SAU KHI TỐT NGHIỆP TÔI LÀM LONG VƯƠNG

┃Hôm nay em muốn ăn sashimi cá trơn mềm ~┃
Sức mạnh của kỵ sĩ đều đến từ niềm tin.

Giờ phút này, Tiết Thẩm chính là niềm tin của Giản Lan Tư.

Kể từ khi kỵ sĩ xác định được trái tim của mình, anh liền có một ý chí bất diệt—— ý chí muốn bảo vệ một người.

Sóng lớn ngút trời gào thét hướng về hai người đang đứng trên thân kiếm.

Ngu Kiệt Xu bị giam cầm trong trung tâm xoáy nước, hắn sặc nước mà cấp bách hét lên: “Mọi người, mọi người mau trốn đi—— “

...

Tại sườn đất phía trên bờ, sắc mặt lo lắng chờ đợi của Ngu Xuân Thiên và Kha Bác Trí đột nhiên biến đổi, Kha Bác Trí sợ hãi: “Cô Ngu, đã xảy ra chuyện gì? Tại sao tự dưng sóng gió lại lớn như vậy?”

Chỉ thấy bề mặt sông Đại Hoang vốn luôn yên ả đột nhiên biến đổi bất ngờ, nước sông vô duyên vô cớ dâng lên, sóng lớn gào thét xô về phía vòng xoáy khổng lồ bên kia.

Dường như vòng xoáy tan ra cùng một lúc, ban đầu nước sông tạo thành hình chiếc phễu gầm thét như lũ quét vỡ đê mà tràn vào trung tâm lấp đầy khe hở.

“Chỉ sợ việc này không hề đơn giản.” Ngu Xuân Thiên có vết xe đổ nên cũng không hề cảm thấy đây là hiện tượng tự nhiên, trong lòng chợt xiết chặt lại: “Nguy rồi, hai người chuyên gia còn chưa đi ra.”

“Vậy làm sao bây giờ?” Kha Bác Trí nhìn khung cảnh sóng xô mãnh liệt, lại nhìn mình linh hồn hơi suy nhược gấp đến độ xoay vòng vòng: “Cái này chúng ra cũng không giúp gì được!”

“Trước tiên tôi sẽ liên hệ nhóm người làm nhiệm vụ, mời bọn họ tìm người cứu viện tới, còn mời cả đại sư về phương diện này nữa.” Ngu Xuân Thiên miễn cưỡng duy trì tỉnh táo cầm điện thoại trong tay đang muốn ấn số.

Lúc này Kha Bác Trí đột nhiên “A” một tiếng, chỉ vào chỗ con sông kêu lên: “Cô Ngu, cô nhìn chỗ kia—— “

Động tác của Ngu Xuân Thiên dừng lại, ánh mắt nhìn thuận theo hướng hắn chỉ, thấy vòng xoáy trống rỗng lúc ban đầu đã bị nước sông lấp đầy, sóng xanh cuồn cuộn tạo ra một con sóng khổng lồ cao gần nửa người.

Trong làn sóng giận dữ, một thanh trường kiếm phát ra ánh sáng màu bạc vọt ra khỏi mặt nước, nghiêng nghiêng bay giữa không trung. 

Tiết Thẩm và Giản Lan Tư vững vàng đứng trên thân kiếm, tóc và quần áo hai người đã ướt đẫm hết.

Kha Bác Trí không kìm lòng nổi vỗ tay lớn tiếng khen: “Đẹp trai quá!”

Phía sau trường kiếm còn hiện ra một bóng người màu đen cũng theo sát. Là một thanh niên phương tây tóc đen mắt xanh phá vỡ mặt nước đi lên. Dưới chân gã, mặt mặt sông phun ra tia nước giống như cái cột. Gã nhẹ nhàng dẫm lên trên cột nước đó mà đối mặt với Tiết Thẩm và Giản Lan Tư ở cách xa.

Kha Bác Trí lập tức mờ mịt: “Sao lại xuất hiện người ngoại quốc?”

Lông mày Ngu Xuân Thiên dựng lông mày: “Chỉ sợ không phải người ngoại quốc.”

“Không phải sao?” Kha Bác Trí càng mê man: “Sao nhìn cũng không giống người Trung Quốc… Không phải là dân tộc thiểu số? Có dân tộc nào nhìn giống vậy à?”

Ngu Xuân Thiên: “…Ý tôi là yêu quái ngoại quốc.”

Kha Bác Trí: “À nhỉ.”

...

Yêu quái Qua Lưu ngạo nghễ mà đứng trên đỉnh của cột nước, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt nhìn chằm chằm Giản Lan Tư, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Kỵ sĩ, tinh thần lực của ngươi rất mạnh, thế mà có thể phá vòng xoáy mà xông ra. Bây giờ kỵ sĩ lợi hại như vậy không nhiều, ta ở hải vực phương Bắc nhiều năm như vậy mà chỉ mới gặp qua một người, cũng giống ngươi đến từ gia tộc Lan Tư – nữ tước Eleanor… Ta còn nghĩ sau bà ấy thì sẽ không còn kỵ sĩ nào lợi hại như vậy nữa.”

Ánh mắt Giản Lan Tư lạnh băng nói: “Eleanor là mẹ ta.”

“Ngươi là con trai của Eleanor?” Qua Lưu quái lộ ra vẻ đã hiểu: “Vậy thì không thể trách được, chỉ có huyết mạch của Eleanor mới có thể mạnh mẽ như vậy.”

Gã nói rồi đột nhiên xoa xoa tay lộ ra biểu cảm không kịp chờ đợi: “Quá tốt rồi, năm nó Eleanor giết ác long Leviathan dưới vực thẳm. Cá của hải vực phương Bắc đều nói nếu như ai có thể giết Eleanor thì liền có thể trở thành đại ca mới ở đây… Ngươi là con trai của Eleanor nên giết ngươi cũng giống vậy.”

Dường như đã đoán được mộng đẹp sắp tới, Qua Lưu không nhịn được ngửa đầu “khặc khặc khặc” bật cười: “Không nghĩ tới đại ca mới lại chính là mình ahihi.”

Tiết Thẩm, Giản Lan Tư: “…”

Âm thanh Giản Lan Tư lạnh lùng nói: “Mẹ ta có thể giết được Leviathan, mà ta ngay cả ngươi cũng không đối phó được thì đúng là uổng công làm dòng dõi kỵ sĩ Lan Tư.”

Qua Lưu không chút hoang mang hạ lông mày, ánh mắt liền rơi vào Tường Vi Thẩm Phán đang nâng bọn họ lên: “Thế nhưng, kỵ sĩ, ngươi muốn đánh với ta thế nào? Thanh kiếm chém giết Leviathan hiện đang phải nâng các người, ngươi định dùng nắm đấm đối phó ta sao? Vẫn nên là cầm lấy kiếm của ngươi rồi để người bạn nhân loại yếu đuối kia rơi xuống nước… Ta sẽ nhân dịp tạo ra vòng xoáy cuốn cậu ta đi.”

Khuôn mặt Giản Lan Tư nhăn lại, nghĩ có phải nên đưa Tiết Thẩm quay lại bờ trước tiên không.

Chỉ thấy Tiết Thẩm vỗ tay phát ra tiếng nói: “Vấn đề không lớn.”

Thanh âm vừa dứt đã có vô số giọt nước dưới chân bọn họ ngưng tụ thành hình. Trong không trung, hơi nước hóa thành hai thanh kiếm mới thay thế Tường Vi Thẩm Phán chia nhau nâng bọn họ lên.

Cùng lúc đó lòng bàn tay của Tiết Thẩm nâng lên, Tường Vi Thẩm Phán hiện ra ánh sáng liền bay vào trong lòng bàn tay cậu.

Qua Lưu mới vừa rồi còn dương dương đắc ý:???

Mẹ nó! Quên mất tên này còn biết khống chế nước!

Tiết Thẩm đưa thánh kiếm cho Giản Lan Tư, trịnh trọng nói: “Kỵ sĩ, kiếm của anh.”

Giản Lan Tư nhận lấy Tường Vi Thẩm Phán, con ngươi màu hổ phách phản chiếu bóng của Tiết Thẩm: “Cảm ơn.”

Hai tay anh hắn nắm chặt chuôi kiếm, dựng thánh kiếm thẳng bên cạnh người, dây leo hoa tường vi tỏa ra ánh sáng rực rỡ mang theo ý chí của kỵ sĩ không gì sánh kịp, bay về phía trước con yêu quái.

Sức mạnh cường đại của kỵ sĩ lay động lên mặt sông, những nơi Giản Lan Tư đi qua, tất cả cơn sóng mãnh liệt đều bình ổn trở lại.

“Không thể nào, sao sức mạnh tinh thần của ngươi lại mạnh lên rồi? Mới có năm phút?!” Qua Lưu giật nảy mình, nhưng lúc này không phải lúc suy nghĩ.

Gã nhanh chóng niệm hai đoạn khẩu quyết, hai tay chỉ về hướng Giản Lan Tư. Nơi gã chỉ, nước sông trong nháy mắt tăng vọt lên hình thành vòng xoáy ở giữa không trung giống như vòi rồng, gào thét muốn nuốt Giản Lan Tư vào trong.

Trên sườn đất bên bờ, Kha Bác Trí phát ra một chuỗi tiếng hét “A a a a —— anh Giản bị cuốn vào—— “

“Câm miệng!” Ngu Xuân Thiên mắng một tiếng, lại cũng chỉ khẩn trương nắm tay thành nắm đấm.

Tiết Thẩm nhìn vòng xoáy kinh khủng bên kia giống như liền trời tiếp đất, lông mày cau lại. Không nghĩ tới Qua Lưu thế mà có thể tu luyện được pháp lực này, bảo sao phách lối như vậy.

Sợ Giản Lan Tư nguy hiểm, Tiết Thẩm hơi suy nghĩ một chút đã nhanh chóng bấm một cái chỉ quyết.

Long tức thuận theo phương hướng cậu chỉ, tản ra, rơi xuống phía trên vòng xoáy kia.

Tốc độ vòng xoáy thoáng hòa hoãn một chút nhưng cũng chưa thể bình ổn lại được.

Ánh mắt Tiết Thẩm lộ ra vẻ kinh ngạc lần nữa, nhanh chóng bấm pháp quyết, vòng xoáy hơi chậm lại xong sau đó vẫn tiếp tục cuồn cuộn.

“Tại sao lại như vậy?” Trong lòng Tiết Thẩm thầm nghĩ.

Từ khi sinh ra rồng đã có năng lực khống chế nước, bất luận thủy tộc nào khác cũng không thể sánh nổi.

Nhưng giờ khắc này, cậu không có cách nào khống chế vòng xoáy do Qua Lưu tạo ra, đây là điều trăm triệu lần không thể tưởng tượng nổi.

Mặc dù pháp thuật của Qua Lưu uyên thâm nhưng còn lâu mới có thể đạt đến trình độ có thể khống chế nguồn nước theo ý muốn.

Lúc mới nhốt Ngu Kiệt Xu trong vòng xoáy, Qua Lưu còn không thể khống chế dòng nước để tạo ra hình dáng của cột Rome gã yêu thích, điều này nói rõ căn bản tu vi của hắn không thể đạt tới cảnh giới kia.

Tiết Thẩm có thể khẳng định, phương diện khống chế nước của Qua Lưu thua xa mình.

Đã như vậy thì vì sao cậu lại không có cách nào khống chế được dòng lưu thông của vòng xoáy kì lạ này.

Lúc Tiết thẩm suy nghĩ, Qua Lưu quái cũng đã nhận ra được pháp lực của cậu gia tăng trên vòng xoáy, thế nhưng gã không hề lo lắng mà ngược lại còn đắc ý bật cười: “Ngươi muốn khống chế nước sao, phàm nhân? Nghĩ cũng đừng nghĩ, con sông này là nước của ta nên chỉ ta mới có thể khống chế nó.”

Giống như là muốn chứng minh bản thân, gã lại niệm hai câu chú quyết khiến nước sông càng trào tới nhiều hơn bổ sung tiến vào vòng xoáy.

Vòng xoáy càng lớn giống như con thú lớn đang gào thét.

“Ta cảm nhận được sức mạnh tinh thần của kỵ sĩ… Hắn ta đang giãy dụa trong vòng xoáy!” Qua Lưu quái ung dung chậm rãi nói.

“Mày cũng thật biết khoác lác.” Căn bản Tiết Thẩm không bị hắn dọa “Vòng xoáy của mày cũng không thể nghiền nát cả kiếm nước của tao.”

Tiết Thẩm có thể cảm ứng được pháp lực cậu ngưng tụ trên thanh kiếm nước ở trong vòng xoáy vẫn hoàn hảo. Sức mạnh của Giản Lan Tư so với kiếm nước mạnh hơn nhiều, đương nhiên sẽ không có chuyện gì, chắc chỉ là tạm thời bị vây trong vòng xoáy.

Nghĩ đến đây đột nhiên Tiết Thẩm ý thức được một việc.

Qua Lưu tạo ra một vòng xoáy lớn như vậy nhưng lại không cách nào phá hư được hai thanh kiếm nước nho nhỏ… Bởi vì hai thanh kiếm nước kia là do Tiết Thẩm tạo thành từ việc ngưng kết các luồng khí, không phải trực tiếp dùng nước sông Đại Hoang.

Ban nãy Qua Lưu còn mới nói—— “Con sông này nước là của ta.”

Tiết Thẩm bừng tỉnh đại ngộ.

Chính xác là năng lực Qua Lưu kém xa cậu, chỉ là nước của con sông này đã bị hạ một pháp lệnh nào đó khiến nó trở thành thủy vực của Qua Lưu.

Nói cách khác thì hiện giờ Qua Lưu quái chính là “chủ nhân” con sông này. Giải thích chính xác hơn, hiện tại gã là “Thủy thần” nơi này, toàn bộ sông đều muốn nghe theo hiệu lệnh của gã.

Nếu như tinh phách Tiết Thẩm hoàn hảo thì còn có thể cưỡng ép đảo khách thành chủ, nhưng bây giờ cậu còn thiếu một chỗ, chính là điểm này đã khiến thế cờ của cậu kém một nước.

Thế nhưng Qua Lưu rõ ràng là yêu quái tới từ ngoại quốc, sao lại là thủy thần sông Đại Hoang được?

Tâm tư Tiết Thẩm thay đổi thật nhanh, ánh mắt lạnh lùng đảo qua mặt sông lớn, càng nhìn về phía xa, đến khi mắt không thấy được đầu nguồn…

Sông Đại Hoang là một nhánh của sông Kháng Dương, mà sông Kháng Dương lại thuộc quyền sở hữu của Long Vương.

Chỉ có pháp lệnh của Long Vương sông Kháng Dương mới có hiệu lực ở đây.

Tiết Thẩm lần nữa bấm pháp quyết, long tức tản ra nhưng vẫn không cách nào khống chế xoáy nước của Qua Lưu để nó lắng lại như cũ … Nước bị khống chế phải do pháp lệnh của Long Vương thật sự.

Tiết Thẩm ngẩng đầu nhìn về phía vòng xoáy lớn kia như muốn xé rách toàn bộ mặt sông, Giản Lan Tư vẫn bị vây trong đó.

Nếu như ở hải vực phương Bắc hoặc là bất luận thủy vực nào khác thì Giản Lan Tư đều có thể cùng Qua Lưu quái đánh một trận.

Nhưng hết lần này tới lần khác con sông này đã bị hạ lệnh cấm.

Giản Lan Tư không chỉ phải đối phó với Qua Lưu mà còn có pháp lệnh của Long Vương.

“Đàn anh, chúng ta chạy trước đi.” Tiết Thẩm hô lên. Làm một con rồng trở về từ cõi chết trở về nên cậu hiểu rõ kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, đánh không lại thì trước hết nên tìm đường lui.

Núi xanh còn đó lo gì thiếu củi đun, chờ cậu trở về long tộc sẽ dời cứu binh tới lại cùng đánh nhau với con Qua Lưu này cũng không muộn!

Qua Lưu quái nghe vậy thì cười một trận to: “Muốn chạy ư? Không dễ thế đâu!”

“Đánh rắm!” Vốn Tiết Thẩm cũng lười cãi nhau với gã, con Qua Lưu này nhìn thì không có tất số, nếu như không phải con sông này còn có lệnh cấm thì không đến phiên một con cá như nó phách lối.

Tiết Thẩm đang muốn ngự kiếm bay vào trong vòng xoáy cứu Giản Lan Tư, đúng lúc này trong tay cậu đột nhiên trở nên nóng rực.

Lông mày Tiết Thẩm nhíu lại, cậu xòe bàn tay ra xem thì thấy ấn lệnh chính thức của sông Đại Hoang ban đầu thuộc về Ngu Kiệt Xu hiện ra.

Trong lòng Tiết Thẩm khẽ động một cái.

Cái ấn lệnh này chính là của thủy phủ Kháng Dương ban cho thủy quan sông Đại Hoang, ấn lệnh này in lên giống như pháp lệnh của Long Vương Kháng Dương, không chỉ có như thế mà còn được Thiên Đình trao tặng hiệu lực chính thức.

Người nắm giữ ấn lệnh này mới danh chính ngôn thuận là thủy thần sông Đại Hoang.

Tiết Thẩm ngưng thần, nước màu đen trên quan ấn phát ra ánh sáng vàng nhàn nhạt, ánh sáng đồng thời mang cả hai pháp lực của Long Vương sông Kháng Dương và Thiên Đình tụ hợp vào trong thức hải của Tiết Thẩm.

Trong khoảng thời gian này, Tiết Thẩm lưu lạc ở nhân gian, bị nhốt lại trong thể xác người phàm, bất luận có tu luyện như thế nào thì từ đầu tới cuối đều thiếu một chút điểm nho nhỏ đó.

Mà bây giờ một điểm nho nhỏ không trọn vẹn này rốt cuộc cũng được lực lượng của miếng ấn lệnh in lên bù đắp.

Tinh phách chân long đã khôi phục hoàn toàn.

Tiết Thẩm ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng gầm kéo thật dài, mặt sông mãnh liệt bình ổn trở lại, xoáy nước chọc trời trong nháy mắt tán loạn “rầm rầm” đổ xuống lòng sông.

Kỵ sĩ dũng mãnh cầm trong tay thánh kiếm bổ màn nước phi nhanh ra ngoài, dùng tư thế bất khả chiến bại chém về phía trước con yêu quái.

Thanh âm nhàn nhạt của Tiết Thẩm từ sau lưng anh truyền đến: 

“Đàn anh, thái lát mỏng một chút, hôm nay em muốn sashimi trơn mềm ~”

Bình luận

Truyện đang đọc