SAU KHI TRỞ THÀNH BÁNH XE DỰ PHÒNG, CẢ NAM CHÍNH LẪN NAM PHẢN DIỆN ĐỀU THEO DÕI TA

Hứa Thừa Hạo vô cùng ngạc nhiên: “Chính cô là người chủ động từ bỏ hôn ước, giờ còn muốn nói chuyện tình cảm với tôi?”

An Nhu Vũ khóc lóc: “Quả nhiên anh vẫn còn trách em… Thật xin lỗi Hạo ca ca, thật thật xin lỗi, đều là tại em, là do trước kia em không hiểu chuyện…”

Hứa Thừa Hạo lãnh đạm nói: “Nếu cô cảm thấy thật có lỗi với tôi, sau này bớt xuất hiện làm phiền tôi đi. Nếu không, lần sau nhỡ có chọc tôi không vui, tôi cũng không rộng lượng như bây giờ đâu.”

Lời nói của anh bao hàm ý đe dọa, ai cũng nghe thấy, An Nhu Vũ sợ đến cứng người: “Hạo ca ca, anh, anh uy hiếp em?”

Hứa Thừa Hạo nghĩ một chút, bắt đầu tự bôi đen mình: “Có khi tôi sẽ đánh cả phụ nữ.”

An Nhu Vũ chấn động, cô không ngờ rằng, người anh trai dịu dàng từng thuộc về một mình cô suốt hai mươi năm, sẽ có ngày lại đi uy hiếp cô, thậm chí còn biểu đạt ý tứ sẽ động tay chân!

Hình tượng ngày xưa trong tim cô không ngừng bị phá nát, cô không tin nhưng cái chính vẫn là sợ hãi, sợ sau này cô sẽ chỉ còn lại một mình, không còn ai giúp cô ngăn lại sóng gió ở An gia, ngăn lại sự hắt hủi của người xung quanh, ngăn lại tất cả nguy hiểm…

Cô thật sự sợ hãi, bèn nhào tới muốn ôm Hứa Thừa Hạo, khóc nói: “Hạo ca ca, anh đừng làm thế với em, em biết em sai rồi, xin anh đừng như vậy với em, em rất sợ…”

Hứa Thừa Hạo không ngờ cô gái này ngay nơi đông người, nói nhào tới là nhào ngay, anh lập tức trốn ra sau lưng Lý Niệm, nhỏ giọng nói: “Ngăn cô ta lại!”

Miệng Lý Niệm giật giật, cậu liền dang tay chặn An Nhu Vũ lại, lạnh lùng nói: “Xin An tiểu thư tự trọng, cô không còn quan hệ gì với Hứa tổng nhà chúng tôi, xin cô đừng ngay chỗ đông người vừa khóc lóc vừa bôi nhọ thanh danh của Hứa tổng.”

Nói xong, Lý Niệm ngẩng đầu nhìn một vòng, nhân viên đứng hóng chuyện xung quanh ồ lên một tiếng rồi giải tán, bảo vệ cũng nhanh chóng chạy tới, không nhân nhượng nói: “An tiểu thư, cô không phải là người của công ty chúng tôi, cũng không có hẹn trước, mời cô rời khỏi đây ngay lập tức.”

An Nhu Vũ nhìn người thanh niên đứng sau lưng Lý Niệm, rồi lại nhìn bảo vệ đứng canh phòng chặt chẽ xung quanh cùng đám nhân viên đứng xa xa xem náo nhiệt, cô như rơi vào hầm băng, cả người lạnh lẽo cứng ngắc, hoàn toàn không thể làm gì để phản ứng.

Cho tới bây giờ, cô chưa từng nghĩ, bản thân luôn được mọi người vây quanh cưng chiều, vậy mà lại có ngày cô trở thành kẻ bị đả kích cười nhạo. Những người đã từng lời hay tiếng đẹp với cô, nói trở mặt liền trở mặt, những nhân viên từng khúm núm nịnh bợ cô, giờ thì lạnh lùng cười nhạo.

Giống như cả thế giới đã vứt bỏ cô…

Bây giờ đang là mùa thu tháng chín rất dễ chịu, nhưng An Nhu Vũ cảm thấy cô đang sống giữa giá rét trời đông tháng chạp, lạnh đến buốt xương, cô bình tĩnh nhìn Hứa Thừa Hạo một hồi lâu, rồi đột nhiên nghiêm mặt lại, cô dùng ánh mắt trong vắt nhìn Hứa Thừa Hạo, thất vọng nói: “Hạo… Hứa Thừa Hạo, tôi không nghĩ tới, anh cũng sẽ làm trò bỏ đá xuống giếng như vậy với tôi. Được, sau này tôi sẽ không lại tới tìm anh, tạm biệt!”

Nói xong, cô xoay người rời khỏi đại sảnh, dùng những bước chân quyết tuyệt để diễn tả tâm trạng của mình.

Hứa Thừa Hạo: “…”

Đúng là một đám nhân vật chính! Đầu có vấn đề hết rồi!

Đám đông giải tán, Lý Niệm xoay qua, nói: “Ông đừng để bị lừa, đây là chiêu lạt mềm buộc chặt đấy.”

Hứa Thừa Hạo: “Thấy rồi… Mà kệ đi, đi ăn trưa đã, trì hoãn nãy giờ làm tôi đói muốn chết.”

Lý Niệm: “Được.”

Cả hai thật sự đói lắm rồi nên đi thẳng ra khỏi sảnh, hoàn toàn không phát hiện An Nhu Vũ vốn nên đi rồi, hiện đang đứng trên đường đối diện, chờ Hứa Thừa Hạo đuổi theo. Mà trong một chiếc xe hơi đi ngang qua họ, có một vị người điên vừa vội vã chạy tới và chứng kiến toàn bộ trò cười.

An Nhu Vũ trơ mắt nhìn đối phương đi vào một tiệm ăn, hoàn toàn không có ý định đi tìm mình, trong lòng cô vừa tức giận vừa hoảng sợ, không biết nên làm gì.

Mãi cho tới bây giờ cô mới hiểu, trước đây cô được mọi người vây quanh, được tùy ý làm gì thì làm, chính là nhờ có sự cưng chiều của Hứa Thừa Hạo, nhưng một khi đối phương rút lại sự cưng chiều đấy, cô chẳng là cái gì cả.

Nhớ tới hiện giờ còn không liên lạc được với Nguyễn Thần Hiên, cùng lời trách mắng của An gia và những lời cạnh khóe từ bên ngoài, An Nhu Vũ không biết phải làm gì cũng như không biết nên tìm ai giúp cô. Đang đứng bần thần trên đường, đột nhiên có chiếc xe dừng lại bên người.

Kính xe chậm rãi hạ xuống, để lộ ra khuôn mặt khôi ngô, người kia lạnh nhạt nhìn cô, con ngươi đen nhánh không lộ cảm xúc: “Lên xe.”

Cửa kính xe màu đen phản chiếu hình ảnh tiều tụy và bất lực của An Nhu Vũ, cô cắn môi, lần đầu tiên chủ động ngồi lên xe của đối phương.

Giống như chưa bao giờ nghĩ Hứa Thừa Hạo sẽ quay lưng với mình, cô cũng chưa bao giờ dám tưởng tượng có một ngày cô sẽ tự mình ngồi lên chiếc xe mà mình muốn tránh cũng tránh không kịp của Cảnh Nhất Thành.

Cơ thể An Nhu Vũ căng chặt, cô ngồi nhích gần về phía cửa xe, lòng đầy cảnh giác.

Nhưng từ đầu đến đuôi Cảnh Nhất Thành cũng chỉ lạnh mặt, không nói chuyện cũng không đụng tay đụng chân.

Đích cuối của xe là An gia, như thể người kia chỉ thuận đường đưa cô về nhà.

An Nhu Vũ muốn xuống xe, nhưng nghĩ tới việc về lại An gia là sẽ phải đối mặt với mẹ kế cùng chị gái cùng cha khác mẹ, cô bắt đầu chần chừ, cô quay lại nhìn Cảnh Nhất Thành: “Anh… Tôi có thể xin anh giúp một chuyện được không?”

Cảnh Nhất Thành nghiêng đầu nhìn cô: “Lấy cái gì để đổi?”

An Nhu Vũ ngẩn người, rồi mờ mịt nói: “Tôi chỉ muốn nhờ anh liên lạc với Nguyễn Thần Hiên… Nếu anh muốn gì, có thể nói với anh ấy… Hay là, hay là anh nói trước anh muốn cái gì đi, tôi sẽ xem có thể trả nổi không.”

Cảnh Nhất Thành nặng nề nhìn cô, câu trả lời đã tập nhuần nhuyễn trong lòng không biết bao nhiêu lần đột nhiên không thể phát ra khỏi miệng. Hắn nhớ tới những lần cãi nhau huyên náo, nhớ tới ánh mắt căm ghét của đối phương cùng cảnh cáo của Nguyễn Thần Hiên, nhớ tới từng chuyện từng chuyện mình phải trải qua sau khi về nước…

Hắn mở miệng, nói: “Tôi muốn năm phần trăm cổ phần tập đoàn Nguyễn thị, em nghĩ tên đó sẽ cho tôi sao?”

An Nhu Vũ trợn tròn đôi mắt: “Cổ phần?”

Cảnh Nhất Thành: “Không được? Vậy em còn thứ gì đáng giá khác để tôi nói chuyện?”

“Tôi còn tưởng…” An Nhu Vũ im lặng, lắc đầu: “Không được, chẳng qua chỉ là liên lạc với anh ấy thôi, năm phần trăm cổ phần là quá nhiều, anh đòi hỏi quá rồi.”

Cảnh Nhất Thành nhàn nhạt nói: “Thời gian tôi giúp em liên lạc với gã đó, tôi có thể kiếm về một nửa giá trị của tập đoàn Nguyễn thị, em cảm thấy năm phần trăm là quá nhiều?”

An Nhu Vũ lắp bắp: “Anh có thể đổi yêu cầu không?… Anh, anh còn muốn thứ gì khác không?”

Cảnh Nhất Thành: “A? Em còn có gì để cho tôi?”

An Nhu Vũ đối diện ánh mắt của hắn, cô đột nhiên thấy xấu hổ: “Không, không có.”

Cảnh Nhất Thành: “Vậy thì xuống xe!”

An Nhu Vũ: “…”

Cô sững người tại chỗ, màu đỏ ửng vì xấu hổ trên mặt rút sạch ngay lập tức, thay bằng sắc trắng bệch vì lúng túng. Cô không biết mình đã xuống xe thế nào, chỉ biết ngẩn người nhìn xe rời đi, một lúc sau vẫn không có phản ứng với chuyện gì vừa xảy ra.

Tại sao người ngày xưa luôn theo đuổi mình lại đột nhiên trở mặt? Tại sao người bầu bạn với mình hai mươi mấy năm lại đột nhiên thành người dưng? Tại sao người yêu từng thề non hẹn biển lại đột nhiên vứt bỏ mình để đi đính hôn với người khác?

Tại sao… Rốt cuộc là tại sao lại biến thành như vậy?!

Đúng vậy, rốt cuộc là tại sao lại biến thành như vậy… Cảnh Nhất Thành từ từ nhắm mắt lại, hơi mệt mỏi dựa lưng vào ghế.

Xe cách người kia càng lúc càng xa, rồi dần dần mất hút trong đám đông. Nhưng trong lòng hắn lúc này lại không có bất cứ gợn sóng nào, yên lặng như đấy không phải là cô bé cho mình kẹo ngày xưa.

Có một vài người hoặc một vài việc đã được định trước là sẽ thay đổi bộ dạng đến không nhận ra theo thời gian trôi – tỉ như cô bé ngây thơ hiền lành sẽ biến thành người phụ nữ biết mưu mô, đùa giỡn người ta.

Cảnh còn người mất, rốt cuộc mình vẫn còn đang mong muốn giữ lại cái gì?

Những lời không thể nói ra khỏi miệng lúc nãy, chẳng lẽ không phải là câu trả lời mà tâm đã thật sự lựa chọn sao?

Cảnh Nhất Thành đưa tay lên che mắt, chậm rãi nói: “Sau này không cần chú ý An Nhu Vũ, cứ để vậy đi.”

Trợ lý: “Vâng.”

Màn hài kịch kết thúc bằng cảnh hai người đàn ông cùng rời đi, nếu An Nhu Vũ biết làm vậy sẽ đẩy bản thân vào càng nhiều khó khăn, có lẽ cô sẽ vô cùng hối hận việc mình chạy tới chất vấn Hứa Thừa Hạo ngày hôm nay.

Còn Hứa Thừa Hạo, nhờ chậu vịt vàng tinh lọc ảnh hưởng độc hại từ cơn động kinh của nữ chính, bây giờ anh đang hăng hái làm công việc thường ngày.

Anh tự nhận bản thân hôm nay vừa vô tình vừa tàn khốc lại vừa vô cùng cứng rắn, chắc chắn sau này nữ chính sẽ không lại tới tìm mình, cho nên lòng đang vô cùng phơi phới.

Trong suy nghĩ của anh, chỉ cần nữ chính không đến tìm mình, nam phản diện và nam chính cũng sẽ không chủ động tới chọc anh. Sau này anh có thể tránh thật xa cốt truyện và đám nhân vật chính, an ổn sống cuộc sống của mình.

Nghĩ thôi cũng đã thấy vui.

Buổi chiều, Hứa Thừa Hạo vui vẻ ôm chậu vịt vàng tan việc, vừa ra cửa liền vui quá hóa buồn, gặp ngay nam phản diện đang đứng bên cạnh xe của anh, rõ ràng là đang đợi anh ra.

Hứa Thừa Hạo: “!!!”

Chỉ có hai chữ sợ hãi mới bày tỏ được nỗi lòng anh lúc này.

Ngay lúc Hứa Thừa Hạo cân nhắc có nên lặng lẽ chuồn sang đi nhờ xe của Lý Niệm hay không, một vị vệ sĩ đã xuất hiện trước mặt anh, nhỏ giọng nói: “Mời Hứa tiên sinh.” Thái độ vô cùng khiêm tốn, nhưng giọng nói cùng động tác biểu đạt ý cương quyết.

Hứa Thừa Hạo không biết phải làm gì, chỉ có thể ôm chậu vịt vàng đi tới phía nam phản diện. Lúc tới gần, anh liếc qua đống tàn thuốc rơi rải rác quanh chân đối phương, mí mắt anh tự nhiên giật một cái, người này đợi mình bao lâu rồi…

“Cảnh tiên sinh tìm tôi có chuyện gì không?”

Cảnh Nhất Thành quay qua, bên môi vẫn còn ngậm điếu thuốc đang bốc khói. Đôi mắt thâm thúy lạnh lùng, mang theo dò xét của hắn nhìn anh hai giây, sau đấy hắn bỏ điếu thuốc xuống, chậm rãi nói: “Cậu thật sự không yêu An Nhu Vũ nữa?”

Hóa ra là đến khảo cung mình… Hứa Thừa Hạo thở phào nhẹ nhõm, nghiêm túc nói: “Không yêu.”

Cảnh Nhất Thành hỏi: “Từ lúc nào không yêu nữa?”

Hứa Thừa Hạo suy nghĩ một chút: “Trong thời khắc nguy cấp, tôi bảo vệ cô ấy, nhưng cô ấy lại bày tỏ với người đàn ông khác ngay trước mặt tôi… Cảm giác vừa phải chịu trận vừa thật mệt mỏi, cảm thấy cô ấy không còn là cô gái tôi yêu nữa.”

Những lời này là Hứa Thừa Hạo nhìn ở góc độ của nguyên chủ nói ra, nghe giống như thật tâm nói từ đáy lòng, nên chắc là có thể thuyết phục được người nghe nhỉ.

Cảnh Nhất Thành trầm mặc, hắn nhìn chằm chằm mặt đất, lẳng lặng hút xong điếu thuốc rồi cứ thế xoay người rời đi, không nói gì cả.

Đi nhanh một cách kỳ lạ.

Hứa Thừa Hạo: “???”

Hứa Thừa Hạo ngỡ ngàng nhìn lưng người kia, hoàn toàn không hiểu đối phương có ý gì. Vậy là rốt cuộc hắn tin lời mình nói hay là không tin thế?!

Chắc là tin nhỉ? Nếu không nhất định hắn sẽ hỏi tiếp mới đúng.

— Vậy là chỉ trong vòng một ngày, anh đã cắt được khúc mắc với cả hai người nữ chính và nam phản diện?!!

Hứa Thừa Hạo chậm chạp nháy nháy mắt, anh đột nhiên phấn khởi: “Hôm nay đúng là ngày tốt, làm người ta vui vẻ!”

Bình luận

Truyện đang đọc