SAU KHI TỐT NGHIỆP TÔI LÀM LONG VƯƠNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[ Trư Bà Long tưởng tượng ra rất nhiều cảnh tượng giao đấu với con người, chỉ là chưa từng nghĩ đến loại hình đối phó này.]

Tiết Trầm cùng Giản Lan Tư bất ngờ ngự kiếm hoàn toàn vượt quá tưởng tượng của mọi người.

Đừng nói đến Trư Bà Long, đạo sĩ tu hành cũng trừng muốn rớt tròng mắt.

Đây là hình ảnh không dùng thêm hiệu ứng kĩ xảo đặc biệt gì sao?

Lúc ấy Cát Tú Nhiên ngây ngẩn cả người, lôi kéo tay áo Trương Đỉnh Ngọc lắp bắp hỏi: "Sư phụ, tu, tuvi của bạn học Tiết đến mức độ nào vậy?"

Thời đại này tu luyện pháp thuật không hề dễ, Thái Hư Quan mang danh ngôi sao sáng trong Huyền môn, ai biết phi kiếm đã được tính là quá ghê gớm quá phi thường rồi.

Vậy mà Tiết Trầm có thể dùng kiếm chở thêm người khác, dễ thấy tuvi vượt qua cả cao nhân Thái Hư Quan.

Trương Đỉnh Ngọc nhạy bén hơn đồ đệ một chút: "Tiểu Tiết là không phải người duy nhất."

Hai người cưỡi trên thanh kiếm phương Tây màu bạc, mặc dù sức lực chủ đạo do Tiết Trầm khống chế, nhưng Giản Lan Tư vẫn đứng vững ổn định, bình thản ung dung, phong thái càng thêm vài phần điềm nhiên anh tuấn.

Có thể nói tu vi của Giản Lan Tư đủ cao thâm để sử dụng thuật ngự kiếm.

"..." Cát Tú Nhiên xoa xoa khóe mắt ướŧ áŧ, nghẹn ngào nói, "Lần này có thể trở về con sẽ học thêm bằng tiến sĩ."

Tuy tuvi của Tiết Trầm và Giản Lan Tư cao siêu hơn nhưng vẫn có thể lôi bằng cấp học vị ra so sánh cơ mà.

Coi như một bước ngoặt để vượt lên đi!

Cát Tú Nhiên tự an ủi trong lòng.

...........................

Trái tim Trư Bà Long đã đóng băng mất rồi.

Không chỉ cô ta, Cá Voi Mặt Cú trơ mắt nhìn Tiết Trầm và Giản Lan Tư ngự kiếm bay lên, chút dũng khí ít ỏi vừa xuất hiện đã bị dập tắt.

Lúc Tiết Trầm khống chế ngược thuật điều khiển gió, Cá Voi Mặt Cú đã cảm thấy kinh hãi lắm rồi, vốn tưởng bay lên trời có thể dành chút ưu thế, ai ngờ hiện tại kỵ sĩ cũng biết bay, còn đạp lên Thẩm Phán Hoa Tường Vi hung hãn vô cùng.

Đừng nói nó chỉ là con cá quái, sợ rằng ác long vực sâu Leviathan trông thấy cũng muốn bỏ nghề.

Cá Voi Mặt Cú không nhịn được nước mắt chảy thành dòng.

Pháp thuật thần bí phương Đông quá đáng sợ.

Trư Bà Long thấy Cá Voi Mặt Cú khóc lóc, tức đến nỗi chửi ầm lên: "Đồ vô dụng, khóc cái gì mà khóc, ta cho mi nhiều yêu khí như vậy mi cũng không dám đối mặt, lát nữa ăn thịt mi."

Cá Voi Mặt Cú run rẩy nén nước mắt vào trong.

Tiết Trầm không nhịn được thắc mắc: "Nó nghe hiểu lời của cô à?"

Rõ ràng Cẩn Nhất nói thời điểm gặp Cá Voi Mặt Cú hóa hình người không có cách giao tiếp, huống chi hiện tại sử dụng tiếng Trung.

Trư Bà Long cười lạnh: "Nó nhận ra ta tức giận là được."

Nói cách khác, không cần hiểu chỉ cần làm theo mệnh lệnh.

Tiết trầm: "... giống như luấn luyện chó."

Xem ra Cá Voi Mặt Cú mang tiếng bạn trai cũng chẳng có địa vị thực tế gì cả.

Dưới sự đe dọa của Trư Bà Long, Cá Voi Mặt Cú không dám lùi bước, khuôn mặt tròn của nó hếch lên, cái miệng không đáy há to phát ra tiếng kêu inh tai nhức óc, đuôi cá khổng lồ linh hoạt vùng vẫy như đang ở trong nước, nhào về phía Giản Lan Tư cùng Tiết Trầm.

Tiết Trầm ghé vào tai Giản Lan Tư, ngón tay mơn trớn mu bàn tay anh, nhẹ giọng nói: "Đàn anh, anh ngưng tụ lực lượng tinh thần đi, tôi dạy anh cách vận dụng chiêu thức phi kiếm."

Muốn tác chiến trên không trung, bay lên chỉ là bước đầu, quan trọng nhất là làm thế nào sử dụng phi kiếm một cách linh hoạt nhằm công kích trực tiếp đối phương.

Thánh kiếm như cầu vồng(*), kỵ sĩ cùng Cá Voi Mặt Cú giao đấu quyết liệt trên không trung.

(*) Trường kiếm như hồng (长剑如虹虹): "hồng" ở đây là cầu vồng, đại diện cho sự cao cả, cao đẹp. Nội dung câu này là khí thế của thanh kiếm vô cùng hung hãn, mạnh mẽ như lao vút về phía trước, thậm chí có thể vượt qua cả cầu vồng trên bầu trời.

Những người đứng dưới mặt đất cũng bừng tỉnh, nhanh chóng tiến lên hành động.

Pháp trận của Trư Bà Long bị Minh Châu Đại Nguyệt phá vỡ, các đạo trưởng đã có cơ hội hợp lực làm phép.

Với tư cách là trụ cột đạo giáo, Trương Đỉnh Ngọc không đùn đẩy trách nhiệm mà lập tức dẫn đầu sắp xếp công việc: "Không thể chậm trễ nữa, mong chư vị đồng môn hỗ trợ tôi thi triển phép thuật..."

Tuvi của ông cao thâm, là một trong số ít những người có thể tu luyện pháp thuật sấm sét.

Lúc trước Phí Nghi Xuân nhờ ông gọi sấm sét đánh đuổi kẻ bắt chước trong bụng, đáng tiếc khi đó ông bị thương mất đi sức lực.

Hiện giờ Trương Đỉnh Ngọc đã khôi phục, lại có người trợ giúp, đương nhiên pháp thuật sấm sét chỉ là chuyện cỏn con.

Những người khác nghe vậy cực kỳ phấn khởi, lập tức gật đầu phụ họa, "Vậy thì tốt rồi, có đạo trưởng Trương thi triển pháp thuật, chúng tôi cảm thấy vô cùng an tâm."

Yêu quái ít nhiều đều kiêng dè sấm sét, Trư Bà Long biết ý đồ của bọn họ sao có thể làm ngơ, nhanh chóng phun một luồng yêu khí xuống mặt nước: "Muốn gọi sấm gϊếŧ ta sao, quá ngây thơ."

Yêu khí chìm xuống tựa như đun sôi nước trong hồ, từng cột nước hung hãn không ngừng tuôn trào ra.

Cát Tú Nhiên thấy vậy kinh ngạc: "Sư phụ, hình như cô ta định dìm chết mọi người!"

Quả nhiên anh ta vừa dứt lời, dòng nước hoàn toàn không chịu lực hút của Trái Đất vút lên cao rồi lao thẳng xuống bãi đất trống, cảnh tượng trước mắt vô cùng phi khoa học.

"Yêu khí của con Trư Bà Long này quá lợi hại." Sắc mặt Trương Đỉnh Ngọc nghiêm lại, trong lòng bất an muốn tìm thời cơ đối phó với dòng nước phun trào.

Lúc này hòa thượng chùa Lan Tế tạo thành trận hình che trước bọn họ, Cẩn Nhất nghiêm mặt nói: "Các vị đạo trưởng yên tâm, chùa chúng tôi sẵn sàng giúp mọi người một tay."

Bốn hòa thượng vân vê Phật châu, cúi đầu tụng kinh. Phật pháp chùa Lan Tế cao thâm, có bọn họ bảo vệ tạm thời dòng nước không phải vấn đề to lớn.

Trương Đỉnh Ngọc thở phào nhẹ nhõm, không hề phân tâm mà thủ sẵn kiếm gỗ đào trước ngực, ngưng thần bấm tay niệm chú.

Các đạo trưởng khác hỗ trợ thi triển pháp thuật.

Phật pháp chùa Lan Tế bắn ra tạo thành bức tường vô hình, Trư Bà Long nhất thời không phá nổi, nước hồ bị cản trở càng vươn cao hơn, tựa như hình thành một trận sóng thần.

Huyền môn lợi dụng cơ hội này nhanh chóng hoàn thành pháp thuật.

Âm thanh "Ù ù" trầm đục vang vọng, tia chớp chạc cây cắt ngang qua bầu trời, sấm sét giáng thẳng xuống Trư Bà Long hòa hình thiếu nữ đứng mặt hồ.

"A ——" thiếu nữ ngửa mặt lên trời la hét thảm thiết, thân thể con người không chịu nổi một đòn đánh này, lảo đảo ngã xuống đầm nước sâu.

Tiếng kêu của cô ta vang vọng trong không trung, làm cho Cá Voi Mặt Cú cũng phải kinh sợ.

Cá Voi Mặt Cú có khả năng bay lượn hoàn toàn nhờ yêu khí từ Trư Bà Long, nay Trư Bà Long bị đánh ngã thì phần yêu khí cũng theo đó tan đi.

Giản Lan Tư đã thuần thục thuật ngự kiếm, thấy Cá Voi Mặt Cú hoảng loạn nhanh chóng nắm cổ tay Tiết Trầm, cả hai ăn ý mười phần thả người nhảy xuống lưng Cá Voi Mặt Cú, thừa cơ tóm vây cá.

Cá Voi Mặt Cú càng thêm kinh hãi, thân thể điên cuồng run rẩy, gió lớn phả thẳng vào mặt nhưng Tiết Trầm và Giản Lan Tư vẫn vững vàng như núi Thái Sơn.

Tiết Trầm ung dung cười: "Đàn anh, đây là cá anh săn đuổi, anh tự tay xử lý nó đi."

"Ừ." Giản Lan Tư gật đầu, vươn bàn tay về phía trước, niệm câu thần chú Tiết Trầm đã dạy, tập trung di chuyển đường kiếm trở lại vị trí của mình.

"Cảm ơn." Giản Lan Tư mỉm cười với Tiết Trầm, sau đó mạnh mẽ giương thanh kiếm lên.

Chuôi kiếm Thẩm Phán Hoa Tường Vi nhẹ nhàng chuyển động, ánh sáng màu bạc từ lưỡi kiếm tỏa ra, mũi kiếm phát sinh lực lượng vô danh xẹt qua sống lưng Cá Voi Mặt Cú.

Cá Voi Mặt Cú kêu thét rung chuyển đất trời, rốt cuộc không chống đỡ nổi ngã xuống bờ sông.

"Rầm ——" một tiếng vang lớn, quái vật khổng lồ đè đổ hàng loạt cổ thụ ngàn năm.

Bầu trời vẫn chìm trong đêm tối, ngọc trai thay thế ánh trăng chiếu sáng cảnh tượng khu rừng.

Cá Voi Mặt Cú hoàn toàn bất động trên bãi đất, thân cá như ngọn đồi nhỏ không thể nhúc nhích nổi.

...........

Tiết Trầm cùng Giản Lan Tư cưỡi kiếm hạ cánh xuống đất bằng.

Bầu trời còn chớp nháy ánh sáng từ sấm sét, Tiết Trầm liếc mắt tán thưởng Trương Đỉnh Ngọc: "Vậy mà có thể bổ trúng Trư Bà Long, không tồi."

Trương Đỉnh Ngọc chậm rãi buông kiếm gỗ đào, lấy kiếm gậy trụ vững thân thể, tiếp theo "Phụt" một tiếng phun ra ngụm máu tươi.

Pháp thuật sấm sét tiêu hao lượng tuvi và linh khí cực lớn, đối phó với Trư Bà Long hung hăng lại cần đòn đánh hiểm hóc nặng nề.

Cho dù nhiều đạo sĩ Huyền môn hỗ trợ, Trương Đỉnh Ngọc vẫn tiêu hao hết toàn bộ sức lực tinh thần.

"Sư phụ!" Cát Tú Nhiên nhanh chóng chạy tới đỡ Trương Đỉnh Ngọc, lo lắng hỏi: "Người không sao chứ?"

Trương Đỉnh Ngọc lắc đầu, trầm giọng hỏi: "Nhìn xem Trư Bà Long thế nào rồi."

Một đạo sĩ bên cạnh lau mồ hôi trên trán, đáp: "Trư Bà Long bị sấm sét quật trúng rơi vào hồ nước, hẳn đã hàng phục được rồi."

Lại thấy sắc mặt hòa thượng chùa Lan Tế vẫn nghiêm trọng như cũ, Cẩn Nhất quan sát phía trước, chậm rãi lên tiếng: "Chỉ sợ chuyện còn chưa thành."

Mọi người chăm chú nhìn qua, đồng loạt giật mình kinh ngạc, tuy Trư Bà Long rơi xuống hồ nước nhưng cơn sóng thần vẫn vững vàng dâng cao trước mặt bọn họ không hề rút đi.

Điều này là bằng chứng cho thấy yêu quái vẫn còn sức mạnh.

Tâm trạng mọi người trầm xuống, đang muốn thi triển pháp thuật thăm dò lại thấy một cột nước lớn bắn lên từ giữa hồ sâu.

Cuồng phong càn quét khắc nghiệt.

Một con quái vật khổng lồ phá sóng nhảy ra.

Trông con quái vật đáng sợ vô cùng, chiều cao ước chừng hai trượng, thân thể tựa như mãng xà nhưng lại mọc thêm bốn cái chân, cả người bao phủ trong lớp vảy giáp đen tuyền, hai chiếc răng nanh chứa nọc độc sắc nhọn nhô ra khỏi cái miệng sâu không thấy đáy.

Đôi mắt nó sáng quắc như đèn lồng, tròng mắt quỷ dị dựng thẳng đứng khiến đối phương lạnh lẽo run rẩy.

Nhìn qua có nhiều điểm tương đồng với cá sấu, nhưng thực tế khủng bố hơn cá sấu rất nhiều.

Đây mới chính là nguyên hình của Trư Bà Long.

"Ta phải gϊếŧ các ngươi ——" Hiển nhiên Trư Bà Long đã giận dữ cực độ, ngửa mắt lên trời gầm một tiếng vang vọng, cái đuôi to lớn mạnh mẽ nện xuống bờ sông, vung thẳng vào bức tường pháp thuật của chùa Lan Tế.

"Rầm" một tiếng, tường bị phá, cột nước vốn bị ngăn cản nay tựa cơn lũ lớn đổ sầm xuống nhóm người.

Bãi đất trống lập tức diễn ra khung cảnh hỗn loạn.

"Mọi người cẩn thận."

"Mau chạy lên núi."

"Giúp đỡ nhau một tay đi."

Còn có người hoảng loạn kêu lên: "Làm sao bây giờ, tôi không biết bơi!"

Nhưng lúc này biết bơi hay không chẳng còn quan trọng, kể cả kịp thời chạy lên núi không bị nước lũ nhấn chìm thì Trư Bà Long chắc chắn vẫn không buông tha bọn họ.

Trương Đỉnh Ngọc đã kiệt sức, căn bản không còn cách đối phó Trư Bà Long, thấy tình hình này, cả đám người suy sụp than: "Chẳng lẽ tất cả đạo sĩ Huyền môn hôm nay đều phải bỏ mạng ở đây..."

Cảm xúc bi thương tràn lan trong tâm trí mọi người, vào lúc tuyệt vọng, giọng nói Tiết Trầm đột ngột vang lên: "Đừng vội, tất cả lên đây đi."

Mọi người quay đầu, lập tức sửng sốt: ??

Chỉ thấy một chiếc vỏ trai nổi bồng bềnh trên dòng nước dữ dội. Vỏ trai vừa lớn vừa cân bằng, lênh đênh dập dềnh như con thuyền nhỏ.

Tiết Trầm và Giản Lan Tư điềm nhiên đứng bên trên, Xa Bích Quân ở cạnh thấy vỏ trai của mình còn được trọng dụng như thế này, không nhịn nổi lại vuốt mông ngựa: "Tôn giá, chiêu thức trai tinh thoát xác thật sự rất hay, lòng bội phục của kẻ hèn này tựa như nước lũ chảy xiết, triền miên không ngừng..."

Tiết Trầm: "Câm miệng."

Xa Bích Quân: "Vâng vâng."

Thì ra vừa rồi Tiết Trầm thấy Trư Bà Long phá vỡ tường pháp lập tức gọi Xa Bích Quân lại, truyền hơi thở cho nó tháo vỏ trai ra, tiếp theo bấm quyết niệm chú thi triển pháp thuật, vỏ trai của Xa Bích Quân mang theo tuvi nháy mắt biến lớn như một con thuyền.

Trong tình huống nguy cấp mọi người không rảnh khiếp sợ, đồng loạt trèo lên vỏ trai, bọn họ đã tu luyện từ năm này qua năm khác, không hề gặp khó khăn khi nhảy vào con thuyền, những người sức lực yếu cũng được đạo sĩ khác hỗ trợ.

Chỉ trong chốc lát, con thuyền lênh đênh trên dòng nước lũ chật kín người.

Dư Yên Sơn giẫm lên vỏ trai rắn chắc, ngưỡng mộ nói với Xa Bích Quân: "Các hạ vừa có thể sinh sản minh châu đại nguyệt vừa có thể thoát xác làm thuyền, tại hạ vô cùng bội phục."

"Đương nhiên rồi." Xa Bích Quân ngẩng đầu ưỡn ngực mười phần kiêu ngạo, sau đó nghi hoặc liếc Dư Yên Sơn, "Không phải mi là cá sao? Leo lên đây làm gì?"

Dư Yên Sơn: "...Hiện tại tôi đang dùng hình dạng con người."

Bên này đấu khẩu, bên kia mọi người lại không dám thả lỏng tinh thần.

Người của chùa Lan Tế đứng trên vỏ trai căng thẳng nhìn Trư Bà Long.

"A di đà phật." Cẩn Nhất thở dài, "Con Trư Bà Long này đánh cắp tuvi của tổ sư Huyền Tế, còn hấp thụ linh khí từ phong thủy vùng núi Tiểu Lan Vĩ..."

Đến lúc này ông đã hoàn toàn hiểu được nguyên nhân Tiểu Lan Vĩ xảy ra tình trạng nhiễu loạn.

Lý do chính khiến sinh vật trên núi phải rời đi không chỉ là sức ăn của Trư Bà Long, mà còn vì con quái vật đã bày bố pháp trận.

Hai trăm năm trước, tổ sư Huyền Tế giằng co mấy chục năm với Trư Bà Long trong Tháp Thanh Vân cũng chưa cảm hóa được nó, khi viên tịch tổ sư dùng tu vi cả đời cầu nguyện với Phật Tổ, một ngày Trư Bà Long không hối lỗi thì một ngày pháp trận tháp Thanh Vân không thể bị phá hủy.

Chẳng ngờ khi Trư Bà Long trốn thoát, không chỉ dùng thuật thế hồn giam giữ người vô tội mà còn trộm tuvi tổ sư Huyền Tế lưu lại trong tháp Thanh Vân.

Lợi dụng tuvi đó, Trư Bà Long bày pháp trận sâu trong núi Tiểu Lan Vĩ, khiến sinh linh đại loạn, cô ta tranh thủ hấp thụ linh khí đất trời.

"Nó bây giờ mạnh hơn nhiều so với hai trăm năm trước." Thanh âm Cẩn Nhất nặng nề, có lẽ đã đưa ra quyết định, "Nếu hôm nay không thu phục nó chỉ sợ mai sau sẽ xảy ra đại loạn"

Dứt lời, ông vén áo bào ngồi xếp bằng một chỗ: "Cẩn Tuệ, xin hỗ trợ bần tăng làm phép."

Cẩn Tuệ hiểu ra ý định của ông, hai mắt trừng lớn: "Sư huynh ——"

Đạo sĩ Huyền môn khó hiểu thắc mắc: "Đại sư muốn làm gì vậy?"

"A di đà phật." Ánh mắt Cẩn Tuệ bi thương, "Sư huynh tôi muốn noi theo gương tổ sư Huyền Tế, dùng tuvi cả đời cầu nguyện với Phật tổ để thu phục Trư Bà Long."

Dùng thân mình giao ước, cũng đồng nghĩa với việc Cẩn Nhất viên tịch tại đây.

Mọi người nghe vậy giật mình, đồng loạt khuyên can, "Xin đại sư hãy suy nghĩ lại."

"Đại sư, chúng ta nên bàn bạc kĩ hơn..."

"Không kịp đâu." Trương Đỉnh Ngọc mở miệng, ông vừa thi triển pháp thuật gọi sấm sét, hiện tại sức cùng lực tận, có thể thấu hiểu quyết định của Cẩn Nhất, "Đáng tiếc bần đạo đã chẳng còn sức lực, nếu không nhất định sẽ giúp đại sư một tay."

Những người khác thật ra biết rõ đây không phải lúc bọn họ được lựa chọn, trầm lặng nhìn nhau, nhanh chóng bày trận hình hỗ trợ Cẩn Nhất.

Lần này bọn họ sẽ xả thân vì đại sư.

Trư Bà Long bò bằng bốn chân lên bãi đất trống, bọt sóng tung tóe, bờ sông chấn động, cái miệng khổng lồ nói tiếng con người: "Hòa thượng thối, năm đó gặp phải lão già đầu trọc lừa đảo Huyền Tế bổn long mới hết cách đối phó, còn nhà ngươi thì là cái thá gì?"

Giọng điệu của ồm ồm ẩn chứa sức mạnh kinh thiên động địa.

Sao Cẩn Nhất có thể không hiểu điều đó, nhưng sự việc tới nước này cũng chỉ còn cách cố gắng đến cùng, đang muốn nhắm mắt cầu nguyện, bên tai lại vang lên tiếng mắng chửi của Tiết Trầm: "Con cá sấu đáng chết, mày cũng dám tự dưng là rồng sao!"

Cẩn Nhất: ?

Mọi người chưa kịp phản ứng đã thấy Tiết Trầm ngự trên Thẩm Phán Hoa Tường Vi của Giản Lan Tư, nắm tay giáng thẳng xuống đầu quái vật.

Trư Bà Long thấy cậu bay đến, cái miệng khổng lồ phun một luồng yêu khí mạnh mẽ: "Lại là ngươi, ta phải ăn ngươi ——"

"Ăn một quyền của tao đây này!" Tiết Trầm chẳng hề sợ hãi trước yêu khí, nhảy thẳng xuống đầu Trư Bà Long, giương nắm tay lên nhắm chuẩn xác vào mắt quái vật.

Trước mặt con rồng đích thực, vài phần yêu khí của Trư Bà Long không đáng kể chút nào.

Nếu không phải Tiết Trầm ở trong thân thể con người, lại vừa sử dung thuật Minh Châu Đại Nguyệt tiêu tốn nhiều tuvi, căn bản Trư Bà Long không có cơ hội mở miệng.

Chủ yếu là từ lúc lên núi đến nay cậu không được nhàn hạ cho lắm, thực sự có phần mệt mỏi nên mới nhịn nói một hồi.

Trư Bà Long tưởng tượng ra rất nhiều cảnh tượng giao đấu với con người, chỉ là chưa từng nghĩ đến loại hình đối phó này.

Đồ phàm nhân không có đạo đức!

Tiếng kêu thảm thiết của Trư Bà Long chấn động núi non.

Đạo sĩ cùng hòa thượng trên vỏ trai đồng loạt ngẩn người.

Thật lâu sau đó, bên tai Cẩn Nhất truyền đến âm thanh run rẩy của Cẩn Tuệ: "Sư huynh, hiện giờ cảm ứng giữa hai thế giới trở nên yếu ớt, chưa chắc đã kịp ngưng tụ ánh sáng Phật pháp, tôi nghĩ hay là chúng ta cầu nguyện Phục Ba Quân đi."

Cẩn Nhất trầm mặc một lát: "...Cũng được."

Linh khí tại nhân gian biến mất, cảm ứng giữa đạo sĩ cùng thần quân không bằng xưa kia, đây cũng là lí do ông không thể không dùng thân mình làm giao ước.

Hi sinh tính mệnh vì việc lớn là cách nhanh nhất chạm tới thần linh.

Nhưng cảm ứng giữa Phục Ba Quân và Tiết Trầm vô cùng mạnh mẽ, Tiết Trầm có thể tùy thời mượn sức lực, còn rất thân thiết dễ dàng tâm sự.

Cầu nguyện Phục Ba Quân rõ ràng không cần hi sinh tính mạng.

Đạo sĩ Huyền môn cũng nghĩ như vậy, đồng loạt nói: "Chúng ta cầu nguyện Phục Ba Quân, trợ giúp Tiểu Tiết một tay."

Thần linh tồn tại dựa vào tín ngưỡng con người, bọn họ tu hành lâu năm lại càng tín nhiệm vấn đề tâm linh.

Cầu nguyện Phục Ba Quân sẽ giúp Phục Ba Quân đạt được càng nhiều lực lượng tín ngưỡng, gián tiếp hỗ trợ cho Tiết Trầm.

... Tuy rằng Tiết Trầm không thực sự yêu cầu, nhưng đứng một bên nhìn khiến bọn họ rất ngại.

Tiết Trầm đánh Trư Bà Long một lúc, phát hiện yêu quái này da dày thịt béo còn được tuvi tổ sư Huyền Tế hộ thể, thời gian ngắn quả thật không đánh chết nổi.

"Đậu má, mệt chết tôi rồi." Tiết Trầm nóng nảy.

Trư Bà Long không hổ danh hai trăm năm trong Tháp Thanh Vân chẳng hề hối cải, vừa kêu thảm thiết vừa khiêu khích: "Đồ vô dụng, không đánh chết được ta ——"

Đúng lúc này Tiết Trầm nhận được lực lượng tín ngưỡng cường đại xuất phát từ lời cầu nguyện của đạo sĩ Huyền môn.

Tiết Trầm cảm thấy hồn phách của bản thân trở nên cứng cỏi hơn rất nhiều, dường như đã hoàn toàn hồi phục... chỉ là "dường như" mà thôi.

"Ô, sức mạnh của tôi tăng lên rồi." Tiết Trầm hài lòng cười, đôi tay dùng sức bẻ rộng cái miệng của Trư Bà Long, "Cho mày nói nhiều này!"

Trư Bà Long: ??

-------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Trai nhỏ: Noah thuyền trai.

Trầm: Một quyền đánh bay.

Trư Bà Long: Ta còn chưa chết mà. 

Bình luận

Truyện đang đọc