“Ý này của anh là muốn tiếp tục ở lại nhà tôi?”
“Tôi đóng tiền thuê nhà?”
====================
Do không đề phòng, Cảnh Nhất Thành bị hỏi cho ngớ người, bộ dáng cứng còng ấp úng khả nghi ở cửa nhanh chóng làm Hứa Thừa Hạo chú ý, cái ngáp do chưa tỉnh ngủ bị nghẹn trở về, anh nghi ngờ hỏi: “Tôi chỉ thuận miệng hỏi anh vừa đi đâu, anh căng thẳng cái gì?”
Cảnh Nhất Thành mạnh mẽ tự trấn tĩnh: “Tôi có căng thẳng à?”
Hứa Thừa Hạo nhìn thân thể cứng ngắc của hắn: “Anh không căng thẳng sao?”
Cảnh Nhất Thành: “……”
Hình như là có chút căng thẳng.
Rõ ràng hắn không làm chuyện gì đuối lý, thậm chí còn làm chuyện tốt theo như giao ước, tại sao lúc đối mặt với tình huống này lại tự nhiên chột dạ?
Cảnh Nhất Thành ho nhẹ một tiếng, điều chỉnh thái độ của mình: “Tôi không có căng thẳng, tôi chỉ không ngờ cậu rời giường sớm như vậy, bị giật mình.”
Hứa Thừa Hạo: “Tôi dậy sớm có dọa người như vậy sao?”
Cảnh Nhất Thành ngồi bên người anh, giải thích: “Tối hôm qua, lúc chúng ta đi ngủ là đã trễ lắm rồi, dựa theo trước kia, cậu sẽ không dậy sớm như vậy.”
Hứa Thừa Hạo lạnh lùng nói: “A, cho nên anh canh chuẩn thời gian để chạy đi rồi chạy về chứ gì?”
Cảnh Nhất Thành nghĩ mình đã hoàn hảo bẻ lái sang chuyện khác: “……”
Hứa Thừa Hạo quay đầu đánh giá hắn ở khoảng cách gần, Cảnh Nhất Thành còn mặc quần áo ngày hôm qua, trên người có mùi thuốc sát trùng, tuy mùi không rõ nhưng vẫn nhàn nhạt có, rõ ràng đây là mùi chỉ có ở bệnh viện. Liên hệ với chuyện ngày hôm qua thì thật sự không khó đoán.
Hứa Thừa Hạo khẽ nhíu mày: “Anh đi xem Trác Mỹ Tuyết?”
Cảnh Nhất Thành: “……Ừ.”
Hứa Thừa Hạo: “Để làm gì?”
Cảnh Nhất Thành hỏi câu nào trả lời câu nấy: “Cảnh cáo cô ta đừng tới chọc tôi.”
Hứa Thừa Hạo: “Sau đó thì sao?”
Cảnh Nhất Thành: “Không có sau đó, tôi cũng chỉ cảnh cáo cô ta.”
Hứa Thừa Hạo kinh ngạc: “Vậy mà anh không làm gì?”
Mặt Cảnh Nhất Thành không đổi sắc, nói: “Tôi nhớ rõ giao ước của chúng ta, sẽ không dùng bạo lực để giải quyết.” Cho nên hắn bắn trật, không làm người bị thương.
Hứa Thừa Hạo thật sự bất ngờ, không ngờ giao ước ký lúc bốn giờ sáng, mà không quá mấy tiếng sau, Cảnh Nhất Thành bắt đầu thử thay đổi phương pháp giải quyết chuyện của mình – mặc dù có thể không tốt như mình tưởng tượng, nhưng hắn sẵn sàng thay đổi chính là mở đầu tốt!
Hứa Thừa Hạo thật vui vẻ bất ngờ, dĩ nhiên là phải thưởng rồi: “Làm vô cùng tốt, lần này anh có thể nhận thưởng, muốn vịt vàng nhỏ hay là ớt?”
Cảnh Nhất Thành không chút do dự: “Vịt vàng nhỏ!”
Hứa Thừa Hạo có chút kinh ngạc: “Không phải trước kia anh thích nhất ăn ớt sao?”
Cảnh Nhất Thành bình tĩnh nói: “Lúc đi WC sẽ không thích.”
Hứa Thừa Hạo: “Phụt.”
Lý do không chê vào đâu được.
Hứa Thừa Hạo giao hẹn sẽ mua quà vịt vàng nhỏ cho Cảnh Nhất Thành xong, hai người ăn sáng rồi trở về phòng mình nghỉ ngơi. Đợi đến ba giờ chiều, Hứa Thừa Hạo mới bò dậy vì đói.
Cũng may dì giúp việc thấy bọn họ chưa rời giường, nên đã nấu sẵn bữa trưa để trong bếp, hâm nóng lại là ăn được. Đợi cơm nước xong, Hứa Thừa Hạo ngồi dựa vào sô-pha mới cảm thấy mình sống lại rồi, thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Ăn no nhàn nhã, Hứa Thừa Hạo mới có tinh thần quan tâm tình huống chung quanh, đầu quay một vòng, đột nhiên phát hiện hình như vẫn không thấy Cảnh Nhất Thành……
Ý nghĩ vừa trồi lên, cửa phòng trong nhà được mở ra, Cảnh Nhất Thành mặc đồ ở nhà bước ra, thấy anh thì ngạc nhiên hỏi: “Dậy rồi? Cậu ăn chưa?”
“Ăn rồi.” Hứa Thừa Hạo chống đầu nhìn hắn: “Anh mặc như vậy là đi đâu thế? Bên ngoài lạnh lắm.”
Cảnh Nhất Thành ngồi luôn ở bên người anh, giải thích: “Lên lầu xem một chút.”
Hứa Thừa Hạo hứng thú: “Đi rồi à?”
Mặt Cảnh Nhất Thành không đổi sắc: “Chưa đi.”
Hứa Thừa Hạo nháy mắt mất hứng thú: “Vậy bỏ đi.”
Cảnh Nhất Thành lặng lẽ thở ra: “Tên đấy nói ngao ưng chắc chắn là muốn so kiên nhẫn với tôi, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không rời đi.”
Hứa Thừa Hạo: “Ý này của anh là muốn tiếp tục ở lại nhà tôi?”
Cảnh Nhất Thành: “Thật sự không được thì tôi có thể trèo cửa sổ.”
Hứa Thừa Hạo: “……Này có gì khác nhau? Đều không phải là ở nhà tôi!”
Cảnh Nhất Thành: “Tôi đóng tiền thuê nhà?”
Hứa Thừa Hạo: “……”
Sao cứ có cảm giác “thỉnh Phật dễ, tiễn Phật khó” là như nào? Tư thế này là không sẵn sàng đi à?
Đề tài này không tán gẫu nổi nữa, Hứa Thừa Hạo nằm trên sô-pha, hưởng thụ thời gian cuối tuần hiếm có, ra hiệu cho Cảnh Nhất Thành muốn lăn bao xa thì lăn đi.
Cảnh Nhất Thành đứng dậy rời đi, không lâu sau liền bưng trái cây dì giúp việc đã cắt sẵn về chia với anh, Hứa Thừa Hạo nháy mắt tha thứ hắn, cùng hưởng thụ thời gian cuối tuần với hắn.
Chờ chút…… Hình như anh quên cái gì?
Ánh mắt Hứa Thừa Hạo chạm vào chậu vịt vàng nhỏ đặt trên bàn, cây ớt còn xanh tươi nở hoa um tùm buổi sáng giờ đã héo rũ, anh bật dậy như viên đạn bắn ra khỏi súng — Anh anh anh anh đã quên mất hôm nay là ngày thu hoạch ớt!!!
Nhiệm vụ Ớt nhỏ đã nhắc rất nhiều lần rằng đừng thu hoạch trễ, giời ơi giờ anh còn kịp không!
Hứa Thừa Hạo dùng tốc độ nhanh nhất vọt vào phòng ngủ thay quần áo, cầm chìa khóa xe và vịt vàng nhỏ rồi chạy ra ngoài. Cảnh Nhất Thành tuy không biết xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn lặng lẽ chạy theo sau, vừa kịp lúc ngồi vào ghế phụ.
Xe gầm lên một tiếng, nhanh chóng chạy từ chung cư tới khu vườn, Hứa Thừa Hạo xuống xe, cửa chưa kịp đóng đã vội chạy vào bên trong. Vào vườn, đừng nói cây ớt, ngay cả cây non cũng không thấy.
Hứa Thừa Hạo: “…………………”
Được lắm, tiếp theo anh sẽ biểu diễn cho mọi người xem màn đột tử ngay tại chỗ!
Ngay lúc Hứa Thừa Hạo xém chút nữa tắt thở mà chết, công nhân trông vườn Trần Long đột nhiên chạy tới: “Hứa tổng mới đến à, bọn tôi đã giúp cậu thu hoạch ớt rồi, cậu định mang đi bây giờ không?”
Lời này so với thuốc “Thân thối trừng nhãn hoàn”(*) còn tác dụng tốt hơn, Hứa Thừa Hạo hồi sinh ngay tại chỗ, anh bắt lấy Trần Long, kinh hỉ nói: “Anh vừa nói cái gì!”
Trần Long bất giác lập lại: “Tôi nói trái ớt đã được thu hoạch, cậu có muốn mang đi ngay bây giờ không?”
Hứa Thừa Hạo điên cuồng gật đầu: “Mang ngay!”
Lúc chờ Trần Long đi lấy ớt, Hứa Thừa Hạo kích động nói với Cảnh Nhất Thành: “Lúc tôi nhìn thấy đất trống, thật sự bị hù chết, còn tưởng đã bỏ lỡ thời gian thu hoạch… May mà có mấy người Trần Long tại đây, nếu không chắc tôi ngất ngay tại chỗ.”
Cảnh Nhất Thành làm bộ lơ đãng nói: “Đợi tôi sửa xong hệ thống, lúc đó có thể thiết lập thời gian tự động thu hoạch.”
Hứa Thừa Hạo cao hứng nói: “Vậy chúng ta cùng chờ đợi vườn ớt được xây dựng thành công.”
Cảnh Nhất Thành trịnh trọng gật đầu: “Được.”
Hai người lại tán gẫu vài câu, sau đấy Trần Long mang một cái túi trở lại chỗ này. Hứa Thừa Hạo nhận túi, mở ra xem, anh cảm thấy lần thu hoạch này coi như không tệ, ớt hoàn chỉnh 17 trái, ớt dị dạng 21 trái, một cái túi đỏ tươi nhìn rất vui mắt.
Đây coi như là khởi đầu tốt!
Hứa Thừa Hạo vô cùng vừa lòng, trong lòng thêm vài phần hy vọng, anh lấy hạt giống ớt ra để trồng đợt thứ hai, hy vọng có thể giữ vững sản lượng này.
Chỗ tốt của máy tự động lại được thể hiện, chỉ cần đổ hạt giống vào trong, còn lại ngồi máy tính điều khiển là được, hoàn toàn không cần nhân lực làm việc.
Hứa Thừa Hạo vô cùng vừa lòng, môi vừa nhếch lên vì cười thì giây tiếp theo, một đàn vịt nhảy ra póc póc póc từng con, chúng rung rung thân thể cao su trơn mượt, phát ra tiếng “cạp cạp cạp” báo hiệu, rồi phun từ mỏ ra những tia nước bao phủ toàn bộ diện tích hạt giống vừa được gieo.
Hứa Thừa Hạo: “……”
Quên mất còn có đám vịt này.