┃Biết điều chút thì cút mau, nếu không ông sẽ thả yêu ma quỷ quái ra đánh hội đồng mi!┃
Lương sư công tuổi đã cao, gặp qua không ít chuyện đời, lúc nhìn thấy hồn phách Ngu Kiệt Xu hiện thân dù giật mình nhưng miễn cưỡng vẫn có thể tiếp nhận.
Con cá to đột nhiên bay lên lúc sau mới suýt lấy mất mạng già của ông.
“Cá, cá đang bay! Biết… biết nói chuyện!” Lương sư công trợn trắng mắt, tí thì xỉu ngay tại chỗ.
Cá mè không hiểu, anh vẫy đuôi, miệng cá nói tiếng người: “Không phải chúng ta cùng phe sao? Nhìn thấy quỷ mấy người còn chả sợ lại đi sợ một con yêu quái như tôi?”
Kha Trí Bác bên cạnh nghiêm mặt nói: “Anh cá, anh có thể biến thành người rồi lại nói tiếp không?”
Cá mè thở dài: “Tôi cũng muốn, nhưng mệt.”
Vừa nói xong thì bị Tiết Thẩm đấm bay về xe: “Mệt thì cút vào xe mà nằm!”
Vì chuyện xen giữa này nên đoàn người Đổng Công và Lương sư công vốn sợ quỷ cũng đều trở nên im lặng… và buồn cười khó nói thành lời.
Mãi sau Lương sư công mới hồi thần, ngạc nhiên nhìn Ngu Kiệt Xu: “Em Ngu, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Sao em vẫn ở đây?”
Không chỉ Lương sư công mà mấy bô lão khác ở đây cũng đều là người cùng thôn với Ngu Kiệt Xu lúc còn sống.
Bao nhiêu năm qua đi, họ đều đã già nhưng hồn phách Ngu Kiệt Xu vẫn mang dáng vẻ năm đó nên chỉ cần liếc mắt họ đã nhận ra người quen cũ.
“Chuyện dài lắm….” Ngu Kiệt Xu hít một hơi.
Chuyện của Thủy phủ Kháng Dương quá phức tạp, nói một lúc không rõ được, cũng không tiện tiết lộ quá nhiều cho người phàm.
Cuối cùng bà chỉ kể lại tóm tắt chuyện bà cùng đội chống lũ năm đó gặp phải cho mọi người.
“… Tóm lại, lần này may mà có hai vị chuyên gia giúp đỡ, nếu không không biết tôi lúc nào mới có thể thoát nạn.”
Lương sư công và mấy vị bô lão nghe Ngu Kiệt Xu nói xong thì im lặng, nhìn nhau, giật mình, lại có phần xấu hổ: “Không ngờ tới còn có chuyện này.”
Nhất là Lương sư công, ông làm người trông miếu của Miếu Long Vương sông Kháng Dương, là người phản đối chuyện xây mới miếu Long Vương nhiều nhất, vừa rồi cũng chính ông trực tiếp xua đuổi hai người Tiết Thẩm và Giản Lan Tư.
Chỉ là không ngờ được hai vị chuyên gia vừa trừ một đại yêu cho sông Đại Hoang, cứu Ngu Kiệt Xu, lại chuẩn bị đi cứu những anh hùng chống lũ biển Ngọc Sắt.
Lương sư công càng nghĩ càng xấu hổ, quay qua nhỏ giọng mắng Đổng Công: “Sao lúc nãy không ngăn cản bác?”
Đổng Công: “…” Oan uổng quá! Rõ ràng là Lương sư công ngăn anh.
Lương sư công không cố chấp không đổi ý, ông trù trừ một chút rồi chắp tay với Tiết Thẩm và Giản Lan Tư: “Hai vị chuyên gia, vừa rồi thật không phải…”
“Không sao.” Tiết Thẩm khoát tay ngắt lời ông, nhân gian có xung đột lúc xây miếu mới là chuyện thường tình, cậu chẳng nghĩ nhiều, cũng không để ở trong lòng, cậu nói: “Không còn chuyện gì thì chúng tôi đi trước.”
“Gượm đã!” Lương sư công gọi cậu lại, tha thiết nói: “Nếu hai vị chuyên gia không ngại xin cho tôi đi cùng.”
Các bô lão khác nghe vậy cũng vội bước lên: “Tôi nữa!”
“Không ngờ họ vẫn ở lại nhân gian… Tôi phải đi gặp họ.”
“Ít nhất cũng phải thắp cho họ một nén nhang.”
Mấy ông lão là thôn dân biển Ngọc Sắt, là bạn cũ những người gặp nạn năm đó, cũng chịu ơn đội chống lũ, bây giờ biết chuyện tất nhiên không có khả năng không quan tâm.
Tiết Thẩm nhìn chăm chú bọn họ… tuổi đều đã cao, cũng chẳng mong họ xuất được lực, nhưng có lẽ những tàn hồn mất phách đó cần chính là sự tưởng nhớ của bạn cũ.
Dù sao cũng chẳng phải chuyện nguy hiểm gì, Tiết Thẩm nghĩ nghĩ rồi gật đầu: “Cũng được, vậy mọi người tự chú ý an toàn.”
Mấy người Lương sư công vỗ ngực gật đầu: “Chắc chắn rồi, cảm ơn hai vị chuyên gia!”
…
“Là chỗ này, năm đó tôi với mấy vị chiến hữu bị nước tràn xuống, cuốn xuống sông, không chạy được…”
Ngu Kiệt Xu dẫn đoàn người dừng lại ở giao giới của sông Đại Hoang và biển Ngọc Sắt.
Càng gần mép nước cỏ lau càng dày, ô tô không vào được, mọi người chỉ có thể đi bộ.
“Tôi vẫn nhớ ngày đó.” Lương sư công nhìn bờ sông, ánh mắt tràn đầy cảm khái: “Khi đó những người khác vận chuyển vận tư, em Ngu dẫn người bảo vệ người già trẻ nhỏ, nước dâng tới lưng, thuyền thì thiếu nên chỉ có thể để người già trẻ em lên thuyền, người trẻ thì ở dưới nước đẩy thuyền, vất vả mãi cũng gần xong, không ngờ đê lại vỡ… Bọn họ, bọn họ, để lại thuyền cho nhóm người cuối cùng trong thôn…”
Nói đến cuối giọng của ông nghẹn lại.
“Rồi rồi, chuyện lâu vậy rồi còn nói mãi.” Ngu Kiệt Xu ngắt lời ông: “Trước mắt tìm người quan trọng hơn.”
Bà nhìn thoáng qua bờ sông, năm đó đê vỡ, nước lũ đổ về biển Ngọc Sắt, đội chống lũ cũng bị cuốn tới đây.
Vận khí bà tốt, hồn phách được Thủy Phủ Kháng Dương triệu đi, phong làm trấn thủ, nhưng hồn phách những người khác vẫn ở lại đây, đến nay vẫn chưa được vẹn toàn.
Lúc này về lại chốn cũ, mọi vật đã thay đổi. Ngày đó nơi này bị nước lũ bao phủ, nước mênh mông như biển, giờ nước sông lại cạn vì khô hạn, mặt đất nứt nẻ, bụi lau cũng héo cháy.
Sao có thể không khiến lòng người thổn thức!
Ngu Kiệt Xu vừa đi về hướng sông vừa nói: “Ngày đó chúng tôi bị lũ cuốn tới đây thì lạc nhau, tôi chỉ biết là bọn họ đều ở đây, nhưng cụ thể là ở đâu sợ phải phiền mọi người tìm…”
“Không không, đây là chuyện chúng tôi phải làm.” Lương sư công đáp: “Chúng tôi tay chân lẩm cẩm, chỉ có ưu điểm duy nhất là khá quen thuộc địa hình…”
Một người khác trêu ghẹo: “May mà hôm nay muốn tìm Thần Mộc Long Chu nên đến đây đều là người tay chân còn cứng rắn.”
Đám người vừa đi vừa nói, vào sâu trong bụi cỏ lau, lúc này sắc trời dần tối, ánh sáng mờ dần. có người nói: “Quả nhiên già rồi mắt cũng yếu, trời vừa tối thì cái gì cũng không thấy… Đổng Công, có mang đèn pin không?”
“Có mang ạ.” Đổng Công lấy trong balo ra mấy cái đèn pin cỡ nhỏ đưa cho mọi người.
“Không đúng.” Một người khác đột nhiên nói: “Không chỉ tối, còn có sương mù.”
Mọi người nhìn quanh, quả nhiên xung quanh đã biến thành biển sương mù mênh mông tự lúc nào, đã vậy sương còn ngày càng dày.
“Sao đột nhiên lại có sương?” Quảng sư công bật đèn nhưng sương dày quá nên phạm vi chiếu sáng cũng có hạn: “Đúng là không khéo mà!”
“Tôi cảm thấy rất khéo.” Tiết Thẩm mỉm cười ý vị không rõ: “Thời tiết khô hạn như này còn có sương mù dày như vậy không phải rất khéo sao?”
Cậu vừa nhắc nhở mọi người liền thấy không thích hợp. Thời tiết này, còn mới chạng vạng, mặt trời vừa lặn đã đột ngột dày sương như vậy… giống như là nhằm vào họ vậy.
Mấy vị dân làng đột nhiên khẩn trương.
Đổng công nuốt nước miếng: “Chúng ta không phải là gặp… cái gì tà môn chứ?”
Một con cá mè vẫy đuôi lướt qua, miệng phun tiếng người: “Vậy phải xem định nghĩa tà môn của anh, tôi thấy hẳn sẽ không có cái gì tà môn hơn quỷ.”
Đổng Công: “…” Anh suýt thì quên bọn họ đang tìm quỷ, bạn đồng hành còn là yêu quái và quỷ.
Yêu quái còn là một con cá biết bay, rất tà môn.
Nghĩ vậy anh thở phào, dù sao cũng chẳng có gì tà hơn người đi cùng anh.
Nhưng còn chưa kịp thở phào cổ chân anh đã đau nhói, anh kêu “Á…” một tiếng.
Bờ sông trống trải im ắng khiến tiếng kêu của anh càng thê thảm, mọi người bị dọa giật mình, nhốn nháo nhìn qua, khẩn trương hỏi: “Sao vậy?”
“Hình như tôi bị thứ gì đó kẹp!” Đổng Công cắn răng đáp, chiếu đèn pin xuống chân.
Người bên cạnh tiến tới gần xem thì thấy trên cổ chân anh có một vòng vết máu, vết máu ở hai bên cổ chân, vết thương lấm tấm, máu tươi chảy ra ngoài.
“Chuyện gì thế này?” Ngu Xuân Thiên soi đèn xung quanh một lượt: “Trong cỏ có gì hả?”
Người còn lại hỏi: “Vết thương giống bị bẫy thú kẹp trúng…”
“Nói nhăng nói cuội!” Ngu Xuân im lặng: “Ai lại đặt bẫy ở đây?”
“Không phải bẫy thú, dưới chân tôi không có đồ gì cả.” Đổng Công mặt trắng toát nói, anh soi đèn quanh chân mình, xác nhận không có thứ gì có thể tạo thành vết thương, chuyện này thể hiện rõ một chuyện: “Thứ này sẽ di chuyển, mọi người cẩn thận bị nó đánh lén.”
Những người khác cũng nghĩ tới điểm này, lập tức cảnh giác, nháo nhác soi đèn khắp các góc dưới chân, cẩn thận quan sát.
Kha Bác Trí cao giọng: “Không phải rắn chứ?”
Đổng công nhìn anh ta kỳ quái: “Anh không phải là quỷ sao? Quỷ cũng sợ rắn à?”
Kha Bác Trí: “Không phải, là tôi sợ.”
Đổng Công: “…”
Đang toát mồ hôi thì nghe thấy giọng Tiết Thẩm: “Không phải rắn.”
Kha Bác Trí: “Sao ngài biết?”
Tiết Thẩm kêu lên một tiếng: “Vì nó đang kẹp tôi.”
Đổng Công hít một ngụm khí lạnh, gấp gáp nói: “Nhanh co chân lại, thứ này rất lợi hại!”
Giản Lan Tư cũng vội nắm tay Tiết Thẩm định kéo cậu ra: “Cẩn thận…”
Còn chưa dứt lời đã nghe một tiếng hét thảm vang lên đâu đó giữa làn sương mù dày đặc, âm thanh xa lạ gào to: “Càng của ta! Đứt rồi!”
Tiết Thẩm cười hì hì nói: “Không ngờ phải không, ông đây cứng hơn mi.”
Lúc tinh phách của cậu còn chưa khôi phục, gai độc của Lao Đao quỷ cũng chả chọc thủng được da cậu nữa là bây giờ tinh phách đã toàn, thân thể cũng mạnh mẽ hơn, con tinh quái cỏn con này có kẹp nữa kẹp mãi cũng chỉ là muỗi đốt Inox.
Những người khác không bình tĩnh được như Tiết Thẩm, họ nghe thấy tiếng nói trong sương thì bị dọa xúm lại một chỗ.
“Ai? Ai đang nói chuyện?”
“Mau ra đây, nếu không đừng trách chúng tôi không khách khí!”
“Dựa vào mấy người?” Một tiếng cười lạnh vang lên trong sương mù dày đặc.
Theo sau thanh âm đó trong làn sương dày hiện lên hai con mắt to bự, dựng thẳng đứng, lơ lửng trên không trung cách mặt đất hơn ba mét, phát ra ánh sáng nhàn nhạt như bóng đèn, giữa làn sương trông vô cùng quỷ dị.
Hai bên đôi mắt là hai đồ vật to lớn, hình dáng như cần cẩu, ẩn hiện, đong đưa, cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể bổ vào mọi người.
“Cái gì thế?” Thôn dân chen thành một đám càng bám sát vào nhau, thiếu điều ôm chặt nhau lại.
Tiết Thẩm cười nhạo: “Không có gì, một con cua thôi.”
Cậu nói rất tùy ý, những người khác lại không dám thả lỏng, mà còn căng thẳng hơn: “Cua gì mà to thế?”
“Là cua tinh!”
“Cua Đông Doanh? Bị nhiễm phóng xạ?”
Con cua kia tất nhiên rất bất mãn, giận dữ nói: “To gan! Ta chính là Cua Đại vương trong biển Ngọc Sắt, đây là địa bàn của ta, lũ người phàm các người thức thời mau chóng rời đi thì ta sẽ tha cho các ngươi một mạng.”
Mấy người Đổng công chưa từng gặp quái vật lớn đến thế, hai chân run rẩy, Đổng công run giọng nói: “Hai vị chuyên gia, không thì chúng ta…”
Tiết Thẩm liếc anh, nói nhẹ: “Sợ gì, xem người bên mình này!”
“Ngươi chắc không nghĩ nhiều người là ngon chứ?” Con cua cười lớn như nghe được chuyện hài, châm chọc nói: “Nhìn cho rõ này, bản vương không phải cua thường đâu!”
“Mi cũng nhìn cho rõ.” Tiết Thẩm còn phách lối hơn hẳn: “Chỗ chúng ta có hai con quỷ.”
Con cua: “…?”
Tiết Thẩm tiếp tục nói: “Còn có hai con yêu quái.”
Cậu nhìn cá mè: “Cá to, biến thân đi.”
“Dạ, dạ.” Cá mè đáp, miệng niệm quyết: “Hồ điệp là ta, ta là hồ điệp ~”
Sau đó xoay tròn trên không, biến thành một con cá to dài ba mét.
Kha Bác Trí giật giật môi: “Anh cá, câu anh đọc là trong trò chơi Trang Chu à?”
Cá mè: “Hí hí, là bạn cùng phòng anh Thẩm dạy tôi đó.”
Kha Bác Trí: “…”
Tiết Thẩm coi như không nghe thấy, cầm Qua Lưu, nắm đuôi nó dùng tiếng Anh uy hiếp: “Prister, đến lúc mi biểu hiện rồi.”
“…” Qua Lưu thoi thóp phun ra một hơi từ lỗ thoát khí, bộ dạng sống dở chết dở.
Tiết Thẩm nhìn Giản Lan Tư, Giản Lan Tư yên lặng giơ Tường Vi Thẩm Phán lên cổ Qua Lưu, lời ít ý nhiều: “Sashimi.”
Qua Lưu:!!!
Qua Lưu run thân, cố rặn ra chút tu vi, dùng chút sức tàn cuối cùng phun ra một hơi từ lỗ thoát khí trên đỉnh đầu, hút hết sương mù xung quanh lại thành một lốc xoáy.
Tiết Thẩm bấy giờ mới nhìn về phía con cua kia: “Thấy chưa? Biết điều chút thì cút mau, nếu không ông sẽ thả yêu ma quỷ quái ra đánh hội đồng mi!”
Con cua: “…”
Các thôn dân đang ôm nhau: “…”
Kha Bác Trí rớm lệ: “… Anh Thẩm, có thể không thả tôi được không? Tôi chỉ là một con quỷ nước mỏng manh!”