đồng ý à?

Chỉ là căn cứ vào đây, sự việc càng thêm khó phân định.

Sắc mặt Tấn Cửu Hằng thay đổi thất thường, cũng không biết não bổ cái gì, lo lắng sốt ruột hỏi Tiết Trầm: "Bạn học Tiết, cậu nghĩ không phải Long Vương thì sẽ là cái gì? Còn có thể ban mưa xuống, bản lĩnh quá lớn rồi!"

Thật ra ông ta muốn hỏi là, bản lĩnh đối phương mạnh mẽ như vậy, cậu có thể giải quyết sao?

Chẳng qua tính tình Tiết Trầm không tốt, nắm đấm còn rất cứng, ông ta không dám hỏi ra miệng.

"Lớn à?" Tiết Trầm lại bày ra vẻ mặt không cho là đúng, "Tạm được thôi, tạo mưa đâu phải chuyện gì khó."

Không phải cậu khoác lác, đừng nói bản thân cậu, nhiều yêu quái thủy tộc cũng có năng lực tạo mưa, chỉ là phạm vi lớn nhỏ khác nhau. Chẳng nói đâu xa, đàn em cá chép tinh cũng làm được, đương nhiên chỉ đủ xối ướt một khu vực khách sạn.

Mà Long Vương được mọi người cung phụng không đơn giản chỉ bởi tạo mưa, chủ yếu là năng lực vô cùng mạnh mẽ, ví dụ Long Vương sông Kháng Dương theo lý thuyết có thể đổ mưa cả lưu vực sông Kháng Dương rộng lớn.

Tấn Cửu Hằng bị giọng điệu nhẹ nhàng của Tiết Trầm mê hoặc, mơ hồ hỏi: "Không khó sao?"

"Cũng không thể vơ đũa cả nắm, chủ yếu phải xem mưa lớn bao nhiêu." Tiết Trầm nói, "Nếu chỉ mưa trong trấn nhỏ, tôi có thể đếm được chừng mười mấy loại yêu quái."

Tấn Cửu Hằng: "......"

Là lỗi ông ta không hiểu biết về thế giới yêu quái rồi!

Tấn Cửu Hằng chảy mồ hôi lạnh ròng ròng mà lui về sau.

Còn nữa, Tiết Trầm vẫn cảm thấy thần tích này có chỗ không hợp lý.

Cậu đang suy nghĩ, lại nghe Giản Lan Tư đột nhiên hỏi: "Chú Tấn vừa nói, "Long Vương" này sau khi nhận đồ lễ sẽ báo cho dân chúng thời điểm có mưa, vậy tại sao không ban mưa xuống ngay lập tức?"

Không phải như vậy càng khiến thần tích chân thực hơn sao?

"A, chính là vấn đề này." Tiết Trầm vỗ tay một cái, "Tôi nói này, "Long Vương" ở trấn các người không giống tạo mưa, tương đối giống dự báo thời thiết mới đúng."

Tấn Cửu Hằng: "......"

Đây quả thực là góc độ trào phúng mà ông ta chưa từng nghĩ tới.

--------------

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Hồng: Đơn tiếp theo, đổ mưa xuống ba phòng chính và một hành lang, không bao gồm WC.

Tiết Trầm: Hay là Long Vương này làm trong đài khí tượng? 

Bình luận

Truyện đang đọc