SAU KHI TỐT NGHIỆP TÔI LÀM LONG VƯƠNG

[ "Bạn học Tiết, xin hỏi giải quyết ma quỷ này có đắt lắm không?" ]

Tiết Trầm và Giản Lan Tư đi theo hướng cửa hông trung tâm mua sắm để tránh fan Dương Băng, vừa đi vừa uống nước.

Đồ uống ở nhân gian rất đa dạng, vừa sữa vừa trái cây vừa quả hạch vừa phô mai, còn có nhiều mức độ ngọt để chọn, rất hợp với khẩu vị của loài rồng vốn mê các loại rượu ngon.

Thậm chí muốn đem về phát triển trong tộc rồng!

Trên miệng ly của Tiết Trầm còn có tầng bọt sữa ca cao, cậu uống một hớp lớn rồi thỏa mãn ngẩng đầu lên "A" một tiếng: "Quá ngon."

Mọi khi rõ ràng hung ác đến tàn nhẫn, rồi thỉnh thoảng lại toát ra vẻ ngây thơ khác với người thường.

Giản Lan Tư cười cười, nghiêng đầu nhìn sang, phát hiện trên viền môi cậu dính một vòng bọt trắng, bởi vì hụp đầu quá sâu, ngay cả chóp mũi cũng có dấu tích vương lại, nằm trên làn da trắng như ngọc càng thêm nổi bật, ngoài ý muốn có phần đáng yêu khó diễn tả thành lời.

Giản Lan Tư nhịn không được ngắm một lúc, sau đó mới chỉ chỉ môi cậu, nhắc nhở: "Dính kìa."

"Vậy à." Tiết Trầm dùng ngón tay cái nhẹ nhàng lau qua môi trên, còn hơi chu miệng, "Sạch chưa?"

Ánh mắt Giản Lan Tư rơi trên chóp mũi cậu: "Còn một chỗ nữa."

"Còn hả?" Tiết Trầm hơi mất kiên nhẫn, dứt khoát ngẩng đầu lên, "Còn chỗ nào vậy?"

Cằm của cậu dường như đã nhỏ hơn so với lần đầu gặp Giản Lan Tư, ngũ quan càng thêm tinh xảo, nhìn trực diện thế này khiến người ta không dời mắt nổi.

Ánh mắt cậu sống động, rõ ràng trông cáu kỉnh nhưng không hề đáng ghét, trái lại nhịn không được sinh ra ý nghĩ cưng chiều.

Giản Lan Tư gần như đưa tay lên theo bản năng, nhẹ nhàng quẹt qua chóp mũi Tiết Trầm, xóa đi chút bọt trắng trên gương mặt kia.

Chỗ chóp mũi hơi hơi ngứa, như là mặt nước bị gió vờn qua, trong lòng cũng lăn tăn gợn lên từng đợt sóng nhỏ.

Tiết Trầm vô thức chun mũi.

Giản Lan Tư giật mình tỉnh táo lại, cảm thấy kinh sợ trước động tác không được thích hợp lắm của mình, bàn tay cứng đờ trên không trung, may mà Tiết Trầm chưa né tránh cũng không để ý, lúc này mới ghìm xuống nỗi bồn chồn trong lòng, cố gắng điềm nhiên nói: "Tốt rồi."

Tốt cái rắm! Mũi của bổn long còn ngứa!

Tiết Trầm chỉ cảm thấy tâm trí bay bổng, thầm nghĩ tay của kỵ sĩ đúng là có sức hấp dẫn không thể chối từ.

Lần trước sờ cậu thoải mái như vậy, bây giờ lau bọt sữa cũng làm cậu long tâm yếu mềm.

Thật là muốn mang cái tay của đàn anh về nhà giấu đi!

Tiết Trầm nghĩ nghĩ, nhịn không được sáp lại gần Giản Lan Tư, chôn mặt trên bả vai Giản Lan Tư, chóp mũi cọ qua cọ lại ống tay áo anh, cọ đến khi cảm giác ngứa ngáy kia không còn nữa mới lui đầu về, thoải mái thì thào hai tiếng: "Tôi cũng tốt rồi."

Toàn bộ bả vai Giản Lan Tư cứng đờ, lại thấy Tiết Trầm một vẻ cây ngay không sự chết đứng mới cúi đầu nở nụ cười: "Ừm."

Nhìn anh cười, trái tim Tiết Trầm không hiểu sao đập mạnh như trống dồn, cũng không diễn tả được là loại cảm giác gì, đành phải vùi đầu uống hai ngụm nước lớn.

"Đừng uống nhanh vậy." Giản Lan Tư dịu dàng vuốt lưng cậu mấy cái, "Cẩn thận sặc."

Tiết Trầm mím mím môi: "Sẽ không."

Rồng làm sao mà sặc được!

...

Cả hai từ cửa phụ đi vào trung tâm thương mại, thấy xung quanh thang bộ và thang cuốn đều đông nghịt người, ngoại trừ tầng trệt nơi Dương Băng hoạt động, còn rất nhiều fan không tranh được chỗ đã chen chúc lên tầng trên, sau đó dựa vào lan can nhìn xuống, nỗ lực để ngắm một phần góc áo nữ thần.

Tiết Trầm và Giản Lan Tư đành phải đi tới thang máy vận chuyển hàng hóa trong góc, đến trước cửa thang thì thấy Trình Hàm cũng có mặt.

Trình Hàm: "..."

Tiết Trầm nhíu mày: "Cậu không đi chiếm chỗ sao?"

"Chiếm chỗ cái rắm!" Khóe mắt Trình Hàm đẫm lệ, chỉ chỉ giày của mình, trên đó có in vài dấu chân rõ nét, "Đám fan đó quá hung bạo, ngón chân tôi thiếu chút nữa đã bị người ta giẫm nát."

Cậu ta trưng ra vẻ mặt nghĩ lại còn thấy sợ, "Lão Tứ nói đúng, loại nam sinh viên đến trói gà còn không chặt như chúng ta, chớ nên không biết tự lượng sức mà đi đu thần tượng."

Tiết Trầm: "Vậy cậu về à?"

"Làm gì có chuyện đó, nữ thần của tôi khó khăn lắm mới tới đây một lần."

Tiết Trầm tỏ vẻ ngờ vực: "... Cậu có thể thấy cô ấy sao?"

Trong ấn tượng của cậu, thị lực của nhân loại đều không ra sao, cho dù chưa cận thị thì cách mấy tầng lầu, người lại đông như vậy, e rằng Dương Băng là ai còn không thể nhận ra.

"Tôi còn biết làm sao nữa." Trình Hàm yếu ớt nói, "Đây là nỗ lực lớn nhất mà tôi có thể làm cho nữ thần."

Cậu lau lau nước mắt, "Trừ khi bây giờ kim chủ của Dương Băng từ trên trời giáng xuống, nói ổng thật ra là người cha thất lạc nhiều năm của tôi, sau đó trực tiếp dẫn tôi vào hậu trường..."

Đang mơ tưởng, bên cạnh đột nhiên truyền tới âm thanh vui mừng: "Tiểu Giản, bạn học Tiết, sao mấy cậu lại ở đây?"

Mọi người nhìn về hướng phát ra tiếng, hóa ra là Tấn Cửu Hằng.

Tấn Cửu Hằng âu phục giày da, có mấy nhân viên an ninh vây quanh, đang tiến lại lối đi của công nhân.

"Không nghĩ lại gặp mấy cậu ở đây." Vẻ mặt Tấn Cửu Hằng có chút bất ngờ, "Mấy cậu cũng đến nhìn Dương Băng hả?"

Tiết Trầm đang muốn lắc đầu, lại nghe Tấn Cửu Hằng cười ha ha nói tiếp, "Sao không nói sớm, phí nhiều sức lực như vậy làm gì, đi với tôi ra sau hậu trường, chụp ảnh chung hay kí tên đều được; nếu thực sự yêu thích thì để tôi nói chuyện với Dương Băng, chờ hoạt động kết thúc cùng đi ăn bữa cơm."

Tiết Trầm có chút nghi ngờ: "Ông rất thân với cô ấy?"

"Cậu không biết à?" Tấn Cửu Hằng còn khó tin hơn: "Dương Băng tới quảng bá sản phẩm mới cho Hỉ Lan đó."

Hỉ Lan chính là thương hiệu vàng bạc trang sức của Tấn Cửu Hằng.

Tiết Trầm: ?

Cậu thật sự không biết, hôm qua cậu chỉ tìm lưu ảnh của Dương Băng, chưa đọc kỹ những tin tức sự kiện liên quan.

Tấn Cửu Hằng nhìn dáng vẻ của cậu là nhận ra mình hiểu lầm, đang muốn hỏi lại, đột nhiên bên cạnh truyền đến giọng nói kích động của một nam sinh khác: "Cha ơi!"

Tấn Cửu Hằng: !

Bất thình lình nghe tiếng gọi như thế, Tấn Cửu Hằng nhất thời đen mặt.

Ông vẫn biết giới trẻ hiện nay rất không có liêm sỉ, ở trên mạng động một chút đã gọi nhà giàu thành ba ba, thế nhưng sự việc xảy ra trước mặt, ông cũng không tránh khỏi mất tự nhiên.

"Cậu trai trẻ đừng như vậy, tôi không dám nhận..." Tấn Cửu Hằng quay đầu lại nhìn, đang muốn chân chính từ chối cách xưng hô ấy, sau đó, "...?"

Ánh mắt nóng bỏng của Trình Hàm cư nhiên dán lên người Tiết Trầm.

Tiết Trầm so với Tấn Cửu Hằng còn cạn lời hơn, cậu thường vì long hạn (*) không đủ thấp mà cảm thấy không thích ứng nổi với nam sinh thời nay.

(*) Long hạn: giới hạn cuối cùng của rồng.

Tấn Cửu Hằng rõ ràng đã bị sốc trước mối quan hệ hỗn loạn của người trẻ tuổi, trầm mặc một lúc mới giả vờ điềm tĩnh nói: "Bạn học Tiết, nếu muốn, có thể dẫn con trai cậu đi cùng."

Tiết Trầm còn có thể nói gì, người cha hiền hậu, không phải cuối cùng đều tha thứ cho đứa con bất hiếu sao.

Cậu than một tiếng, bất đắc dĩ nhìn Giản Lan Tư: "Anh có muốn đi không?"

Giản Lan Tư bật cười: "Vậy cùng đi đi."

Trình Hàm kích động đến run cả tay: "Tình cha như núi! Đúng là tình cha như núi mà!"

Tấn Cửu Hằng:... Mình biết quá ít về giới trẻ hiện nay rồi.

Vì vậy dưới sự dẫn đường của nhân viên an ninh, bọn họ đi theo lối công nhân.

Dọc đường đi, vì để chứng tỏ mình không phải đứa con bất hiếu vô dụng, Trình Hàm tích cực phổ cập tình hình các hoạt động của Dương Băng cho Tiết Trầm và Giản Lan Tư.

Dương Băng đã trở thành người phát ngôn cho thương hiệu châu báu Hỉ Lan vào đầu năm nay, lần gần nhất Hỉ Lan tung sản phẩm mới, Dương Băng liên tục xuất hiện trong những cửa hàng tiêu biểu của Hỉ Lan để quảng bá thương hiệu.

Cuối tuần trước, Dương Băng tham dự sự kiện của Hỉ Lan ở Bắc Kinh, Phù Thành là nơi đặt trụ sở chính, cũng là điểm cuối cùng trong chiến dịch thương mại lần này.

Nghe đâu ông chủ của Hỉ Lan cũng sẽ đích thân trình diện.

Tấn Cửu Hằng lộ ra vẻ mặt tỉnh ngộ: "Hóa ra là như vậy."

Gần đây, đầu tiên ông ta bị ốc đồng tinh dằn vặt, kế đó lại về Dương Nam bận việc của mẹ nuôi, chuyện của công ty đều giao cho cấp dưới xử lý, bản thân không nắm rõ kế hoạch cụ thể đối với dòng sản phẩm mới này.

Vì hôm nay là ngày cuối cùng trong quá trình quảng bá thương hiệu, lại đúng lúc diễn ra ở Phù Thành nên ông mới đặc biệt đến xem một chút.

Không ngờ những người hâm mộ này hiểu rất rõ tình hình.

Hiện tại Trình Hàm mới vui vẻ nhớ tới người đã chiếu cố bản thân, còn chưa cảm ơn lòng tốt của ông ấy, lại hỏi: "Đúng rồi, chú đây là ai nhỉ?"

Tấn Cửu Hằng "Ha ha" hai tiếng: "Tôi chính là ông chủ của Hỉ Lan."

Trình Hàm: "...???"

Tinh thần Trình Hàm hoảng hốt bấu lấy vai Tiết Trầm: "Ba ba, chân con run."

Tiết Trầm: "..."

Đoàn người đi đến phòng nghỉ đã được chuẩn bị kỹ càng phía sau hậu trường, sợ bị người xấu trà trộn vào nên cửa phòng luôn được khóa lại.

Bảo vệ ở bên ngoài thấy sếp lớn tới thì vội vàng mở cửa mời vào, nói: "Ông chủ Tấn, cô Dương đã đến, đang nghỉ ngơi ở trong."

Trình Hàm thật vật vả mới từ cú sốc người này là ông chủ của Hỉ Lan mà trở lại bình thường, hiện tại lần nữa kích động đến đỏ mắt, vươn tay túm góc áo Tiết Trầm, khó tin nói: "Trời ơi, cha ơi, đây là thật sao? Con thực sự được gặp nữ thần của đời mình rồi!"

Tiết Trầm ghét bỏ mà phủi tay cậu ra: "Có thể bình tĩnh một chút không?"

"Không thể." Trình Hàm bắt đầu nói năng lộn xộn, "Này này này, cậu nói Dương Băng trong TV và ở ngoài có khác nhau lắm không? Tôi nghe nói rất nhiều ngôi sao người thật còn đẹp hơn trong ảnh, huống chi cổ khí chất như vậy!"

Nói đến đây, cậu lại nghĩ tới một chuyện khác, "Đúng rồi, gần đây truyền thông bịa đặt, nói chụp được ảnh Dương Băng đi bệnh viện tư nhân trị hôi nách, đúng là nói hươu nói vượn, Dương Băng làm sao có khả năng bị hôi nách, chờ lát nữa trở về tôi sẽ lên mạng mở topic, đáp trả nữ thần là một người thuần khiết trong sạch!"

Bên trong phòng nghỉ chỉ có hai người là Dương Băng và chị Trịnh - đại diện của cô, nghe thấy tiếng động ở cửa, bọn họ nhanh chóng đứng lên.

Cô gái trẻ cao gầy yểu điệu, da trắng xinh đẹp, trên mặt chỉ trang điểm nhẹ nhàng, bộ váy dài màu trắng càng tôn lên vẻ thanh thuần và dung nhan đẹp đẽ mỹ lệ.

Chính là sao nữ đang "hot" Dương Băng.

"Xin chào ông chủ Tấn." Dương Băng không lại nghênh tiếp mà chỉ đứng tại chỗ chào hỏi Tấn Cửu Hằng, vẻ mặt có chút cứng ngắc.

Mà theo động tác của cô, vài người vừa bước vào phòng nghỉ đã bất chợt hít thở không thông.

Một mùi nước hoa nồng nặc từ trên người Dương Băng bay tới.

Mùi nồng đến sặc người chưa nói, còn vô cùng bá đạo lại quái dị, giống như trộn mấy loại nước hoa nặng nhất với nhau, khó có thể nói là thơm, đúng hơn là hăng mũi.

Tâm trạng Trình Hàm đang đà kích động, đúng lúc hít thở mạnh mẽ, không kịp chuẩn bị mà sặc một cái vì mùi hương gay gắt kia, không khống chế được ho thành tiếng: "Khụ khụ khụ khụ —"

Đúng lúc mọi người nín thở không lên tiếng, cơn ho này càng vang lên rõ ràng.

Dương Băng: "..."

Bầu không khí nhất thời có phần lúng túng.

"A, xin lỗi." Trình Hàm vội vàng che miệng, một bên xấu hổ muốn tìm cái hố chui xuống, một bên lại có chút khó tin thấp giọng hỏi, "Chuyện gì vậy? Sao nữ thần lại xịt nhiều nước hoa thế kia? Cổ điên rồi sao... Từ từ, cổ sẽ không thật sự bị, bị cái đó đâu ha?"

Đâu phải nói sao nữ không được xịt nước hoa mùi nồng, nhưng dù sao cũng phải chú ý cách dùng mới đúng, Dương Băng căn bản là đổ nước hoa trực tiếp lên người!

Đây có phải khí chất nữ thần đâu!

Trình Hàm không khỏi nghĩ đến tin tức truyền thông đăng lên gần đây, liên quan đến việc Dương Băng đi bệnh viện tư nhân trị hôi nách.

Vẻ mặt Tấn Cửu Hằng cũng có chút khó coi, hình tượng của Dương Băng chắc chắn rất tốt, nhưng mùi hương khó ngửi này là chuyện gì?

Đây là người phát ngôn của công ty ông, chờ chút nữa còn phải đến cửa tiệm quảng bá, bên ngoài nhiều người vây quanh như vậy, mùi nước hoa này cũng quá hạ thấp khí chất rồi!

Có điều Tấn Cửu Hằng sẽ không khiến người khác lúng túng ở nơi đông đúc, trong lòng khó chịu nhưng giọng điệu không quá khó nghe, chỉ uyển chuyển nói: "Nước hoa của cô Dương hôm nay có vẻ không hợp với tính chất của thương hiệu Hỉ Lan, bây giờ đổi còn kịp không?"

Chị Trịnh, đại diện của Dương Băng là người phụ nữ già dặn, đứng cách Dương Băng một cái bàn trà, thấy Tấn Cửu Hằng lên tiếng cũng không thất thố, không hoang mang mà cười cười làm lành: "Ông chủ Tấn đã lên tiếng, chắc chắn là kịp."

Trái lại Dương Băng nghe vậy thì vẻ mặt càng căng thẳng: "Không, không cần đâu..."

Tấn Cửu Hằng hơi cau mày, không phải ông chưa từng gặp một ngôi sao lớn, nhưng dù là ngôi sao lớn thì ở trước mặt chủ thương hiệu cũng sẽ giả vờ giả vịt, thái độ của Dương Băng lại có chút không hợp tác.

Chị Trịnh thấy tình thế không ổn, vội vàng đi tới kéo Dương Băng: "Đây là chuyện của nhãn hàng, đương nhiên nghe ông chủ Tấn..."

Lúc này, Tiết Trầm đột nhiên mở miệng nói: "Tôi thấy tốt nhất là không đổi."

Cậu lên tiếng có chút đột ngột, chị Trịnh quay đầu, nhận ra tiếng nói xuất phát từ một trong những người trẻ tuổi đi vào theo Tấn Cửu Hằng, người này ngược lại trông rất ưa nhìn, nhưng dáng vẻ non nớt, có lẽ là một fan có quan hệ đi theo để ngắm ngôi sao.

Chỗ dựa có mạnh hơn nữa cũng không được phát biểu lung tung lúc này chứ!

Đây là ba ba trong thương hiệu của Dương Băng đó!

Chị Trinh chỉ lo đắc tội Tấn Cửu Hằng, đang muốn ngăn cản Tiết Trầm, còn chưa kịp mở miệng đã thấy Tấn Cửu Hằng xoay người thật nhanh, vô cùng khách sáo hỏi: "Bạn học Tiết, lời này có ý gì?"

Chị Trinh: ?

Đây là sếp lớn của Hỉ Lan, không phải hàng fake đâu nhỉ? Cậu trai trẻ kia là ai? Tại sao ông chủ Tấn lại khách sáo với cậu như vậy... Gần như có thể coi là tôn kính?

Những người khác cũng nhìn về phía Tiết Trầm, đặc biệt là Dương Băng, trên mặt cô có chút mờ mịt, lập tức lại mơ hồ nghĩ tới điều gì đó, thử thăm dò: "Tại sao cậu nói vậy?"

Tiết Trầm quét mắt nhìn Dương Băng, nhẹ giọng: "Cô dùng nước hoa nồng như vậy, là để che giấu mùi hôi thối trên người chứ gì?"

Cậu vừa nói, sắc mặt Dương Băng và chị Trịnh lập tức biến đổi, những người khác cũng lộ ra biểu cảm kinh ngạc.

Trình Hàm thậm chí hít sâu một hơi, anh Trầm cũng quá không nể mặt rồi đó? Sao có thể trực tiếp phơi bày việc riêng tư của nữ thần chứ ?!

Tấn Cửu Hằng không biết chuyện truyền thông, cau mày hỏi: "Có ý gì? Trên người cô Dương có mùi hôi thối?"

Mặt chị Trịnh đã tái mét rồi, trên người nữ thần có mùi hôi thối, đây là một tin tức lớn ảnh hưởng đến giá trị thương mại của Dương Băng, vội vàng nói: "Bạn học này, cậu chớ phát ngôn lung tung..."

Tiết Trầm phớt lờ chị Trinh, vẫn nhìn Dương Băng, tiếp tục đáp lời: "Đó không phải mùi cơ thể người, là mùi của ma quỷ."

Lời vừa dứt, không chỉ chị Trịnh mà toàn bộ phòng nghỉ đều rơi vào trầm lặng.

Dương Băng hiển nhiên chưa hề nghĩ tới đáp án này, nhất thời sửng sốt, sau đó vội vàng muốn hỏi kỹ, chỉ thấy Tấn Cửu Hằng so với cô còn khẩn trương hơn mà mở miệng.

Tấn Cửu Hằng nhìn Tiết Trầm, âm thanh nặng nề: "Bạn học Tiết, xin hỏi giải quyết ma quỷ này có đắt lắm không?"

Dương Băng: ?

Những người khác: ??

Tiết Trầm thuần thục đáp: "Nếu ông chủ Tấn mời tôi ra tay, có thể giảm giá."

Mọi người: "..."

-------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Ông chủ Tấn: Tôi thường xuyên cảm thấy bạn học Tiết kiếm tiền nhanh hơn tôi.

Trầm: Tiền bạc của ông fine, một giây sau mine.

Bình luận

Truyện đang đọc