SAU KHI TRỞ THÀNH BÁNH XE DỰ PHÒNG, CẢ NAM CHÍNH LẪN NAM PHẢN DIỆN ĐỀU THEO DÕI TA

Hứa Thừa Hạo hất tay hắn ra: “Anh ngày nào cũng hỏi thế có thấy phiền không.”

Cảnh Nhất Thành kinh sợ: “Em bắt đầu chê anh phiền rồi?”

===================

Nguyễn Thần Hiên thật sự bị tức đến run cả người, tim gan đều đau, y bưng ngực một lúc lâu mới cúi xuống nhặt điện thoại trên mặt đất, cho dù màn hình bị nứt cũng không ngăn được quyết tâm nhắn tin chửi Cảnh Nhất Thành: “Cảnh Nhất Thành, mày @#$%^&^%$#@”

Nhưng y càng tức giận, Cảnh Nhất Thành càng vui, hắn nhận được tin nhắn xong, không chỉ không nổi giận mà còn chạy vào văn phòng, ôm Hứa Thừa Hạo hôn vài cái, tâm trạng vui vẻ biểu lộ hết ra ngoài.

Hứa Thừa Hạo bị hôn thì vừa ngẩn người vừa có chút ghét: “Anh làm gì vậy?”

Cảnh Nhất Thành cọ trán anh: “Đang vui.”

Hứa Thừa Hạo thắc mắc: “Có chuyện gì mà vui như vậy?”

Cảnh Nhất Thành nói thật: “An Nhu Vũ sinh, Nguyễn lão gia chắc chắn sẽ xét nghiệm huyết thống, đến lúc đó, anh xem cô ta còn nói xấu em thế nào!”

Hứa Thừa Hạo ngạc nhiên: “Sinh? Bây giờ mới được bao lâu mà đã sinh?”

Cảnh Nhất Thành: “Bảy tháng, sinh non, cả hai mẹ con đều bình an.”

Hứa Thừa Hạo kinh hãi, từ lúc nữ chính bị tìm trở về, anh biết sự việc đã phát triển khác với cốt truyện, nhưng chuyện sinh non bảy tháng quả thật nằm ngoài dự đoán của anh.

Nhất là thời điểm đứa bé được sinh ra trúng ngay thời gian nam chính bị mất trí nhớ. Nữ chính bị phát hiện mang thai, Nguyễn lão gia lại cực kỳ coi trọng huyết thống…… Trong cốt truyện gốc, đứa con thiên tài được bảo vệ chu toàn mới không bị Nguyễn lão gia cướp đi, hiện tại, đứa bé còn có thể ở lại bên cạnh nữ chính nữa hay không thì thật sự không thể chắc được.

Cảnh Nhất Thành đột nhiên hỏi: “Em đang nghĩ gì?”

Hứa Thừa Hạo nói: “Em đang nghĩ An Nhu Vũ có thể giữ được đứa bé hay không?”

Cảnh Nhất Thành nhíu mày: “Không được nghĩ đến cô ta nữa!”

Hứa Thừa Hạo: “À, vậy em nghĩ Nguyễn Thần Hiên đột nhiên có đứa con sẽ có cảm giác gì nhỉ.”

Cảnh Nhất Thành: “Cũng không được nghĩ đến thằng đó nữa!”

Hứa Thừa Hạo đành chịu, liếc hắn một cái: “Anh nói với em tin này, làm sao em lại không thể nghĩ tới nó được chứ?”

Cảnh Nhất Thành: “Chính là không được nghĩ!”

Hứa Thừa Hạo mặc kệ hắn, nói thẳng: “Nếu Nguyễn lão gia xem trọng đứa chắt này, chờ đứa bé khỏe lên chắc sẽ tổ chức đầy tháng, em lúc đó có khi phải trình diện gặp một lần, nên bắt đầu nghĩ là vừa.”

Cảnh Nhất Thành nói: “Anh cũng đi, anh sẽ đi cùng em.”

Cảnh Nhất Thành không thể nào để Hứa Thừa Hạo đi một mình đến bữa tiệc gặp Nguyễn Thần Hiên!

Hứa Thừa Hạo cười như không cười: “Nhưng mà ba mẹ em cũng sẽ đi đó.”

Cảnh Nhất Thành: “……”

Hứa Thừa Hạo: “Sợ?”

Cảnh Nhất Thành: “Không, chỉ căng thẳng thôi.”

Hứa Thừa Hạo không quan tâm: “À, vậy chờ đến lúc anh bớt căng thẳng thì chúng ta công bố quan hệ.”

Cảnh Nhất Thành lập tức giữ chặt Hứa Thừa Hạo: “Anh, anh bây giờ hết căng thẳng rồi!”

Hứa Thừa Hạo cũng không trêu hắn, trấn an: “Đừng căng thẳng, ba mẹ em đã hiểu cho em mà.”

Cảnh Nhất Thành yên lặng cúi đầu: “Nhưng mà chuyện chúng ta lúc trước……”

Hứa Thừa Hạo: “Vì An Nhu Vũ mà đánh em ấy à? Yên tâm, ba mẹ em chắc biết rồi.”

Cảnh Nhất Thành: “…………”

Nhớ lại mình trước kia còn đe dọa Hứa Thừa Hạo, suýt nữa còn tổn thương Hứa Thừa Hạo, Cảnh Nhất Thành liền càng sợ.

Nhưng mà cho dù mình sợ thì cũng tuyệt đối không để cho người khác nhìn ra, nhất là thằng họ Nguyễn nào đó! Vì thế Cảnh Nhất Thành thừa dịp Hứa Thừa Hạo không chú ý, tiếp tục lén lút nhắn tin khoe khoang với đối phương.

Cảnh Nhất Thành: “Chờ mong tiệc đầy tháng nhà cậu, đến lúc đó là thời điểm tôi gặp ba mẹ bên kia, công bố quan hệ:)”

Nguyễn Thần Hiên: “………”

Tên này phiền quá đi!

Chiếc điện thoại mới cầm chưa nóng tay của Nguyễn Thần Hiên suýt nữa lại tìm mặt đất làm chỗ nằm, y nghiến răng block Cảnh Nhất Thành, sau đó mới quay qua chú ý lần nữa động tĩnh trong phòng bệnh, tiếp tục quan sát cô gái đang chìm trong hôn mê.

Càng quan sát, cảm giác trong lòng y càng mãnh liệt, nhất là khi đang trên đường đi, đối phương tỉnh lại, mở mắt, thật sự rất quen thuộc. Quen thuộc đến độ dù trong đầu Nguyễn Thần Hiên đang trống rỗng, nhưng y lại có loại ảo giác giống như cả hai đã gặp nhau những năm đấy.

Y thật sự tin mình từng thích cô gái này, nhưng cũng không quên được tình cảm đã nảy sinh với Hứa Thừa Hạo bây giờ…… Nhất là khi Cảnh Nhất Thành liên tục khiêu khích y, y thật sự là thế nào cũng không cam tâm nhìn tên tiểu nhân đấy toại nguyện!

Nhưng dù y không muốn, lúc nhận được kết quả đứa bé chính là con cháu mình, Nguyễn lão gia vẫn đi đặt tên để nhập hộ khẩu, đồng thời chọn luôn ngày làm tiệc đầy tháng, ông phải khoe đứa chắt trai của ông.

Nguyễn Thần Hiên thử hỏi: “Vậy còn An Nhu Vũ?”

Nguyễn lão gia lập tức nhíu mày: “Không phải ngày hôm qua, cháu còn nói là sẽ không cưới cô ta sao?”

Nguyễn Thần Hiên im lặng.

Nguyễn lão gia nhìn An Nhu Vũ với ánh mắt khinh thường: “Lúc ông tìm được An Nhu Vũ, cô ta vì không muốn đưa đứa bé cho Nguyễn gia mà cứ luôn mồm nói đó là con của Hứa Thừa Hạo, ông lúc đó còn giao hẹn với cô ta, chỉ cần liên hệ với Hứa Thừa Hạo, cô ta sẽ phải mang vết nhơ, vĩnh viễn không được bước chân vào nhà họ Nguyễn, cô ta cũng đồng ý.”

Nguyễn Thần Hiên khiếp sợ: “Ông lúc trước có gọi điện cho Hứa Thừa Hạo?”

Nguyễn lão gia càng nói càng tức giận: “Còn không phải tại cô ta cứ cố sống cố chết nói đứa bé là của Hứa Thừa Hạo à!”

Nguyễn Thần Hiên đột nhiên có loại cảm xúc phức tạp không thể miêu tả thành lời, y trầm mặc một lúc lâu mới bình thản nói: “Nếu cô ấy không muốn thì bỏ đi.”

Nguyễn lão gia gật đầu hài lòng: “Nhưng vì cô ta đã sinh đứa con cho Nguyễn gia, Nguyễn gia sẽ trả lại chi phí sinh hoạt cho cô ta…… Chỉ cần đừng có lòng tham!”

Nguyễn lão gia vốn không thích loại con gái không có gia thế hậu thuẫn, không có năng lực xử lý công việc, chỉ biết quấn lấy đàn ông. Nhất là đối phương cứ cố sống chết nói đứa bé không phải con cháu Nguyễn gia, lại làm cho sự chán ghét của ông đối với cô đạt đến đỉnh điểm, ông hoàn toàn không muốn cháu mình cưới cô ta.

Cho nên lúc đó ông nói nếu liên hệ Hứa Thừa Hạo thì An Nhu Vũ sẽ không được bước chân vào Nguyễn gia, ông đang nghiêm túc!

Nguyễn Thần Hiên thấy sự lạnh tanh trong ánh mắt của ông nội mình, trong lòng cũng căng thẳng theo, y vô thức lo lắng An Nhu Vũ sau này sẽ thế nào bây giờ…… Không đúng! Y hẳn phải nên lo lắng đến tiệc đầy tháng, Hứa Thừa Hạo và Cảnh Nhất Thành công bố quan hệ mới đúng chứ?

Nguyễn Thần Hiên đã rối loạn hoàn toàn, cứ cảm thấy trong đầu mình đang có hai người, một người lo lắng An Nhu Vũ, một người nghĩ đến Hứa Thừa Hạo, chuyện này làm y mất kiểm soát, làm việc vỡ kế hoạch.

Y thậm chí cảm thấy mình chắc bị tâm thần phân liệt, bản thân từng hoàn chỉnh giờ lại chia làm hai vì người đặc biệt, lại còn rất mong nhớ bọn họ.

Nhưng sự thật thì…… Khi y đến hỏi An Nhu Vũ có thật không muốn cưới mình không? Ánh mắt An Nhu Vũ nhìn y đan xen yêu hận, cuối cùng cô gật đầu: “Đúng, tôi không yêu anh nữa, cũng không muốn cưới anh, anh có nhiều phụ nữ như vậy, cô nào mà chẳng sinh được! Anh trả đứa bé lại cho tôi đi! Anh trả con lại cho tôi đi!”

Nguyễn Thần Hiên nói: “Đứa bé bị sinh non, cần nằm trong lồng kính chăm sóc, phải ba bốn tuần mới ra được.”

“Tôi không tin!” An Nhu Vũ như bị chọc vào điểm nhạy cảm, sợi dây lý trí nháy mắt bị đứt: “Nhất định là mấy người không muốn cho tôi gặp đứa bé, nhất định là mấy người muốn bắt đứa bé đi, trả nó lại cho tôi! Trả lại cho tôi!”

Nguyễn Thần Hiên nhíu mày: “Cho dù trả lại cho cô, cô cảm thấy tình trạng thân thể và tâm lý hiện giờ của cô có thể chăm sóc tốt đứa bé sao? Cô không cho đứa bé được điều kiện sống tốt, cũng không cho được nó tương lai.”

Những lời này lọt vào tai An Nhu Vũ, gần như chính là thừa nhận sẽ không trả đứa bé cho cô, cô như phát điên lên, chỉ biết gào khóc: “Anh trả đứa bé lại cho tôi, Nguyễn Thần Hiên, nếu anh còn lương tâm thì trả đứa bé lại cho tôi đi, tại sao các người lại cướp đi quyền nuôi con của tôi chứ, các người là đồ súc sinh!”

Nguyễn Thần Hiên kiên nhẫn nói: “Đứa bé thật sự đang ở trong lồng kính, thân thể nó rất yếu so với những đứa bé đủ tháng, tạm thờ không thể bế ra khỏi lồng kính, cô muốn bế nó ra chính là hại nó đấy!”

An Nhu Vũ không tin lời y nói, cô trừng đôi mắt đỏ hoe vì khóc: “Tôi chỉ muốn nó ở bên cạnh tôi!”

Nguyễn Thần Hiên cảm thấy trạng thái tâm lý của cô không bình thường, chỉ nói: “Cô trước cứ nghỉ ngơi cho tốt, chờ đứa bé khá một chút là có thể đi gặp nó.”

Những lời này làm An Nhu Vũ tức đến á khẩu, cuối cùng vì cảm xúc kích động quá mức mà cô ngất xỉu. Nguyễn Thần Hiên nhấn chuông đầu giường gọi bác sĩ, trải qua một phen hỗn loạn, biết được tình trạng đối phương ổn định rồi, y chỉ còn cách rời đi, không dám tiếp tục nói chuyện nữa.

Còn Hứa Thừa Hạo thì thẳng tay hơn, điện thoại của đối phương chưa từng gọi được, cho dù đổi sang số lạ để gọi, hễ nghe thấy giọng y là điện thoại sẽ bị cúp ngay lập tức.

Có đôi khi bị phiền quá thì Cảnh Nhất Thành sẽ nhận điện thoại, rồi hắn sẽ móc mỉa vài câu: “Thế nào? Đến báo thời gian để bọn này biết mà đi uống rượu mừng à? Vẫn chưa chúc mừng Nguyễn tổng được lên làm bố, thật sự là chúc mừng chúc mừng!”

Nguyễn Thần Hiên chỉ cần nghĩ đến tên này đứng cạnh Hứa Thừa Hạo nói mấy câu đó, y đã muốn cúp điện thoại chạy trốn, chẳng còn tâm tư đáp trả.

Giống như, tất cả chỉ là y đang đơn phương.

Nguyễn Thần Hiên tắt di động trong mất mát, y tạm thời đành cười khổ. Y đột nhiên rất hâm mộ Cảnh Nhất Thành, hâm mộ đối phương có Hứa Thừa Hạo làm bạn, hâm mộ đối phương được đáp lại tình cảm, mà hâm mộ nhất là người yêu của hắn sẽ toàn tâm toàn ý lo cho hắn, vì hắn mà chủ động tránh mặt người theo đuổi.

Thật hâm mộ quá……

Y quá mệt mỏi…… muốn hy vọng có ai đó để dựa vào……

Nguyễn Thần Hiên nhắm mắt lại, thở dài một hơi, dù hâm mộ nhưng y rốt cuộc vẫn phải xốc lại tinh thần, đối mặt với cục diện hỗn loạn trước mắt.

Mà bên kia, người nào đó được hâm mộ vừa cúp điện thoại xong, liền bắt lấy Hứa Thừa Hạo, căng thẳng nói: “Lại thêm một ngày trôi qua trước khi đến tiệc đầy tháng, em phải hứa với anh nếu hai bác không hài lòng, em không được chia tay anh.”

Hứa Thừa Hạo hất tay hắn ra: “Anh ngày nào cũng hỏi thế có thấy phiền không.”

Cảnh Nhất Thành kinh sợ: “Em bắt đầu chê anh phiền rồi?”

Hứa Thừa Hạo: “……”

Cảnh Nhất Thành: “Sao em không nói gì? Không được, em phải nói không thấy anh phiền, không chia tay anh, nhanh lên!”

Hứa Thừa Hạo quay đầu nhìn hắn vài giây, đột nhiên nói: “Anh đã chuẩn bị quần áo đi gặp ba mẹ em chưa? Hơn nữa, sau bữa tiệc, em sẽ dẫn anh về nhà, anh đã chuẩn bị quà chưa?”

Cảnh Nhất Thành hít một hơi sâu: “Anh đi chuẩn bị ngay lập tức!”

Nói xong, Cảnh Nhất Thành nhanh chóng bật dậy chạy đi, vì muốn kéo lại ấn tượng nên rất tích cực. Hứa Thừa Hạo cười cười lắc đầu, thừa dịp bên tai thanh tịnh, anh tranh thủ giải quyết công việc.

Sau đó, người bị phiền biến thành trợ lý……

Cảnh Nhất Thành: “Đi gặp ba mẹ thì nên ăn mặc màu sắc thế nào để có vẻ không quá nghiêm túc cũng không quá qua loa? Mặc kiểu đồ gì để có vẻ không quá long trọng nhưng lại vô cùng chú trọng?”

Cảnh Nhất Thành: “Đi gặp ba mẹ, tôi nên chuẩn bị quà gì để có vẻ quý giá mà không phải khoe giàu sang? Tôi có phải chia ra làm hai phần quà cho ba mẹ không, kiểu chọn hai món khác nhau cho hai người ấy.”

Cảnh Nhất Thành: “Như vậy, tôi nên chuẩn bị gì cho bác trai? Xì gà, trà, rượu hay tranh? Còn bác gái? Tặng trang sức cho bác gái trông có qua loa lắm không?”

Cảnh Nhất Thành: “Nhưng quan trọng nhất là, nếu hai bác không thích tôi, tôi phải làm gì để vãn hồi tình yêu của Hạo Hạo!”

Trợ lý: “……”

=== Lời tác giả ===

Trợ lý: Sếp, sếp là người chơi hệ thích đủ thứ à?

Bình luận

Truyện đang đọc