SAU KHI TRỞ THÀNH BÁNH XE DỰ PHÒNG, CẢ NAM CHÍNH LẪN NAM PHẢN DIỆN ĐỀU THEO DÕI TA

Đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được loại lo lắng này, loại tuyệt vọng này, loại cảm giác đau như bị dao cứa vào tim, giống như bị ai đó xé ngực moi tim ra, nghiền nát trái tim đó, đau đến không thở nổi.

=============================

Trong căn phòng ánh sáng ảm đạm, tất cả người tập hợp trong phòng khách chia hai phe rõ ràng, những người mặc đồng phục, đeo tai nghe xếp thành một hàng đứng bên trái, còn Cảnh Nhất Thành ngồi một mình bên phải.

Hắn ngồi trên sô-pha, khuôn mặt giấu dưới bóng tối làm không thấy rõ mặt thật, nhưng áp suất quanh thân càng lúc càng thấp biểu hiện kiên nhẫn của hắn sắp hết.

Trợ lý bưng trà ngon được pha xong trở về, đặt trên mặt bàn, nói: “Mọi người đã hai mươi mấy tiếng liên tiếp không nghỉ ngơi, có muốn uống ly trà đặc cho tỉnh táo không?”

Đội trưởng xếp đầu hàng lễ phép tỏ ý cám ơn nhưng không uống trà, anh ngược lại nhìn về phía Cảnh Nhất Thành, trầm giọng nói: “Cảnh tiên sinh, dù thế nào tôi vẫn hy vọng anh có thể theo chúng tôi một chuyến.”

Cảnh Nhất Thành thờ ơ, thậm chỉ cả ánh mắt cũng không thèm cho đối phương.

Đội trưởng nói: “Nếu không phải do thật sự không còn cách nào khác, chúng tôi sẽ không đến quầy rầy cuộc sống của anh, nhưng hiện tại, người tổng phụ trách kế hoạch nghiên cứu bị thương, hôn mê đến nay vẫn chưa tỉnh, thành quả nghiên cứu bị thiệt hại, cần sửa chữa cấp bách, trước mắt có thể giải quyết việc này chỉ có anh, cấp trên tỏ ý chỉ cần anh có thể giải quyết vấn đề, tiền thù lao bao nhiêu cũng có thể.”

Cảnh Nhất Thành lười nói chuyện, ngồi dựa vào sô-pha chả thèm để ý gì khác, chỉ nhìn mu bàn tay mình.

Đội trưởng bất đắc dĩ nói: “Hiện tại có thể cứu được tất cả, trừ anh ra chỉ còn người phụ trách, và trừ khi người phụ trách tỉnh lại, nếu không chúng tôi đành phải cứng đối cứng với anh đến cùng.”

Cảnh Nhất Thành rốt cuộc có phản ứng, giọng nói bình tĩnh hỏi lại: “Cậu đang uy hiếp tôi?”

Đội trưởng: “Không dám, tôi chỉ trình bày sự thật.”

Cảnh Nhất Thành cười lạnh: “Tùy mấy người.”

Đội trưởng nhịn không được, nhìn về phía trợ lý xin giúp đỡ. Trợ lý khẽ lắc đầu, tỏ vẻ chính mình cũng bất lực. Nếu là trước kia thì chắc có thể nói vài câu, dù sao sếp luôn hứng thú với những thứ mới mẻ, nhưng hiện tại có Hứa tổng, lại còn bắt sếp đi nghiên cứu theo hình thức khép kín nửa năm, thậm chí là một năm…… Sếp chắc chắn sẽ hóa điên.

Đang suy nghĩ, di động của trợ lý đột nhiên đổ chuông, cậu đi ra xa vài bước để nghe điện thoại, không quá vài giây đã biến sắc mặt, chạy về nói với Cảnh Nhất Thành: “Sếp…… Hứa tổng xảy ra chuyện.”

Cảnh Nhất Thành quay phắt đầu: “Cậu nói cái gì?”

Trợ lý nói nhanh: “Hứa tổng xảy ra chuyện, trước mắt đã được đưa đến bệnh viện tư, đang phẫu thuật.”

Não Cảnh Nhất Thành lần đầu tiên xuất hiện trạng thái đứng máy, hắn nhìn trợ lý những ba giây mới hiểu được nghĩa của chùm câu vừa nghe, hắn xoay người chạy ngay ra ngoài.

Trợ lý theo sát đằng sau, nhưng dù tốc độ của cậu có nhanh đến đâu chăng nữa, lúc chạy xuống dưới lầu, Cảnh Nhất Thành đã không thấy bóng dáng.

Đang nước sôi lửa bỏng mà Cảnh Nhất Thành một mình chạy mất, đừng nói trợ lý, ngay cả đội trưởng chạy phía sau cũng biến sắc, lập tức liên hệ với người ở dưới lầu.

Đối phương bày tỏ: “Tôi đang cố gắng đuổi kịp Cảnh tổng!! Đừng quấy rầy tôi!!” Nói xong, anh ta liền đạp chân ga, cắt đứt cuộc điện thoại trong tiếng động cơ xe gầm rú.

Cảnh Nhất Thành gần như biến xe thể thao thành xe đua, đạp mạnh chân ga cả đoạn đường, biến lộ trình mười phút xuống còn ba phút rưỡi, phóng thẳng đến bệnh viện.

Lúc này, Hứa Thừa Hạo còn trong phòng phẫu thuật chưa ra, bảng đèn màu đỏ như nhuộm một lớp máu mỏng lên ba chữ “Đang phẫu thuật”, tất cả chìm trong ánh sáng sốt ruột bất an.

Cảnh Nhất Thành đứng trước cửa phòng giải phẫu, nhìn chằm chằm vào ba chữ này, chờ đợi kết quả, hai bàn tay buông bên người siết chặt đến nỗi nghe được tiếng kèn kẹt của xương, bất cứ ai cũng có thể thấy hắn đang đè nén lửa giận của mình.

Trợ lý và đội trưởng lúc sau đuổi tới, cả hai nhìn thấy Cảnh Nhất Thành đứng ở cửa liền nhẹ nhàng thở một hơi, tựa vào bức tường trắng bên ngoài phòng giải phẫu thở dốc.

Nhóm vệ sĩ phụ trách bảo vệ Hứa Thừa Hạo sau khi xử lý hết những việc cần làm, cũng tập trung lại trước cửa phòng phẫu thuật, bọn họ thấp thỏm bất an đứng dựa vào tường, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Không khí còn đông cứng gấp trăm lần so với lúc trước. Tất cả mọi người không dám nói lời nào, sợ chọc vào Cảnh Nhất Thành đang tỏa áp lực khủng bố đến sung huyết hai mắt.

Hắn bây giờ đang là một quả bom hạng nặng nhồi đầy thuốc nổ, không biết lúc nào sẽ bạo tạc, mà người duy nhất có thể kiềm chế hắn lúc này lại đang hôn mê trong phòng giải phẫu, nếu anh ta thật sự gặp chuyện không may……

Trợ lý đẩy kính mắt, không dám tiếp tục nghĩ nữa.

Cứ như vậy không biết qua bao lâu, ngọn đèn đỏ bên trên cửa phòng giải phẫu đột nhiên tắt đi, đổi sang màu xanh lá, cửa phòng giải mẫu mở ra, bác sĩ phẫu thuật đi ra đầu tiên, nhìn thấy Cảnh Nhất Thành đứng ở cửa còn bị dọa giật mình, lắp bắp nói: “Cảnh, Cảnh tiên sinh!”

Cảnh Nhất Thành bắt lấy cổ áo ông, hai mắt đỏ bừng, ép hỏi: “Hứa Thừa Hạo đâu? Cậu ấy thế nào?!”

Bác sĩ ho khan hai tiếng, vội vàng nói tốt: “Tuy tai nạn giao thông gây ra nhiều vết thương nghiêm trọng, nhưng ca phẫu thuật cho bệnh nhân đặc biệt thành công, chỉ cần tĩnh dưỡng phù hợp, chắc chắn có thể khôi phục, chẳng qua do còn thuốc mê nên bệnh nhân đang mê man, đợi lát nữa chuyển vào phòng bệnh, đến tối sẽ có thể tỉnh.”

Đang nói, cửa phòng giải phẫu lại mở ra, nhóm y tá nhanh chóng đẩy giường đi hướng phòng bệnh. Cảnh Nhất Thành lập tức buông bác sĩ, chạy theo sau, hắn nhìn người thanh niên hôn mê nằm trên giường bệnh trắng tinh, ngón tay bắt đầu vô ý thức run rẩy.

Thật ra hắn đang sợ hãi. Lúc đứng trước cửa phòng phẫu thuật, hắn có bao nhiêu phẫn nộ thì có bấy nhiêu sợ hãi, hắn sợ nếu Hứa Thừa Hạo không qua khỏi thì làm sao bây giờ, hắn sợ ngày hôm qua chính là lần cuối cùng mình gặp Hứa Thừa Hạo thì làm sao bây giờ, cả đầu hắn nhét đầy ý nghĩ xấu nhất, cho nên hắn sợ đến phát run, sợ đến muốn chết.

Đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được loại lo lắng này, loại tuyệt vọng này, loại cảm giác đau như bị dao cứa vào tim, giống như bị ai đó xé ngực moi tim ra, nghiền nát trái tim đó, đau đến không thở nổi.

Cũng may chuyện lo lắng nhất không xảy ra, mà hắn… cũng có thời gian xử lý sự tình……

Cảnh Nhất Thành dừng bước, nhắm mắt hai giây, tâm trạng vẫn đang đè nén nháy mắt bùng nổ thành lửa giận thiêu đốt cả bầu trời, hắn đột nhiên xoay người, một tay bóp cổ đội trưởng dộng mạnh người lên tường, tay kia nhanh chóng rút khẩu súng lục từ sau thắt lưng ra, để ở dưới hàm đối phương, thanh âm tàn nhẫn: “Có phải cậu mang đuôi đến không?”

Tất cả nháy mắt cương người tại chỗ, không dám nhúc nhích, có chút căng thẳng nhìn hai bên giằng co. Cảnh Nhất Thành không thèm che giấu sát khí, không nghi ngờ gì, chỉ cần đội trưởng gật đầu, hắn sẽ một súng giải quyết tại chỗ!

Đội trưởng giơ tay ra hiệu mình không có ý tấn công, giải thích: “Không phải.”

Cảnh Nhất Thành nhìn hắn, tựa hồ đang xem đối phương có đang nói dối hay không.

Ánh mắt đội trưởng chân thành bình tĩnh: “Lúc chúng tôi đến, không nói cho ai biết hết, ngay cả các cậu đến đây rồi, chúng tôi mới được thông báo, tôi có thể cam đoan.”

Sau ba giây, Cảnh Nhất Thành từ từ thu tay lại, xoay người nhìn về phía nhóm vệ sĩ phụ trách bảo vệ Hứa Thừa Hạo, trầm mặc một lúc lâu sau mới đột nhiên lên đạn, nâng súng —

Đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng — Những viên đạn bắn ra liên tiếp, im lặng xuyên thủng nóc nhà, lửa giận của Cảnh Nhất Thành nháy mắt bùng nổ, hắn thúc cùi chỏ đánh văng trợ lý, nhắm súng thẳng vào cậu: “Cậu dám cản tôi?”

Trợ lý bị đánh văng vào tường, ho nhẹ vài tiếng, cậu dùng tất cả bình tĩnh, nói: “Tới bây giờ còn chưa bắt được thủ phạm, sếp, sếp không nghĩ trả thù cho Hứa tổng sao?”

Ánh mắt lạnh như băng của Cảnh Nhất Thành nhìn chòng chọc vào cậu, nòng súng vẫn không di chuyển.

Trợ lý bưng ngực, thấy thế đành đổi cách khác, cậu nhẹ giọng nhắc nhở: “Vịt vàng nhỏ trên tay sếp là có được thế nào? Sếp quên rồi sao?”

Cảnh Nhất Thành hơi giật mình, vô ý thức liếc mu bàn tay phải đang cầm súng, hình chibi con vịt vàng vẫn còn được giữ hoàn chỉnh, mặc dù màu sắc không còn rõ như ngày hôm qua, nhưng vẫn có thể nhìn thấy nó được vẽ cẩn thận đến mức nào.

Tia lý trí bị thiêu đốt của Cảnh Nhất Thành rốt cuộc trở lại, hắn quăng mạnh súng xuống đất, xoay người bỏ đi: “Cút! Cút hết cho tôi!”

Mãi đến khi Cảnh Nhất Thành đi vào phòng bệnh, mọi người mới dám thở ra. Nhất là nhóm vệ sĩ, bọn họ theo Cảnh Nhất Thành lâu như vậy, đã sớm biết tác phong xử lý việc của hắn rốt cuộc có bao nhiêu tuyệt tình độc ác, hắn chưa bao giờ nghe giải thích, chỉ nhìn kết quả, vừa nãy khi ở bên ngoài phòng phẫu thuật, nhóm vệ sĩ thậm chí đã cảm nhận được dấu hiệu sinh mệnh muốn chấm dứt.

Kết quả thế nào cũng không nghĩ tới, gió đổi chiều đường đổi hướng, bọn họ thế mà cầm được mạng trở về! Đây thật là hân hoan ngoài ý muốn, tất cả mọi người tiến lên đỡ lấy trợ lý, nhỏ giọng nói lời cám ơn.

Trợ lý bị đánh cũng không nhẹ, cậu ho khan: “Không phải tôi cứu các anh đâu, là Hứa tổng cứu đấy.”

Nói xong, trợ lý cũng thấy lo lắng, bất đắc dĩ nói: “Biết rõ Hứa tổng quan trọng với sếp như vậy mà các anh còn không bảo vệ tốt…… Hầy, mọi người đi về trước đi, trước khi Hứa tổng tỉnh lại, tốt nhất đừng lảng vảng ở đây.”

Nhóm vệ sĩ xấu hổ gật đầu, vâng theo lệnh của trợ lý, yên lặng rời khỏi bệnh viện, cho dù có ngồi xổm canh giữ, cũng chỉ dám ngồi xổm canh bên ngoài bệnh viện, căn bản không dám chuyển động trước mặt Cảnh Nhất Thành.

Đợi nhóm vệ sĩ đi rồi, bên ngoài phòng bệnh nháy mắt im ắng rất nhiều. Đội trưởng im lặng từ nãy tới giờ, ngồi bên cạnh trợ lý, thử hỏi: “Vị Hứa tổng này rất quan trọng với Cảnh tiên sinh sao?”

Trợ lý như biết anh suy nghĩ gì, cười lạnh, nói: “Đặc biệt quan trọng, nếu anh dám động vị Hứa tổng này, thì chuẩn bị sẵn không gặp mặt cả đời đi.”

Đội trưởng nháy mắt trầm mặc.

Trợ lý nhắc nhở: “Trước khi Hứa tổng tỉnh lại, anh tốt nhất đừng chọc vào sếp, nhắc thật lòng đấy.”

Đội trưởng: “Cám ơn.”

Trợ lý cười cười, một lần nữa dời ánh mắt đến cửa phòng bệnh, thở dài, nói: “Bây giờ, chúng ta cùng nhau chờ Hứa tổng tỉnh lại đi.”

…………

Năm tiếng sau phẫu thuật, tác dụng của thuốc mê dần biến mất, Hứa Thừa Hạo lập tức bị cảm giác đau đớn ép tỉnh lại, bộ não đang trì trệ còn chưa kịp phản ứng lại bất cứ cái gì, ngay sau đó là cơn đau thứ hai kéo tới, giống như toàn thân bị thương nặng, chỗ nào cũng đau đớn, đau đến mức làm anh lại bắt đầu mê man.

Không biết qua bao lâu, Hứa Thừa Hạo rốt cuộc tỉnh táo hoàn toàn, anh nhắm mắt cảm thụ hoàn cảnh xung quanh…… Thật im lặng, có mùi nước khử trùng…… Hẳn là anh được đưa tới bệnh viện, ừm, có nghĩa là anh được cứu sống sau khi bị tai nạn giao thông?

Đầu Hứa Thừa Hạo khôi phục một chút tỉnh táo, đợi đến lúc cảm giác bên cạnh có người, anh chậm rãi mở mắt.

Vốn nghĩ thứ đầu tiên nhìn thấy sẽ là trần nhà trắng toát, hoặc là phòng bệnh trắng tinh gì gì đó, không ngờ Hứa Thừa Hạo vừa mở to mắt, thứ đầu tiên đập vào mắt là một khuôn mặt to đang xáp lại gần quá đà.

Hứa Thừa Hạo nhìn một lúc lâu sau mới nhận ra, đây là Cảnh Nhất Thành, anh uể oải nói: “Anh làm tôi sợ muốn chết.”

Cảnh Nhất Thành nhìn anh một hồi lâu, con mắt đột nhiên đỏ lên, nói: “Cậu cũng làm tôi sợ muốn chết.”

Bình luận

Truyện đang đọc